Vào một ngày nọ, tiết trời âm u, không mưa không nắng, vẫn như thường lệ, Tử Diêu chân nhân đứng trên vách đá nhìn về phía đấu pháp trường. Kỳ lạ thay, đấu pháp trường hôm nay không một bóng người, trên đài chỉ có Lập Thiên và một tên đệ tử chống gậy đứng nhìn nhau, cả hai chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.
- Con mẹ nó, chẳng lẽ do ta biểu hiện thực lực quá mạnh nên không ai dám đến đấu pháp trường tỷ thí nữa hay sao? Quá là vô lý.
Đợi cả nửa ngày mà không thấy một bóng người, Lập Thiên toàn thân bứt rứt ngứa ngáy, bỗng dưng chửi ầm lên. Vương sư huynh ngồi một bên nghe thế cũng buồn bực tiếp lời:
- Cái gì mà vô lý với chả có lý. Đạo lý rõ ràng như mặt trời ban trưa, thế mà hễ vào miệng đệ liền biến thành vô lý. Chuyện này ta sớm đã nhắc nhở đệ, tại đệ không nghe ấy chứ. Bây giờ đã thấy chưa, mối làm ăn tốt như vậy bị đệ phá hỏng rồi, từ nay trở đi hai chúng ta sẽ trở thành người thất nghiệp.
- Huynh nói cái gì, tại sao ta không nhớ?
- Haiz, đệ đúng là quý nhân hay quên nha. Ta từng nói đệ đánh mười trận thì nhường người ta thắng một trận đi, để cho người khác thấy có khả năng đánh bại đệ thì người ta mới lên đài. Đằng này đệ lần nào cũng thắng, mà càng về sau thì thắng càng nhanh, khiến người ta cảm thấy không có một chút cơ hội nào, vậy làm sao bọn họ dám cùng đệ đánh cược nữa.
- Giờ thì hay rồi, người có năng lực thì bị đệ đánh gãy tay què chân, muốn lên đài cũng không được. Mà người không có năng lực thì sớm bị đệ móc sạch túi, đến cơm còn phải chạy ăn từng bữa, lấy cái gì cũng đệ cá cược đây. Hôm nay không có ai thèm tới thao trường nữa, chứng tỏ lời ta nói là đúng, đám người kia kẻ thì nghèo, kẻ thì sợ, căn bản sẽ không đánh nhau với đệ nữa đâu.
Lập Thiên suy nghĩ lời Vương sư huynh nói, cảm thấy mấy lời này có mấy phần đạo lý. Chẳng qua hắn không tin đám thế gia đại phiệt mới thua có ít tiền đó mà đã sợ, chỉ e bọn họ sợ mất mặt nên không dám đến thì đúng hơn.
- Thôi vậy, bọn chúng không dám đến thì mai ta lại nghĩ cách khác, hiện tại hai người chúng ta trước phân chia một chút.
Lập Thiên mới đưa ra đề nghị thì sắc mặt Vương sư huynh bỗng dưng biến đổi một trăm tám mươi độ, thậm chí nạng gỗ trong tay cũng bị gã vứt sang một bên, lưng duỗi thẳng, ánh mắt nhìn tới phần ngực của Lập Thiên với vẻ thèm thuồng tột độ. Có vẻ như trước công đoạn phân chia thành quả này, Vương sư huynh còn khẩn trương hơn Lập Thiên mấy phần.
Trước sự thúc dục của Vương sư huynh, cả hai người bắt đầu lấy túi trữ vật ra kiểm kê tài sản rồi tiến hành chọn lựa. Bất quá chẳng biết cả hai phân chia thế nào, ban đầu ai nấy đều ăn nói nhỏ nhẹ, mới qua mấy phút thì đã la hét ỏm tỏi, khiến cho quản sự tên Tiểu Khôi cũng bị cả hai doạ hết hồn, cứ tưởng giữa huynh đệ hai người đã xảy ra xung đột gì rồi, thi thoảng phải chạy ra nhìn một cái cho chắc ăn rồi mới trở vào.
Không thể không nói, số lượng túi trữ vật cũng quá nhiều đi, cả hai chia nhau vậy mà từ sáng đến chiều mới xong.
Vô duyên vô cớ nhận được một đống tài bảo, Vương sư huynh mặt mày nở hoa, cười đến không ngậm được mồm, cả buổi không ngừng tung hô Lập Thiên lên tận mây xanh. Dù sao thời gian qua gã bị thương nằm một chỗ, ngoài hưởng phụ cấp của tông môn ra thì không biết làm gì kiếm ra tiền. Tự dưng Lập Thiên đến gọi gã giúp việc, cứ tưởng là làm không lương, ai mà ngờ việc đã nhẹ rồi mà lương cao không tưởng, mới một tháng mà bằng người khác làm cặm cụi mấy năm, đúng là không thể tin nổi.
