Lập Thiên bất ngờ lên tiếng, sau đó lườm mắt nhìn đám đông với vẻ mặt vô cùng giận dữ.
- Ai nói các ngươi là người thắng cược?!
Nghe được lời này, đám đông người nào người nấy đều ngơ ngác, dáng vẻ phấn khích bỗng ngưng lại một nhịp, ánh mắt vô thức hướng về Lập Thiên với vẻ thăm dò. Mà ngay vào thời khắc đó, một giọng nói trầm đục từ giữa võ đài chợt vang lên như sấm dậy mùa xuân.
- Hừ, bọn họ không phải người thắng cược, chẳng lẽ ngươi là người thắng cược chắc?
- Tiểu tử, khá khen cho ngươi nhanh trí. Bằng không, kết cục của ngươi sẽ không khác gì chiếc sàn gỗ này đâu.
Theo phương hướng thanh âm truyền đến mà nhìn, hiển nhiên những lời này chính là từ miệng của a Ngưu sư huynh phát ra. Lúc này gã đang đứng chính giữa võ đài, hai tay ôm trước ngực, bộ dáng đầy lãnh ngạo, đang cố bày ra phong thái của người chiến thắng. Chẳng qua dù như vậy, ánh mắt đầy hận ý vẫn nhắm thẳng vào Lập Thiên, dường như đối diện hành vi bỏ của chạy lấy người của hắn thì không hề hài lòng chút nào.
A Ngưu sư huynh gằn từng chữ mà nói, mỗi câu mỗi chữ đều tràn đầy địch ý. Chỉ cần nghe qua là biết. Mà nghe gã nói, một tên ngoại môn đệ tử có đánh cược với Lập Thiên cũng chỉ thẳng mặt hắn nói:
- Tiểu tử, ngươi còn già mồm cái gì. Ngươi đang đứng ở đâu tại sao không tự mình nhìn đi, còn chờ chúng ta nói sao?
Lập Thiên nghe thế cũng không thèm nhìn xuống chân mà nhìn tới chỗ a Ngưu sư huynh, cao giọng hỏi:
- Hắc Ngưu sư huynh, huynh cũng thật biết nói đùa. Trận này rõ ràng là ta thắng, sao đùng một cái đã biến thành huynh thắng rồi?
- Các vị sư huynh sư tỷ có mặt ở đây xin hãy nói một lời công đạo đi, trận này là ta thắng hay Hắc Ngưu sư huynh thắng?
Mọi chuyện đơn giản là vậy, thế nhưng sau câu hỏi của Lập Thiên thì liền trở nên phức tạp. Những kẻ đang ăn mừng chiến thắng thì bất ngờ dừng việc ăn mừng lại, da trán nhăn lên bắt đầu suy nghĩ xem lời Lập Thiên nói có dụng ý gì. Mà rất nhanh, từ trong đám đông đã có những âm thanh đính chính vang lên, dù chuỗi thanh âm này rất nhỏ và lộn xộn thế nhưng không khó nghe ra một chút lý lẽ trong đó.
- Trận này hình như a Ngưu sư huynh thua rồi thì phải, lúc đầu chẳng phải đã nói chủ dùng tu vi Ngự Khí tầng bốn giao đấu hay sao? Một chưởng vừa nãy nhìn thế nào cũng không giống một tu sĩ có tu vi tầng bốn có thể đánh ra được nha.
- Không sai. Hơn nữa lúc đó a Ngưu sư huynh còn nói không dùng tuyệt kỹ giao thủ mà chỉ dù quyền cước để giao đấu, như vậy xuất ra một chiêu trong pháp môn Bàn Sơn Chưởng có thể xem là phạm quy rồi.
Lời bàn tán xôn xao vang lên, thế nhưng không thể thoát khỏi được thính giác nhạy bén của a Ngưu sư huynh và Lập Thiên. Lúc này cả hai người đều đang chăm chú quan sát trạng thái của dư luận, cho nên chưa có phản ứng gì.
Nhưng nghe càng lâu, Lập Thiên càng tỏ ra bình thản. Trong khi đó a Ngưu sư huynh thì thân thể cứng đờ, khí thế oai nghiêm đã không còn, đổi lại là trạng thái bức xúc lẫn hổ thẹn thì đã gắn chặt trên khuôn mặt. Chưa đầy năm phút đồng hồ, trước sức ép của dư luận, a Ngưu sư huynh dường như đã không thể chịu nổi nữa, đùng một cái đã độn không biến mất.
Lập Thiến thấy thế thì nhếch miệng cười thoả mãn, đánh mắt hướng đám đồng môn nói:
- Các ngươi mở mắt chó ra mà nhìn đi, người cũng đã đi rồi, các ngươi còn đứng đần ra đó làm gì.
