Những tưởng ở đó người ngựa đông vui nhộn nhịp lắm, ai ngờ đến rồi mới thấy bốn phía vắng tanh, chỉ còn thưa thớt mấy người đang xếp hàng chờ đợi hoàn thành công đoạn báo danh cuối cùng.
- Tại sao lại ít người đến như vậy? Hay là chúng ta đến nhầm chỗ?!
Lập Thiên ngơ ngác hỏi một câu, ánh mắt đầy tiếc hận nhìn quanh. Hắn căn bản không biết, dưới địa vị của các gia tộc Cửu Chân Quận hay các danh môn đại phái của bắc phương, vừa đến báo danh đã được tông môn đặc cách bố trí địa điểm ghi danh riêng biệt, tốc độ thực hiện thủ tục cũng vô cùng nhanh chóng, đảm bảo trong một ngày sẽ hoàn thành việc ghi danh cho đến bố trí nơi ăn chốn ở, nhanh chóng gọn gàng.
Đổi lại những đệ tử hàn môn thì không tốt như vậy, người đến sau thì phải xếp hàng đợi cả ngày mới đến lượt, có người không may mắn còn bị đuổi về, hẹn ngày mai lại đến do ngày hôm nay đã hết thời gian làm việc. Mà bốn năm người đang đợi làm thủ tục trước mặt hắn có thể nói là người may mắn trong số hàng ngàn người rồi.
Giả như vị tiểu thư Hàn gia có đến thật, vậy hiển nhiên cũng sẽ nằm trong tốp đệ tử thuộc diện chiếu cố đặc biệt, từ lúc vừa đến đã được tông môn phái người dẫn vào, không có khả năng cùng những đệ tử khác đứng xếp hàng cả ngày ở đây. Lập Thiên mới nhập môn, không quen thuộc mấy chuyện này, tất nhiên trong chốc lát nghĩ không ra. Thế nhưng Vương sư huynh đã sống ở đây bao nhiêu năm, làm sao không biết đã xảy ra chuyện gì được, bèn nói:
- Ta đã nói với đệ đừng đi nữa mà đệ không nghe. Bây giờ thì hay rồi, chả có ma nào ở đây cả. Đệ nhìn đi, trời đã tối như vậy rồi, đừng nói đám người siêng ăn lười làm kia, dù là ai cũng khó mà kiên nhẫn tiếp tục làm việc. Đổi là ta thì sớm đã cho đám đệ tử kia trở về, ngày mai lại đến. Dại gì lại làm gắng cho mệt người trong khi biết rõ dù có cố gắng làm thì việc ghi danh cũng không thể làm xong trong một ngày được.
Vương sư huynh buồn bực giải thích, sau đó khẽ nhìn biểu cảm đầy thất vọng của Lập Thiên mà bồi thêm một câu:
- Mà thôi, không nói với đệ nữa, ta phải đi về đây. Tối nay còn phải đợi dược sư đến kiểm tra thương thế, khi nào rảnh sẽ tìm đệ hàn huyên tâm sự sau vậy.
Nói xong, Vương sư huynh lập tức chống nạng quay đầu đi thẳng, như sợ bị Lập Thiên lần nữa ngăn lại vậy. Lập Thiên thấy thế cũng không nói gì, ánh mắt vô hồn nhìn quanh bốn phía. Bỗng nhiên hắn trông thấy ở phía cuối hàng thấp thoáng một người lạ mặt, người này cứ thậm thà thậm thụt ở đó, không biết có ý định gì.
Nhìn qua liền biết đối phương là nam nhân, bởi vì bộ ngực không nở nang cho lắm, y phục trên người trông rất bình thường, không có điểm gì nổi bật. Đáng chú ý nhất là trên đầu đối phương đội một chiếc nón rộng vành, còn có một tấm lụa mỏng tối màu dài tận cổ, che kín gương mặt, từ bên ngoài nhìn vào căn bản không thể nhìn thấy được chân diện mục ra sao.
