Chương 115: Nóng Giận Mất Khôn

Hét lớn một câu, a Ngưu sư huynh vì quá đỗi tức giận đã lao tới chỗ Lập Thiên, toàn lực thi triển quyền cước, muốn đánh gục hắn ngay lập tức, đòi lại phần thể diện vừa đánh mất. Lập Thiên thấy thế thì khấp khởi mừng thầm, chắc mầm trong bụng kế hoạch của bản thân đã đạt được thành công bước đầu.

Trong kế hoạch của hắn, chọc giận vị a Ngưu sư huynh này là yếu tố quan trọng nhất để dành được chiến thắng. Chính vì thực lực đối phương quá mạnh, hoàn toàn không có khả năng chiến thắng cho nên hắn không còn cách nào khác ngoài khiến đối phương mất mặt, tự động thoái lui.

Lập Thiên cũng không ngờ rằng a Ngưu sư huynh thế mà dễ dàng bị chọc giận đến như vậy, chính mình mới cướp mất một cái thắt lưng thôi mà đã nổi điên lên rồi. Nếu như bị mình lột hết quần áo, chỉ e đối phương sẽ liều mạng quyết sinh tử một phen mất.

Trên thực tế, đàn ông để lộ thân thể vốn chẳng phải chuyện gì ghê gớm, sư huynh đệ đồng môn với nhau tắm sông tắm hồ thì đều cởi trần, có cái gì mà mất mặt với cả mất mũi, càng không cần thiết phải vì việc này mà nổi giận.

Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, đối phương nổi giận chắc hẳn phải có nguyên do, mà khả năng lớn là tự ti với thân thể mình. Dù sao đối phương

tên a Ngưu này có nước da đen, hiển nhiên tự trong thâm tâm sẽ tự tin mặc cả với mọi người, chắc chắn sẽ không thích bị người khác nhìn ngắm mình no say rồi buông lời dị nghị.

Đó là chưa kể trên người tên này có rất nhiều lông, hơn nữa lông trên người hắn ta vừa dài vừa rậm, nhìn chẳng khác đười ươi thành tinh là mấy. Tuy nói người nào cũng có lông trên thân thể, thế nhưng tên này lông lá quá nhiều, nhiều đến mức kỳ cục, cho nên mới khiến mọi người kinh ngạc khi nhìn vào. Có lẽ đây cũng là một trong những yếu tố khiến đối phương nổi sát tâm khi biết thân thể mình bị người khác nhìn thấy.

Một yếu tố khác cũng quan trọng không kém khiến cho a Ngưu sư huynh nổi giận chỉ vì một loại thủ đoạn rất bình thường đó là hoàn cảnh xung quanh. Nếu ở đây chỉ có hai người, hoặc như chỉ có nam nhân với nhau, như vậy khả năng đối phương nổi giận là không lớn. Thế nhưng ở thao trường lúc này người đông như kiến, số lượng nữ nhân đến quan chiến không tới năm cũng có hai ba phần. Bất ngờ bị hàng trăm nữ nhân nhìn thấy thân thể không hoàn mỹ, thử hỏi có nam nhân nào bình tĩnh nổi đây?

Phải biết rằng phàm là tu sĩ nội môn, chiến tu trở lên thì ai cũng đã tu luyện qua nhãn pháp, khả năng quan sát vô cùng kinh người. Đừng nói chi để tấm bụng lồ lộ ra như vậy, chỉ e một khe hở nhỏ xuất hiện cũng khó tránh được ánh mắt tinh tường của bọn họ. Thân là một vị quản sự, địa vị thân phận đều không thấp, chỉ vì sơ ý mà khiến thanh danh bị hao tổn, sự mất mát này quả thực không phải dùng tiền bạc là bù đắp được.

Cứ nghĩ ngày mai làm sao đối diện với đám sư đệ muội ở bên dưới, tương lai làm sao tìm kiếm đạo lữ thôi cũng đủ để đối phương mất ăn mất ngủ rồi. Huống hồ chính mình còn đứng một bên cạnh luôn mồm lên tiếng dè bỉu, thực sự không thể nghĩ ra đối phương có bao nhiêu xấu hổ khi đối diện với tình huống éo le này.

Bất quá nghĩ thì nghĩ thế thôi chứ Lập Thiên cũng chẳng quan tâm lắm. Hắn chỉ cần biết đối phương bị chọc giận, và sự tức giận của đối phương không hề nhỏ, thế là được rồi. Bởi vì chỉ cần đối phương nổi giận, hắn sẽ có biện pháp khiến cho đối phương càng lúc càng tức giận hơn. Đến khi đối phương nộ hoả ngập đầu, đó chính là lúc đối phương sẽ không quản hậu quả mà làm ra hành vi liều lĩnh, từ đó giúp hắn đạt được mục đích cuối cùng.