Cả đám ngẩn ngơ nhìn về trung tâm võ đài, khi thấy ở đó đã không còn bóng dáng a Ngưu sư huynh nữa, tất cả đều rụng rời tay chân, có người vì chịu cú sốc quá mạnh liền ngã bệt xuống đất, đứng dậy không nổi nữa.
- Cha mẹ ơi, ngày mai con trai của hai người biết phải sống thế nào bây giờ? Tông môn cắt trợ cấp đã đành, tiền bạc tích cóp bao năm cũng rơi vào tay người khác, hai người có linh thiêng thì xin hay làm điều gì đó đi?!
- Hết rồi, hết thật rồi. Có nửa tháng mà cúng liền hai cái túi trữ vật cho tiểu tử kia, thời gian tới lấy cái gì để tu luyện đây hả trời? Chẳng lẽ không còn cách nào khác ngoài tham gia chiến tu phù chiếu hay sao chứ? Nhưng ta vẫn còn trẻ, còn chưa muốn chết nha.
- Lập Thiên sư đệ, làm ơn tha cho ta lần này được không? Ta van cầu ngươi đấy. Toàn bộ tài sản của ta đều đã đặt hết vào đây rồi, nếu bị thua sạch, trở về cha ta nhất định sẽ đánh chết ta mất.
- Đúng vậy, Lập Thiên sư đệ, chúng ta sai rồi. Lần sau sẽ không dám khinh thường đệ nữa. Ta thề, từ nay trở đi sẽ đặt cược đệ thắng, chỉ xin đệ cho chúng ta rút lui khỏi ván cược này được không? Sắp tới ta phải đăng ký thi vào nội môn, nếu không có chỗ tài nguyên này, chỉ e kế hoạch sụp đổ mất.
Không ngừng có tiếng gào khóc van nài vang lên, mà không ít trong số đó là hướng tới Lập Thiên xin rút lui. Mà Lập Thiên thì chẳng bận tâm, chậm chạp đi tới chỗ túi trữ vật đang nằm ngổn ngang khắp nơi nhặt từng cái một bỏ vào túi của mình.
Ở nơi xa, Vương sư huynh nhìn thấy cảnh này thì hai mắt sáng lên, chẳng cần ai kêy gọi thì đã chống gậy chạy tới, gia nhập vào công việc thu thập túi trữ vật đang nằm đầy đất, nước miếng nước mồm chảy ra ròng ròng, người khác nhìn vào cũng cảm thấy phát thèm.
Trong đám đông đang gào khóc, bỗng có một người bỗng nhiên đứng dậy, cao giọng hướng đám đồng môn an ủi. Tên này cảm thấy việc cầu xin Lập Thiên là không ăn thua, cho nên cũng khuyên mọi người bỏ qua việc làm vô ích đó.
- Nào, các vị huynh đệ, mọi người đừng nên bi quan như vậy. Cuộc đời mà, còn nước còn tát, còn núi xanh lo gì không có củi đốt, có phải không?
- Tiểu tử kia tuyệt tình như vậy lại càng tốt, càng tuyệt tình thì chúng ta càng có lý do để cố gắng. Hôm nay chúng ta bại, ngày sau tu luyện thành tài sẽ lại đến báo thù.
- Cùng lắm thì mấy người chúng ta đi đăng ký làm chiến tu đệ tử mà thôi. Tiểu tử kia làm được, chúng ta cũng làm được vậy. Còn hơn là khóc lóc cầu xin loại tiểu nhân vô liêm sỉ này.
Nhất thời, lời động viên này kích động đúng tâm tình của rất nhiều người. Mà đám đông sau đó cũng không làm loạn nữa, mỗi người chỉ nhổ một bãi nước bọt về hướng Lập Thiên cho bõ ghét rồi kéo nhau rời đi.
Vậy là đám đông cứ thế tản đi. Trong số đó có người vui, có người buồn, có người tức giận, tuy nhiên bất kỳ ai đều im lặng không nói gì. Tử Diêu chân nhân đứng trên đỉnh núi quan sát, từ đầu chí cuối đều không bỏ sót một điểm nào. Khi thấy Lập Thiên giành được chiến thắng ông cũng thấy hết sức bất ngờ. Bất quá khi nghe thấy đám đệ tử kéo nhau đi đổ xô đăng ký làm chiến tu đệ tử, toàn bộ phiền muộn trong đầu ông bỗng chốc tan biến đi mất, đổi lại là cảm giác lâng lâng như đang lạc ở cõi tiên vậy.
