Chương 112: Khiêu Chiến Toàn Tông

Tại sân lớn trước Minh Tiêu Điện, đệ tử tên Tiểu Khôi đang dẫn Tử Diêu chân nhân đi đến bên cạnh vách núi dựng đứng trong tâm trạng bứt rứt không yên.

- Tiểu Khôi, ngươi dẫn ta ra đây là có chuyện gì?

Tử Diêu chân nhân tò mò hỏi một câu, thế nhưng vị đệ tử tên Tiểu Khôi vẫn không lên tiếng giải thích mà chỉ tay về phía đấu pháp trường ở dưới chân núi, nói:

- Chưởng môn, mời ngài xem chuyện này trước đã.

Tử Diêu chân nhân hiểu ý, không nói gì mà lập tức đưa mắt nhìn theo hướng tay chỉ của vị đệ tử kia. Nhìn rồi mới biết nơi đó là thao trường luyện tập võ nghệ của các đệ tử trong tông. Chỉ là không biết vì lý do gì mà đấu pháp trường hôm nay người đông như kiến, người sau chen lấn người trước, đám đông không ngừng la hét ầm ĩ, tình cảnh hỗn loạn xưa nay chưa từng thấy qua.

Lúc này, phía trên võ đài có hai đệ tử đang tỷ thí, một người ăn vận trang phục màu xanh hoạ tiết đen, đích xác là Hắc Thiên Y, y phục chỉ dành cho chiến tu đệ tử, mà người còn lại thì mặc Thanh Thiên Y, chính là đệ tử nội môn. Hai người cật lực giao thủ, người đánh qua ta đánh lại, đủ các loại quyền cước chưởng chỉ đều được sử dụng, kình lực kích đãng không ngừng bắn ra bốn phương tám hướng, khiến cho sàn đấu đang nguyên vẹn càng lúc càng bị tàn phá nặng nề.

Bỗng đùng một tiếng, một tên đệ tử bị đối thủ dùng một cước đá văng xuống đài, ngã chỏng vó trên mặt đất, phải nhờ tới sự giúp đỡ của mấy người xung quanh mới đứng dậy được. Nhưng chẳng hiểu vì lý do gì mà kẻ này tỏ ra không phục, định bụng xông lên lần nữa, nhưng bị các đồng môn bên cạnh ngăn cản. Mà kẻ thua trận kia sau khi nhận lấy vô vàn lời chỉ trích của đám đông xung quanh mới đành bỏ đi ý định tái chiến.

Quan sát một hồi lâu, Tử Diêu chân nhân vẫn chưa thấy cuộc tỷ thí này có vấn đề gì. Đã là tranh đấu thì phải có người thắng kẻ thua, đây là chuyện thường tình như ăn cơm uống nước, có gì phải bàn luận đâu. Hơn nữa là con người thì ai cũng có lòng tự trọng, mà tu sĩ thì lòng tự trọng còn cao hơn người thường gấp mấy lần, bị người khác đánh bại trước mặt nhiều người như vậy, quả thực cái mất mặt này không phải ai cũng dễ dàng chấp nhận. Việc tên kia muốn tái chiến để giữ lấy thể diện cũng là hành vi không hiếm gặp.

Nhưng đến khi nhìn vào diện mạo của hai tên đệ tử vừa kết thúc cuộc tỷ thí, Tử Diêu chân nhân vô tình phát hiện ra một điểm bất thường, mà theo ông suy đoán có lẽ chính điểm bất thường này mới là thứ mà tên đệ tử quản lý sự vụ đấu pháp trường đang muốn nhắn nhủ tới ông, cho nên ánh mắt không tránh khỏi sự tò mò mà nhìn kỹ vào hai tên đệ tử lâu hơn một chút.

Dưới năng lực của pháp nhãn cảnh giới đại thành, không khó nhìn ra tình trạng thương thế của hai người này khác biệt đến mức khó tin. Theo lẽ thường, thương thế của người thắng trận luôn nhẹ hơn người bại trận mới phải. Thế nhưng tình cảnh hiện tại thì hoàn toàn trái ngược, trên mặt người bại trận chỉ có duy nhất một vết xước, thế nhưng người thắng thì toàn thân đều là vết thương, thoạt nhìn khuôn mặt đã biến dạng, nhìn không ra dáng vẻ thường ngày nữa.