Chỉ là a Ngưu sư huynh thì không hề hay biết những toan tính trong đầu Lập Thiên. Gã chỉ biết rằng bản thân vừa mới bị một tiểu sư đệ dùng thủ đoạn chơi xấu, khiến cho thể diện mất sạch. Trước bao nhiêu đồng môn đang chăm chú quan sát như vậy, thử hỏi cái mất mặt này gã làm sao nhịn xuống đây. A Ngưu sư huynh càng càng nghĩ càng điên tiết, nghĩ thế nào cũng không thể tin nổi đối thủ của mình lại dở ra loại thủ đoạn hèn hạ bậc này.

Đáng hận hơn là cả đời gã oanh oanh liệt liệt, tự thấy không có gì thua kém hơn người, chỉ riêng nước da là luôn cảm thấy tự ti vì không được trắng lắm. Màu da ngăm đen này của gã từ khi sinh ra đã là như thế, căn bản dùng cách gì cũng không trắng nổi. Ngoài ra lông ở các bộ phận cũng nhiều và rậm hơn người thường rất nhiều, có thể là do thể chất bẩm sinh, không cách nào cải biến được.

Để khắc phục nhược điểm này, bình thường gã rất chăm chú vệ sinh thân thể, cứ cách vài ba ngày sẽ cạo một lần, gọn gàng sạch sẽ, chưa bao giờ để người khác thấy bộ dạng luộm thuộm mà chê bai. Chẳng qua tinh khí thần của tu sĩ theo cấp bậc tu vi tăng lên thì cũng tăng lên, dẫn đến da lông phát triển cực nhanh. Với loại thanh niên trai tráng khí lực sung mãn như gã, chỉ vài canh giờ là đâu lại vào đó, cơ bản vệ sinh hàng ngày cũng đuổi không kịp tốc độ mọc lên của nó.

Gã càng không ngờ đến là, chính cái nhược điểm chí mạng bản thân cố gắng giấu diếm bao lâu vậy mà bây giờ bị tiểu tử vô hại trước mặt lợi dụng, trong chốc lát phô bày cho cả thiên hạ cùng xem, đem công sức của gã bao nhiêu năm vứt vào sọt rác, thử hỏi cục tức này làm sao có thể nhẫn nhịn được đây.

- Tiểu tử, ta muốn giết ngươi!

A Ngưu tức quá, lần này đã không quản cái gì phong thái đạo mạo của bậc trưởng bối nữa rồi, liều mạng hướng Lập Thiên tấn công.

Lập Thiên thì vẫn vậy, hắn vẫn chuyên chú với một quan điểm duy nhất là đánh không lại, vậy thì dùng mưu kế khiến đối phương mắc sai lầm. Cứ xé áo xé quần, rựt tóc bứt tai người ta, khiến đối phương mất hết mặt mũi trước mặt đối phương, khiến đối phương giận quá mà muốn nhanh chóng mắt được mình. Khi đó, bằng tu vi Ngự Khí tầng bốn hay Phá Thể tầng bảy căn bản là bắt không được, cho nên bắt buộc phải xuất ra thủ đoạn cao siêu hơn.

Chỉ cần đối phương tung ra thủ đoạn cao siêu hơn, hắn sẽ lấy đó làm cái cớ ép đối phương phải chịu thua. Nghĩ thế, Lập Thiên lại dùng Viễn Li Thuật phóng tới, lần này lại xé đi một miếng áo của đối phương, còn nói:

- Hắc Ngưu sư huynh, ở Thanh Túc Điện nghèo khổ lắm hay sao, ngay cả y phục cũng mục nát thế này. Chẳng trách lại có hứng thú đến đây kiếm chút tiền tài. Haiz, sao sư huynh không nói sớm. Chỉ cần sư huynh mở miệng, sư đệ nguyện ý giao ra một nửa cơ đồ là được.

Nói xong lại hướng về a Ngưu lao tới, bộ dạng không xé thêm một tấm áo hay lột đi một mảnh quần thì sẽ không bỏ qua.

Chỉ tội cho a Ngưu sư huynh, bị Lập Thiên chơi trò mèo vờn chuột mà không thể làm gì được. Dù sao bản thân đã nói chỉ dùng tu vi Ngự Khí cấp bốn để giao thủ, bây giờ gặp đối thủ tu vi Ngự Khí cấp năm, căn bản không thể dành được thế thượng phong rồi.

Đối phương dùng Bình Chướng Thuật bảo hộ quanh thân, muốn phá vỡ trong chốc lát là việc không hề dễ dàng. Mà Phá Thể cảnh giới tuy cao, nhưng thể lực đối với những tình huống khẩn cấp thực quá vô dụng. Đánh thì đánh không kịp, mà chịu đòn thì đối phương cũng không công kích để mà chịu.