Và cũng kể từ ngày hôm đó trở đi, ngày nào Tử Diêu chân nhân cũng có mặt ở vách đá trước Minh Tiêu Điện, quan sát quá trình thi đấu của Lập Thiên ở bên dưới. Cho đến một ngày nọ, tiết trời âm u, không mưa không nắng, như thường lệ, Tử Diêu chân nhân đứng trên vách đá nhìn về phía đấu pháp trường. Kỳ lạ là, đấu pháp trường hôm nay không một bóng người, trên đài chỉ có Lập Thiên và một tên đệ tử chống gậy đứng nhìn nhau, cả hai chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.
- Con mẹ nó, chẳng lẽ do ta biểu hiện thực lực quá mạnh nên không ai dám đến đấu pháp trường tỷ thí nữa hay sao?
Đợi cả nửa ngày mà không thấy một bóng người, Lập Thiên bất chợt chửi to một tiếng. Vương sư huynh ngồi trên sàn võ đài mới được sửa chữa mới toanh, buồn bực nói:
- Haiz, có gì đáng ngạc nhiên đâu, ta sớm đã nhắc nhở đệ rồi, tại đệ không nghe ấy chứ? Đánh mười trận thì đệ nhường người ta một trận đi, cho người ta thấy có cơ hội thắng thì mới có người lên tỷ thí cùng đệ. Đằng này đệ lần nào cũng thắng, còn ép người ta dùng toàn bộ tài bảo trên người ra đánh cược. Đệ xem, người ta không bị đệ đánh cho gãy tay què chân thì cũng sớm bị đệ lột sạch tiền của rồi, giờ có muốn cũng không thể lên đài nữa.
Lập Thiên suy nghĩ lời Vương sư huynh nói, cảm thấy lời này đúng là có đạo lý. Chẳng qua hắn không tin đám thế gia đại phiệt lại chỉ có một ít tài bảo đó mà thôi. Mấy thế gia kia ai nấy đều giàu chảy mỡ, một hai cái túi trữ vật thì tính là gì, xem ra bọn họ là sợ mất mặt nên không đến thì đúng hơn.
- Thôi vậy, bọn chúng không dám đến thì mai ta lại nghĩ cách khác, hiện tại hai người chúng ta phân chia một chút.
Không chút chần chừ, Lập Thiên bèn rủ Vương sư huynh lấy thu hoạch trong một tháng vừa qua ra phân chia. Dù sao hắn cả tháng qua vất vả, giờ này cần phải thu chút lợi ích bồi bổ. Mà Vương sư huynh dù đau ốm cũng đến phụ giúp hắn thu nhặt tiền cược, hiển nhiên phải có phần rồi.
- Đây là Tiềm Linh Đan trung phẩm, huynh chưa dùng được, ta thu vậy.
- Đệ thu Tiềm Linh Đan rồi, vậy mấy viên lam thạch này để cho ta đi.
- Cũng được.
- Mấy tấm phù bảo này phẩm chất không tệ, ta thu.
- Linh phù phần đệ, thanh thiết kiếm này là của ta.
- Cái này ta thu.
- Còn cái này ta thu...
Lập Thiên và Vương sư huynh lấy từng túi trữ vật ra chia nhau, chẳng biết chia chác thế nào mà ban đầu thì còn nói năng nhẹ nhàng, mới qua một lúc đã chửi nhau ỏm tỏi. Không thể không nói, số lượng túi trữ vật cũng quá nhiều đi, cả hai chia nhau vậy mà từ sáng đến chiều mới chia xong.
Vô duyên vô cớ nhận được một đống tài bảo, Vương sư huynh mặt mày nở hoa, cười đến không ngậm được mồm, cả buổi không ngừng tung hô Lập Thiên lên tận mây xanh. Dù sao thời gian qua gã bị thương nằm một chỗ, ngoài hưởng phụ cấp của tông môn ra thì không biết làm gì kiếm ra tiền. Tự dưng Lập Thiên đến gọi gã giúp việc, mà công việc tương đối đơn giản, thu lấy tiền thắng cược từ tay đối thủ rồi cất giữ là xong.
Những tưởng làm công việc nhẹ nhàng ấy thù lao sẽ chẳng được bao nhiêu, thế mà bây giờ vị tiểu sư đệ này lại nói chia đôi, thực sự khiến gã không thể không vui mừng đến rớt nước mắt. Chỉ là vui mừng không được quá lâu, bỗng nhiên Vương sư huynh nước mắt rơi hai hàng, ngậm ngùi nói:
- Tiểu Thiên sư đệ, ta cám ơn đệ, đệ thật là tốt. Lúc tham gia phù chiếu đệ đã giúp đỡ ta, còn cứu mạng ta, bây giờ còn cho ta nhiều thứ như vậy, cả đời này của ta thực không biết nên báo đáp đệ thế nào nữa.