- Tiểu Thiên sư đệ, ta cám ơn đệ, đệ thật là tốt. Lúc tham gia phù chiếu đệ đã giúp đỡ ta, còn cứu mạng ta, bây giờ còn cho ta nhiều tài bảo như vậy, cả đời này của ta thực không biết nên báo đáp đệ thế nào nữa.
Lập Thiên nói:
- Huynh đừng có bày ra dáng vẻ đó trước mặt ta, phiền chết đi được. Có chút tiền thôi, làm như đã phát tài lớn vậy. Mấy thứ trong tay huynh hiện tại còn có chút giá trị, đợi lúc tu vi tăng lên, bọn chúng cũng chẳng khác rác là mấy đâu.
Vương sư huynh không cho là đúng, nói:
- Dù vậy ta vẫn phải cám ơn đệ. Từ nhỏ đến lớn, có nằm mơ ta cũng chưa từng nghĩ bản thân có ngày sẽ sở hữu được số tài sản lớn thế này. Nhớ lúc ta dẫn đệ vào sơn môn sao, cả ta và đệ đều nghèo rớt, làm sao dám nghĩ sẽ có ngày hôm nay chứ?
Nói đến đây, bỗng nhiên Vương sư huynh như nhớ tới chuyện gì, bèn nói:
- Tiểu Thiên sư đệ, hay là chúng ta dừng lại ở đây thôi, được không? Kể từ ngày hai chúng ta có mặt ở đấu pháp trường đến hôm nay tính sơ sơ cũng qua một tháng rồi, thu hoạch cũng không tệ, đủ để chúng ta sống dư giả trong mấy năm tới không thành vấn đề.
- Tối qua lúc trở về ta còn nghe người ta nói chuyện đệ làm ra đã đến tai mấy vị trưởng lão, còn nói rất nhanh sẽ có thông báo ở trên ban xuống. Tuy rằng cùng đồng môn so tài thì không phải tội gì, nhưng lời lẽ của đệ xúc phạm nhiều người như vậy, chỉ e trưởng bối của đám thế gia hậu duệ kia sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.
- Hơn nữa ta và đệ còn tổ chức cá cược ở đấu pháp trường, đây chính là phạm vào môn quy đấy. Tuy ta đã đưa cho đám đệ tử chấp sự ở đây một chút tiền hối lộ, chỉ bất quá không thể cam đoan phía trên sẽ không biết việc này. Chẳng may bên trên trách phạt xuống, bọn họ cũng không thể làm gì khác.
- Bây giờ nhân lúc bọn họ còn chưa làm gì, hay là hai chúng ta dừng lại ở đây đi. Một tháng qua đệ khiêu chiến nhiều người như vậy cũng chưa từng thua lần nào, danh tiếng trong tông đã nổi như cồn, không ai không biết. Hơn nữa việc làm ăn cũng không kém, tiền tài dư giả, không cần phải tiếp tục nữa đâu.
Vương sư huynh tận tình khuyên bảo Lập Thiên, bởi vì gã phát hiện ra Lập Thiên càng chứng tỏ bản thân bao nhiêu thì tiếng xấu lại càng đồn xa, chỉ chọc cho càng nhiều căm ghét, tăng thêm kẻ thù chứ không được lợi ích gì. Lập Thiên thì không nghĩ thế, hắn một mực vẫn cố ý làm theo kế hoạch ban đầu.
- Không được, đối thủ ta cần tìm còn chưa xuất hiện, thế nào có thể dừng tay được chứ, nhất định phải tiếp tục. Còn việc khác không cần lo lắng, chỉ cần danh tiếng của ta vẫn còn, ắt sẽ có người thay ta xử lý tất cả.
Vương sư huynh thì không biết gì, nhưng Lập Thiên thì biết rất rõ, chỉ cần hắn làm tốt việc ở đấu pháp trường, chưởng môn sẽ thay hắn lo liệu những vấn đề còn lại. Suy cho cùng, nếu các vị tai to mặt lớn muốn ra mặt, làm sao hành vi khiêu chiến của hắn có thể duy trì suốt một tháng được chứ.
Huống hồ thời gian gần đây người tìm đến tông môn ghi danh mỗi lúc một đông, còn ai rảnh rỗi quan tâm đến chuyện ở đấu pháp trường nữa. Nghĩ đến đây, bất chợt nghĩ đến một người, buột miệng nói:
- Thôi chết, không biết liệu tiểu nha đầu kia có đến ghi danh không nhỉ? Nếu nàng ta đến đây thật, vậy thì cơ hội của ta đến rồi.
Dứt lời bèn kéo tay Vương sư huynh, nói:
- Chúng ta đi thôi.
Vương sư huynh tò mò hỏi:
- Đi đâu cơ?
- Thì đi xem thí sinh tới ghi danh chứ đi đâu.