Đối phương suy cho cùng chỉ muốn lụm đi áo quần trên cơ thể mình mà thôi. Mà bằng tu vi Ngự Khí cấp bốn thì đúng là ngăn không nổi rồi.

A Ngưu dùng toàn bộ năng lực phản kháng, chỉ có điều y phục trên thân càng lúc càng ít dần đi.

Rất nhanh, áo trên người đã không còn, để lộ tấm thân cơ bắp lực lưỡng và những đám lông đen sì ở dưới rốn, trên ngực và dưới nách. Trước con mắt đau đáu của hàng ngàn người đang quan chiến, a Ngưu cứ cảm tưởng bản thân muốn đào lỗ chui xuống ngay lập tức.

- Tiểu tử, ngươi dở trò bỉ ổi. Ngươi thua rồi.

- Thua, ai nói ta thua? Có quy tắc nào quy định không cho tấn công y phục hay không?

Ta chỉ là lỡ tay làm rách mà thôi, không hề cố ý.

- Ta nhổ vào, ngươi cố tình hạ nhục người khác, còn dám nói không cố ý?

- Tốt, vậy ngươi có bản lĩnh thì lên đây cố ý làm cho ta xem?

- Ngươi?!

Dứt lời, Lập Thiên nhìn chằm chằm vào chiếc quần duy nhất đang nằm trên thân của a Ngưu, miệng nuốt nước bọt thèm thuồng. Xem ra chỉ cần hắn lột xuống chiếc quần này, cảnh tượng bên trong chắc chắn sẽ khiến cho đám nữ nhân kia phải bỏ chạy ngay lập tức.à a Ngưu đối diện thấy Lập Thiên nhìn chằm chằm vào cái quần của mình thì toàn thân ớn lạnh, bất tri bất giác thụt lùi mấy bước.

- Ngươi, ngươi định làm cái gì?

- Ta định làm cái gì ư? Đáng ra ta phải hỏi ngươi đến đây là muốn làm cái gì mới phải? Muốn ăn thua với tiểu gia ư, vậy phải xem ngươi có dám chịu trả cái giá lớn hay không đã?!

Dứt lời không nói không rằng, thủ trảo đã hướng hạ bộ của a Ngưu chộp tới.

- Tiểu tử thôi, ngươi hiếp người quá đáng. Để xem ta thu phục ngươi như thế nào!

- Trong lúc giận dữ, a Ngưu cũng không nghĩ ngợi được nhiều, thân hình thoáng cái biến mất, khi xuất hiện thì đã ở trên không trung hơn chục trượng.

Chỉ thấy hai tay gã liên tục biến đổi, cuối cùng đầu dưới chân trên, một chưởng mở rộng hướng dưới đài ấn xuống.

Nhìn thấy chưởng này, Lập Thiên khiếp hãi, không chút ngại ngần mà bay thẳng xuống dưới dài. Một chưởng của a Ngưu uy lực quá mạnh, chỉ e khi đánh ra sẽ đánh sập cả võ đài, chỉ cần hắn ở bên dưới, chắn chắn khó tránh khỏi trọng thương.

- Ầm...

Quả nhiên đúng với suy đoán của Lập Thiên, một chưởng của a Ngưu uy lực quá mạnh, dễ dàng đánh cho toàn bộ võ đài nát bấy, thậm chí nền đất bên dưới cũng lún xuống một đoạn, vết hằn dấu bàn tay còn in rõ ràng, ai cũng có thể nhìn thấy.

Trước uy lực của chưởng này, tất cả khán trường đều im lặng, không phải vì sợ hãi mà vì quá kinh ngạc trước uy lực phô thiên cái địa của nó.

Ai cũng biết thực lực của tu sĩ Ngự Khí hậu kỳ thâm sâu khó lường, vượt quá sự hiểu biết của mọi người, thế nhưng ít ai có thể nghĩ rằng chênh lệch lại lớn đến như vậy.

Một chưởng vừa rồi nói không ngoa thì có thể đánh sập cả ngọn núi. Uy lực ghê gớm như thế, thử hỏi ai không mơ ước có được đây.

Mà cũng vì tất cả mọi người đều chú ý đến một chưởng kia, rất lâu không có ai để ý Lập Thiên đã rời khỏi võ đài mà đứng ở trên mặt đất.

Hồi lâu sau, khi cái bụi tan đi, lúc này có người mới thấy Lập Thiên đã đứng bên ngoài võ đài, mà ở giữa võ đài chính là a Ngưu, lập tức hét vang.

- Thắng rồi, chúng ta thắng rồi. Haha haha

- May mắn quá, may mắn quá. Chiến lợi phẩm của ta. Túi trữ vật của ta đã thu về lại được rồi.

Tiếng hét hò phấn khởi vang lên, có không ít người chạy đến dự định thu về phần đặt cược của mình.

- Khoan đã!