Má phải sưng phù như quả bóng, mắt trái xuất hiện mấy quầng thâm đen sì, trên cổ hằn mấy vệt xước do trảo thủ gây nên, tóc tai rối như tơ vò, tay chân đầy vết trầy xước và bửng máu đông chưa lành hẳn. Nhìn qua sẽ khiến người ta có cảm tưởng tên này hẳn đã trải qua một trận chiến vô cùng thảm khốc nên thân thể mới đồng thời xuất hiện nhiều loại thương thế đến vậy.

Kỳ lạ ở chỗ, từ cách phản ứng của người này có thể thấy hắn không có vẻ không biết tình trạng thương thế của bản thân mà giống như đã biết bản thân bị thương nhưng không đành lòng từ bỏ việc khiêu chiến, kiểu như đang muốn thử thách giới hạn chịu đựng của bản thân vậy. Mà tình huống phát sinh sau đó cũng khiến người ta phải trầm trồ kinh ngạc, tuy vừa trải qua một trận chiến ác liệt nhưng khí thế trên thân kẻ này không giảm đi mà còn tăng lên đáng kể, khí cơ toả ra đè ép những người xung quanh đến ngạt thở.

Mặc kệ bên dưới đang có rất nhiều người la hét đòi lên đài quyết chiến, bất quá tên kia vẫn tỏ ra ung dung tự tại, nửa điểm lo lắng sợ hãi đều không xuất hiện, đổi lại là sự kiêu ngạo và hung hăng thì không ai không thấy. Giữ im lặng quan sát đám đông được một lúc, tên kia bỗng dưng hai tay chống nạnh, hai mắt trừng lớn, bực dọc hướng đám người bên dưới mà quát:

- Con bà nó chứ, các ngươi rộn ràng cái gì? Có giỏi thì bơi hết vào đây. Tiểu gia mà sợ thì làm con rùa cho các ngươi xem. Tốt nhất các ngươi nên chuẩn bị tâm lý trước đi, tránh cho đến khi thua sạch tiền bạc lẫn mặt mũi lúc đó lại nói tiểu gia ta dở trò lừa gạt.

Dứt câu liền nhổ một bãi nước bọt xuống sàn rồi quay sang tên đối thủ vừa bị đánh bại, chỉ thẳng mặt nói:

- Hừm, còn cả tên đầu trọc nhà ngươi nữa, không phục sao? Ngon thì xông lên đây lần nữa thử xem. Thứ chết dẫm nhà ngươi, dám đánh tiểu gia bầm mắt, đá ngươi bay xuống sàn đã là nhẹ nhàng với ngươi lắm rồi đấy. Mau đưa tiền cược ra đây, dám quỵt nợ đừng trách tiểu gia không khách khí.

Đã thua còn bị người ta chửi thẳng vào mặt, tên đệ tử bại trận đầy vẻ tức giận nhưng chỉ đành nhịn xuống, lấy ra túi trữ vật ném xuống mặt đất rồi phất tay rời đi. Mà ngay khi túi trữ vật bị ném xuống thì có một tên béo chẳng biết từ đâu chống gậy đi ra nhanh tay thu lấy, sau đó lại trốn vào trong đám người, loáng cái đã biến mất tăm dạng.

Thấy một màn trình diễn đầy ấn tượng vừa rồi, Tử Diêu chân nhân cũng bị làm cho tinh thần chấn động dữ dội, tự hỏi không biết tên đệ tử đang đứng trên đài kia là ai mà xông xáo đến như vậy. Chỉ cần động não suy nghĩ là biết, nhiều khả năng tên kia vì chút tiền bạc kiếm được từ trận cá cược mà không nỡ từ bỏ thi đấu giữa chừng, còn chỗ vết thương trên người hắn là do việc liều mạng khiêu chiến với nhiều người nên mới bị đánh thành ra như vậy.