Lập Thiên nói:
- Huynh đừng có bày ra dáng vẻ đó trước mặt ta, phiền chết đi được. Có chút tiền thôi, làm như đã phát tài lớn vậy.
Vương sư huynh cãi:
- Số tiền này sao có thể nói là nhỏ được, đệ không biết ta dù nằm mơ cũng không dám nghĩ đến có ngày sẽ sở hữu được số tài sản lớn đến thế này hay không. Đệ không nhớ lúc ta dẫn đệ vào sơn môn sao, cả ta và đệ đều nghèo rớt, làm sao dám nghĩ sẽ có ngày hôm nay chứ?
Lập Thiên ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Huynh còn nhớ những chuyện đó sao? Nếu không phải vì huynh đã từng giúp đỡ ta,
- Haiz, nhớ ngày đó lúc dẫn đệ vào sơn môn, ai mà nghĩ được lại có ngày hôm nay chứ.
- Tiểu Thiên sư đệ, hay là chúng ta dừng lại ở đây thôi, có được không? Kể từ ngày hai chúng ta có mặt ở đấu pháp trường đến hôm nay tính sơ sơ cũng qua một tháng rồi, thu hoạch cũng không tệ, đủ để chúng ta sống dư giả trong mấy năm tới không thành vấn đề.
- Tối qua lúc trở về ta còn nghe nói chuyện đệ làm ra đã đến tai mười vị trưởng lão, còn nói rất nhanh sẽ có thông báo ở trên ban xuống. Tuy đệ cùng người khiêu chiến thì không phải tội gì, nhưng lời lẽ của đệ xúc phạm nhiều người như vậy, chỉ e trưởng bối của đám thế gia hậu duệ kia sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.
- Hơn nữa ta và đệ còn tổ chức cá cược ở đấu pháp trường, đây chính là phạm vào môn quy đấy. Tuy ta đã đưa cho đám đệ tử chấp sự ở đây một chút tài lộc lót tay, chỉ bất quá không thể cam đoan phía trên sẽ không biết việc này.
- Bây giờ nhân lúc bọn họ còn chưa làm gì, hay là hai chúng ta dừng lại ở đây đi. Một tháng qua đệ khiêu chiến nhiều người như vậy cũng chưa từng thua lần nào, danh tiếng trong tông đã nổi như cồn, không ai không biết. Hơn nữa việc làm ăn cũng không kém, tiền tài dư giả, không cần phải tiếp tục nữa, được không?
- Không được, đối thủ ta cần tìm còn chưa xuất hiện, thế nào có thể dừng tay được chứ, nhất định phải tiếp tục. Còn việc khác không cần lo lắng, chỉ cần danh tiếng của ta vẫn còn, ắt sẽ có người thay ta xử lý tất cả.
Vương sư huynh tận tình khuyên bảo Lập Thiên, bởi vì gã phát hiện ra Lập Thiên càng chứng tỏ bản thân bao nhiêu thì tiếng xấu lại càng đồn xa, chỉ chọc cho càng nhiều căm ghét, tăng thêm kẻ thù chứ không được lợi ích gì.
Lập Thiên thì không nghĩ thế, hắn một mực vẫn cố ý làm theo kế hoạch ban đầu.
Vương sư huynh thì không biết gì, nhưng Lâph Thiên thì biết rất rõ, chỉ cần hắn làm tốt, chưởng môn sẽ thay hắn lo liệu vấn đề ở các vị trưởng lão kia. Nói gì thfi nói, chuyện hắn làm ra ở đây không phải là việc gì lớn, chỉ cần chưởng môn nói một tiếng, lo gì không đè xuống được. Huống hồ thời gian gần đây người tìm đến tông môn ghi danh mỗi lúc một đông, còn ai rảnh rỗi quan tâm đến chuyện ở đấu pháp trường nữa.
Nghĩ đến đây, Lập Thiên chợt nghĩ đến một người, buột miệng nói:
- Thôi chết, không biết liệu tiểu nha đầu kia có đến ghi danh không nhỉ? Nếu nàng ta đến đây thật, vậy ta có cơ hội rồi.
Dứt lời bèn kéo tay Vương sư huynh, nói:
- Chúng ta đi thôi.
Vương sư huynh tò mò hỏi:
- Đi đâu cơ?
- Thì đi xem thí sinh tới ghi danh chứ đi đâu.