Lập Thiên bất ngờ lên tiếng, sau đó lườm mắt nhìn đám người với vẻ rất giận dữ.

- Ai nói các ngươi là người thắng?!

Một người quay mặt hướng Lập Thiên hét lên:

- Tiểu tử, ngươi còn già mồm cái gì. Không phải chúng ta thắng thì ngươi thắng chắc. Ngươi đang đứng ở đâu sao không tự nhìn đi, còn chờ chúng ta nói sao?

Lập Thiên cũng không thèm nhìn xuống chân, nhìn tới chỗ a Ngưu rồi nói:

- Hắc Ngưu sư huynh, huynh đến nói xem, trânh này ta thắng hay là huynh thắng?

A Ngưu sư huynh nãy giờ đứng ỡ giữa đài, im lặng tận hưởng niềm vui chiến thắng, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Thế nhưng khi nghe đến câu hỏi này, bất ngờ cảm thấy chột dạ.

Gã không vội đáp lời mà đảo mắt nhìn xung quanh một cái, thấy võ đài đã bị bản thân đánh sập xuống thì trong đầu như nghĩ tới cái gì, liền trợn mắt nhìn Lập Thiên.

- Tốt lắm, tốt lắm. Ta vậy mà hôm nay lại thua dưới tay một tiểu tử như ngươi, thực không còn gì để nói. Mối thù hôm nay, ngày sau thề trả lại gấp trăm lần.

Dứt lời cũng không giải thích gì thêm mà biến mất. Đám người xung quanh thấy vậy không dám manh động, tất cả đều nhìn vào Lập Thiên, như đợi chờ một lời giải thích của hắn.

Lập Thiên mặc kệ cả đám, chậm chạp đi tới chỗ túi trữ vật đang nằm ngổn ngang khắp nơi nhặt từng cái một bỏ vào túi của mình, vừa nói:

- Các người đều mù và điếc cả hay sao? Trước là ai nói chỉ dùng tu vi tầng bốn cùng công pháp cơ bản để so chiêu với ta. Bây giờ dùng một chưởng uy lực lớn như vậy, bằng loại tu sĩ cấp bậc Ngự Khí trung kỳ như các ngươi thi triển ra được sao? Đúng là lũ ngu si chậm hiểu, chẳng trách tu hành chẳng có thành tựu gì.

Lập Thiên nói nhỏ nhẹ, ngắn gọn dễ hiểu. Người khác khi nghe xong thì mười phần tỉnh ngộ, mặt mày đang hớn hở bỗng nhiên tái xanh tái xám, khóc không ra nước mắt.

- Nguyên lai ngươi cố tình chọc giận a Ngưu sư huynh, khiến huynh ấy vì nóng giận mà vi phạm thoả thuận giữa hai bên, từ đó buộc huynh ấy nhận thua. Khốn kiếp, ngươi là đồ vô liêm sỉ.

Lập Thiên vừa nhặt túi trữ vật vừa nói:

- Vậy hắn ta nhân lúc ta bị thương xông lên đòi tỷ thí, muốn nẫng tay trên của ta thì không vô liêm sỉ chắc? Hay là đám người thấy lợi quên nghĩa như các ngươi thì không vô liêm sỉ?

- Thua rồi thì mau cút đi, còn lảm nhảm nữa đừng trách tiểu gia không khách khí. Họ Vương đâu, mau ra giúp ta một tay, trời sắp tối đến nơi rồi.

Nói dứt lời, Vương sư huynh lại từ trong đám người chui ra, ngược chiều Lập Thiên thu dọn túi trữ vật trước con mắt đầy tiếc hận của tất cả mọi người. Những lời ai oán đầy bi thương của những người thua bạc không ngừng cất lên:

- Cha mẹ ơi, ngày mai con trai của hai người phải sống thế nào bây giờ? Tông môn cắt trợ cấp đã đành, tiền bạc tích cóp bao năm cũng rơi vào tay người khác, hai người có linh thiêng thì xin hay làm một điều gì đó đi?!

- Hết rồi, hết thật rồi. Có nửa tháng mà cúng liền hai cái túi trữ vật cho tiểu tử kia, thời gian tới lấy cái gì để tu luyện đây mọi người? Chắc là ta phải tham gia chiến tu phù chiếu thôi, nếu không chắc con đường tu hành của ta cũng phải kết thúc tại đây quá.

- Ngươi đừng bi quan như vậy, ta cũng có tốt hơn ngươi đâu. Thôi thì đành vậy, làm chiến tu đệ tử cũng có sao đâu. Chí ít làm bằng hữu với tiểu tử kia vẫn tốt hơn nhiều so với làm kẻ thù của hắn. Ta hạ quyết tâm rồi, ngày mai sẽ đi đăng kí tham gia đợt chiến tu phù chiếu sắp tới.

- Ta đi cùng ngươi.