Chỉ là cho dù như thế, nỗ lực của đối phương cũng thật là đáng khen. Dù sao bị thương thành như vậy rồi mà không chịu về phòng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, lại muốn cùng người so chiêu thì đúng là gan to tày trời rồi. Nếu không phải là loại người có ý chí kiên cường thì chắc chắn không thể làm ra được loại hành động liều lĩnh bậc này. Ngoài ra tâm tính kẻ này cũng lươn lẹo không kém, có vẻ như vì quá tự tin vào thực lực bản thân cho nên còn bày cả trò cá cược, lợi dụng việc tỷ thí để kiếm lợi bất chính ngay dưới mí mắt của chưởng môn, đúng là ngông cuồng hết chỗ nói.

Tử Diêu chân nhân trầm tư suy nghĩ, ánh mắt thì chăm chú nhìn vào gương mặt của tên đệ tử thắng cuộc đang nghênh ngang đứng trên đài, càng nhìn lâu càng cảm thấy gương mặt ấy có chỗ quen thuộc, chẳng qua nhất thời không nhận ra là ai. Dù sao gương mặt ấy đã bị không ít đối thủ đánh cho bầm dập, chỗ lồi chỗ lõm, chỗ trắng thì đen, cơ hồ rất khác dáng dấp thường ngày. Nếu không phải là người thân thiết gần gũi, căn bản không cách nào nhìn ra danh tính rồi.

- Tiểu Khôi, ngươi nói xem, tiểu tử kia là ai?

Nghe thấy câu hỏi, đệ tử tên Tiểu Khôi biết rõ chưởng môn đã nhìn thấy người cần nhìn, biết được việc cần biết, lúc này mới cúi đầu, kính cẩn đáp:

- Bẩm chưởng môn, tiểu tử ấy chính là Khuyết Lập Thiên sư đệ ạ!

Nghe đến cái tên Khuyết Lập Thiên, sóng lưng Tử Diêu chân nhân chợt lạnh toát, ánh mắt lần nữa đổ dồn vào gương mặt thiếu niên trên võ đài. Sau khi tiến hành tỉ mỉ quan sát, lúc này Tử Diêu chân nhân mới xác định quả thực thiếu niên ấy chính là tên thân truyền đệ tử danh không chính ngôn không thuận của mình, kinh ngạc ồ lên một tiếng.

- Ồ, lại là hắn sao? Hắn ta đang làm gì ở đó? Phải chăng đã gây ra chuyện động trời gì nữa rồi?!

Tử Diêu chân nhân vừa hỏi vừa lo, chỉ sợ Lập Thiên lại gây chuyện thị phi gì đó nữa. Chuyện ở Phù Văn Các mới qua chưa lâu, nếu bây giờ lại dính đến chuyện của đấu pháp trường thì đúng là phiền phức to rồi.

- Bẩm chưởng môn, thực ra Lập Thiên sư đệ chưa phạm phải lỗi lầm gì, chỉ là, chỉ là...

Nghe nói không có chuyện gì, Tử Diêu chân nhân mới thở phào nhẹ nhõm. Bất quá hai chữ chỉ là phía sau dĩ nhiên có hàm ý, biết đối phương có điều khó nói, cho nên Tử Diêu chân nhân mới lên giọng trấn an:

- Không xảy ra sai phạm thì tốt rồi. Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng, không cần e ngại về ta!

Trước đó đệ tử tên Tiểu Khôi lo ngại Lập Thiên là thân truyền đệ tử chưởng môn nên không dám nói những lời gây bất lợi cho hắn, bây giờ nghe Tử Diêu chân nhân đảm bảo thì mới buông xuống lo lắng trong lòng, nhỏ giọng nói:

- Vâng, chưởng môn. Thực ra Lập Thiên sư đệ chẳng làm gì sai cả, bất quá nếu cứ kéo dài như vậy, chỉ e đấu pháp trường của đệ tử sẽ loạn mất. Cho nên hôm nay đệ tử tới đây là muốn xin chưởng môn chỉ thị bảo Lập Thiên sư đệ từ ngày mai trở đi đừng tới đấu pháp trường nữa.