Đã đến ghi danh mà còn ăn mặc kín đáo, hành vi lén lút như vậy thì bất kỳ ai cũng không thể không nhìn ra đối phương đang gặp vấn đề khó nói. Mà bằng trí thông minh tuyệt đỉnh của Lập Thiên thì càng không có khả năng không nhìn ra điểm này. Chỉ e đối phương đang gặp phải vấn đề khó giải quyết, muốn tìm người giúp đỡ nhưng ngại không có ai quen biết để nhờ cậy mà thôi.
Nhìn cảnh này, thâm tâm Lập Thiên như dậy sóng, tính tò mò và loại cảm xúc muốn cứu người giúp đời, hành thiện tích đức bỗng chốc dâng lên như sóng thần đổ ập vào bờ. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà phù đồ, điều này hắn chưa từng quên. Bây giờ mấy toà phù đồ đang nằm ngay trước mặt, cơ hội tốt như thế làm sao có thể bỏ lỡ được cơ chứ.
Huống hồ cổ nhân có nói, nhiều hơn một người bạn thì ít đi một kẻ thù, ở tông môn hắn gây thù chuốc oán với nhiều người như vậy, thiết nghĩ tìm kiếm một vài người bạn đồng hành trong những ngày tháng gian khổ sắp tới cũng là đại sự không thể xem thường nha.
Nghĩ thế, Lập Thiên hít sâu một hơi, hai tay chắp sau lưng, làm ra vẻ của cao nhân siêu phàm thoát tục, từng bước từng bước hướng phía người đội nón đi tới.
- Vị huynh đệ này, đến cũng đã đến rồi, tại sao không tiến lên ghi danh mà cứ thập thò mãi ở đây? Ngươi nhìn mà xem, đợt ghi danh hôm nay sắp kết thúc rồi, nếu ngươi còn không chịu lên thì chắc chắn phải đợi đến ngày mai đấy.
Nghe Lập Thiên hỏi, người đàn ông lạ mặt cố tình lảng tránh, đầu hơi cúi xuống, vành môi mím chặt, dường như không có ý định đáp lời hắn. Lập Thiên thấy thế lại càng tò mò hơn, không ngừng đưa ánh mắt sáng như sao cố nhìn thật rõ diện mạo nam nhân thần bí trước mặt.
Trời đã nhá nhem tối cùng lớp mặt nạ ngụy trang khiến cho tầm mắt của hắn bị hạn chế đi nhiều. Mất một hồi lâu mà Lập Thiên vẫn không thể nào mường tượng ra diện mục thực sự của người đàn ông đối diện. Chỉ là dựa vào nước da cùng ánh mắt, hắn lập tức xác định người đàn ông trước mặt căn bản tuổi tác cũng xấp xỉ hắn mà thôi.
Ngoài ra, trong khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, Phá Thiên đã nhìn ra trong đáy mắt đối phương in hằn một loại phẫn uất khó tả, cùng với loại thái độ lạnh lùng vô cảm khiến người ta cảm thấy rất khó thân cận. Loại cảm xúc phẫn uất sầu khổ này trước đây chính là món ăn tinh thần hằng ngày của hắn. Bây giờ chỉ cần đảo mắt nhìn qua liền xác định không sai vào đâu được.
Đã không biết thì thôi, một khi biết đối phương gặp khó khăn Lập Thiên lại càng nảy sinh lòng muốn giúp đỡ. Hắn có hôm nay cũng là do một tay Hàn phu nhân và Hàn tiểu thư nâng đỡ. Bây giờ hắn khá hơn xưa rồi, cũng nên biết giúp người giúp đời, trả bớt ân tình cũ, tạo thêm chút công đức cũng tốt.
Nhìn nam tử có đôi mắt u buồn xuất thần đứng đó, Lập Thiên không dám hỏi thêm điều gì. Hắn có thể cảm nhận được cảm xúc đối phương đang biến hoá, hình như là theo chiều hướng tích cực cho nên vẫn im lặng chờ đợi. Có thể sau một chốc lát nữa, đối phương sẽ bị lòng nhiệt thành của hắn lay động mà mở miệng nói vài lời chăng.