- Ồ, vì sao vậy?

- Chuyện này kể ra rất dài, mà bắt nguồn cần phải quay về khoảng thời gian nửa tháng về trước.

- Trưa hôm đó, chẳng biết Lập Thiên sư đệ từ đâu chạy đến thao trường, không nói không rằng đã động thủ đánh bay hai vị đồng môn đang đấu pháp trên đài xuống đất. Đến khi bị hỏi lý do thì đệ ấy còn chửi mắng cả hai người kia một trận, nói cái gì luyện tập võ nghệ mà cứ như đàn bà đánh ghen, như trẻ em múa kiếm vậy, nhìn ngứa hết cả mắt. Còn nói nếu bọn họ không dám đánh thật, vậy để đệ ấy đến đánh cho mà xem. Mọi chuyện rắc rối cũng bắt đầu từ đó.

- Hai người kia vô duyên vô cớ bị đánh, còn bị Lập Thiên sư đệ lăng mạ nửa ngày thì tức giận không chịu nổi, sau khi hai bên đặt ra nguyên tắc tỷ thí thì từng người từng người lên đài so chiêu. Chỉ là không biết vì năng lực có hạn hay vì nóng giận mất khôn mà cả hai người bọn họ đều bị Lập Thiên sư đệ đánh cho trọng thương, người gãy tay người gãy chân, rút cuộc đệ tử phải phái người khiêng đến Kỳ Đan Điện chữa trị mới xong chuyện.

- Đáng tiếc mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó. Sau khi đánh bại hai tên kia, Lập Thiên sư đệ cũng không bỏ đi mà cứ đứng lì trên võ đài, không ngừng dùng giọng điệu khiêu khích mọi người, còn nói cái gì mà kể từ ngày hôm nay sẽ phát ra thông báo khiêu chiến đệ tử toàn tông, chứng minh thực lực của chiến tu đệ tử trước mặt mọi người, còn hứa hẹn từ hôm nay trở đi ngày nào cũng sẽ túc trực ở đấu pháp trường chờ đợi người hữu duyên.

- Đệ tử còn nhớ như in mấy câu nói đó, nguyên văn là: "Ta là Khuyết Lập Thiên, chiến tu đệ tử cấp hai. Nghe nói trong tông môn có rất nhiều người hoài nghi thực lực của ta, nói ta không xứng với thân phận chiến tu đệ tử cấp hai. Chính vì thế hôm nay ta đến đây để khiêu chiến với tất cả các ngươi, chứng minh cho các ngươi thấy thế nào mới được gọi là chiến tu đệ tử.

- Tất cả đều nghe cho kỹ đây, kẻ đầu tiên ta muốn khiêu chiến chính là đám thế gia hậu duệ luôn tự cho mình cao cao tại thượng, xem trời bằng vung các ngươi. Các ngươi cho rằng sinh ra trong gia đình có quyền có thế, mang cái gì huyết thống tiên nhân thì ngon lắm chắc. Tốt, nếu các ngươi ghê gớm như vậy, chắc sẽ có gan lên đài so chiêu với ta rồi. Tiểu gia muốn xem xem, thế gia hậu duệ thì có gì hơn người.

- Kẻ tiếp theo tiểu gia muốn khiêu chiến chính là cái đám đan đồ Kỳ Đan Điện chết tiệt hàng ngày làm anh hùng núp như các ngươi. Cái lũ đầu óc ngu xuẩn, tài nghệ không bằng người thì thôi đi, dựa vào cái gì mà đi bắt chẹt người khác. Phế đan mà dám ngỏ giá bảy thành nguyên đan, sao các ngươi không đi ăn cướp luôn đi cho nhanh giàu. Con mẹ nó chứ, từ nay trở đi gặp kẻ nào ta đánh kẻ đó, cho chừa cái thói bố láo đi.

- Kẻ thứ ba ta muốn khiêu chiến chính là cái lũ lòng lang dạ thú, mang hình dáng con người nhưng có lá gan thỏ đế đang ẩn nấp trong các sơn, các điện. Đúng rồi, chính là loại người như ngươi đấy. Khốn kiếp, tông môn ban bố hịch văn kêu gọi các ngươi tham gia lịch luyện chiến tu đệ tử thì các ngươi không đi, người khác thay các ngươi đi, trải qua bao nhiêu nguy hiểm trở về, nhận được chút lợi ích thì các ngươi không phục, đứng sau lưng nói này nói nó. Để ta biết được kẻ nào nhiều chuyện, ta cắt lưỡi kẻ đó.

- Các ngươi nhìn cái gì, chưa từng thấy hiệp khách giang hồ một thân bụi bặm hay sao, à nhầm, một thân bụi trần hay sao? Không phục thì lên đây đánh với tiểu gia một trận. Yên tâm, ta sẽ nhường các ngươi, chỉ dùng tu vi thấp hơn các ngươi một tầng để giao đấu mà thôi. Nếu các ngươi có thể đánh thắng được ta, vậy tùy tiện đưa ra một yêu cầu. Nếu hợp lý, tiểu gia nhất định sẽ đáp ứng các ngươi. Còn nếu thua, khà khà, vậy thì giao túi trữ vật của các ngươi ra đây.

Thuật lại một đoạn, Tiểu Khôi bộ dạng đầy bất đắc dĩ nhìn Tử Diêu chân nhân, nói:

- Trên đây chỉ là một số đoạn mà đệ tử nhớ được mà thôi, ngoài ra còn rất nhiều những lời lẽ thô tục khác. Chưởng môn minh xét, Lập Thiên sư đệ dùng loại lời lẽ đó để nói chuyện với các đồng môn, thực sự đã khiến rất nhiều người tức giận. Kể từ khi tin tức này lan truyền ra, rất nhiều sư huynh đệ trong tông đều tỏ ra vô cùng bất mãn, nhất là những người không phải là chiến tu đệ tử, bọn họ cảm thấy tôn nghiêm bản thân đang bị bôi nhọ, cho nên hàng ngày đều có rất nhiều người tới võ đài tìm Lập Thiên sư đệ để phân tài cao thấp.

- Ban đầu đệ tử định bụng không quản đến chuyện này, bởi vì khiêu chiến và ứng chiến là quyền của mỗi đệ tử trong tông, bên trong môn quy đã quy định rõ ràng, không có gì phải bàn cãi. Thế nhưng Lập Thiên sư đệ mỗi khi đánh thắng đều buông lời sỉ nhục chọc ghẹo đối thủ, cố tình phá hoại mặt mũi của bọn họ, cuối cùng khiến cho khu vực nơi đấu pháp trường cực kỳ hỗn loạn, số lượng người kích động càng ngày càng tăng, rất dễ xảy ra sự tình mất kiểm soát.

- Đó là chưa kể trước mỗi trận chiến, Lập Thiên sư đệ còn bắt buộc người tiếp chiến phải đặt cược mới cho lên đài tỷ thí. Hậu quả là khi đệ ấy thắng cuộc, danh tiếng và tiền bạc đều rơi vào tay mình, còn người thua thì mất cả chì lẫn chài, rơi vào đường cùng ngõ cụt. Ngày dài tháng rộng, quá nhiều người vì bị thua thảm trong tay Lập Thiên sư đệ đều không cam tâm chấp nhận số phận, người nào người nấy đều trở về dốc công tu luyện, nói tương lai sẽ quay lại báo thù rửa hận.

- Chưởng môn nghĩ xem, hiện tại đấu pháp trường đã loạn như vậy rồi, nếu tương lai đám người kia còn tìm đến nữa, tình huống sẽ nghiêm trọng đến thế nào. Trước đây đấu pháp trường yên tĩnh trầm ổn là thế, từ khi có mặt Lập Thiên sư đệ thì đã trở nên hỗn loạn hết cả. Hiện giờ người muốn cùng Lập Thiên sư đệ tranh đấu không có chín trăm cũng đến một ngàn, mỗi ngày đều từ rất sớm đã có mặt ở đấu pháp trường hò hét ầm ĩ, cơ hồ không có ngày nào yên cả.

- Cho nên lần này Tiểu Khôi đến đây là muốn xin chưởng môn ra lệnh cho Lập Thiên sư đệ đừng đến đấu pháp trường nữa. Nếu không chẳng may kích động cả đám người kia khiến bọn họ cùng xông lên đánh hội đồng, chỉ e bằng chút tài hèn sức mọn này của Tiểu Khôi cũng không ngăn cản nổi rồi. Một khi xảy ra sự tình ngoài ý muốn, lúc đó cũng không thể trách ai được.

Đệ tử tên Tiểu Khôi vừa thuật lại tình huống xảy ra ở đấu pháp trường, bên cạnh đó còn không ngừng than khổ, chỉ hy vọng chưởng môn sẽ vì thế mà ra mặt ổn định đại cục. Chỉ bất quá chẳng hiểu Tử Diêu chân nhân nghe ngóng thế nào, đến cuối cùng vẫn không đáp ứng cái gì, cũng không đề cập đến phương pháp giải quyết vấn đề mà chỉ hỏi một câu gọn lỏn:

- Kết quả thì sao?

Nghe câu hỏi, đệ tử tên Tiểu Khôi cũng lạnh cả tâm hồn, chỉ có điều không dám chậm trễ nửa giây, đáp lời:

- Bằng một cách thức thần kỳ nào đó, nửa tháng trôi qua, Lập Thiên sư đệ vẫn chưa bại trận lần nào. Tuy nhiên bởi vì khinh thị đối thủ, nhường đối thủ hẳn một cấp tu vi cho nên thân thể không tránh khỏi bị thương, cũng may không bị nội thương gì, khí lực vẫn còn rất sung mãn.

- Ngoài ra theo đánh giá của đệ tử, Lập Thiên sư đệ hình như đang lợi dụng việc tỷ thí để trau dồi võ pháp, tốc độ tiến bộ cực kỳ thần tốc, càng về sau càng ít người đả thương được đệ ấy, cùng lắm thì chỉ có thể dùng tu vi lớn hơn một cấp để chèn ép mà thôi, về phương diện võ thuật và thân pháp thì càng lúc càng tiếp cận nhau, khó lòng chiếm được ưu thế.

Nghe được điều này, Tử Diêu chân nhân bỗng nở một nụ cười đắc ý, gật đầu khen:

- Làm rất tốt, rất có chủ kiến. Tông ta cần thêm nhiều người có tinh thần cầu tiến như vậy.

Dứt lời vỗ vỗ vai đệ tử tên Tiểu Khôi, nói:

- Tiểu Khôi, nghe ta nói này. Tiểu tử kia vô duyên vô cớ gây gổ đánh nhau với đồng môn, cố tình lăng mạ sỉ nhục người khác, xúi dục sư huynh đệ tụ tập đánh bạc đều là hành vi sai trái, tội trạng không nhẹ. Chỉ bất quá hành động này của hắn đối với Ứng Thiên Tông ta hiện nay không hẳn đã là chuyện xấu, ngươi hiểu ý ta chứ?

Đệ tử tên Tiểu Khôi gật đầu đáp:

- Vâng, Tiểu Khôi hiểu.

Tử Diêu chân nhân lại nói:

- Ngươi hiểu là được. Tội của hắn không nghiêm trọng, để sau này có cơ hội ta sẽ trừng phạt hắn luôn một thể, bất quá hiện tại không cần chú ý đến chuyện này. Chuyện ngươi cần chú ý là phải đảm bảo an ninh ở đấu pháp trường, không để xảy ra sự tình ngoài ý muốn nào. Lát nữa ta sẽ phân phó thêm một vài người có năng lực đến chỗ ngươi, ngươi có thể tùy thời sai khiến. Kể từ ngày mai trở đi, mọi chuyện xảy ra ở đấu pháp trường cần phải diễn ra một cách trật tự ngăn nắp, tuyệt đối không thể lộn xộn như bây giờ nữa, hiểu rõ rồi chứ?!