Hàn thành chủ và Hàn phu nhân say sưa nói chuyện trước sảnh chính, không hề hay biết phía sau rèm có một tiểu cô nương đang vểnh tai nghe lén những gì bọn họ nói. Chẳng biết tiểu cô nương xuất hiện ở phía sau rèm từ lúc nào, chỉ biết những chuyện mà hai vợ chồng Hàn thành chủ nói với nhau tiểu cô nương đều nghe thấy hết.
Ở đoạn đầu câu chuyện, khi tiểu cô nương nghe thấy tin tức Ứng Thiên Tông tổ chức chiêu sinh cùng dự định của Hàn thành chủ và Hàn phu nhân thì hơi băn khoăn, thi thoảng còn gãi đầu gãi tai tỏ ra khó hiểu. Thế nhưng đến đoạn sau thì khác, khi nghe đến cái tên Khuyết Lập Thiên, tâm trạng hồn nhiên thoải mái của tiểu cô nương bỗng nhiên phát sinh biến hóa, trở nên vô cùng kích động.
Chẳng biết trong đầu tiểu cô nương nghĩ đến chuyện gì mà biểu cảm trên gương mặt liên tục thay đổi, khi thì bờ môi nhỏ chu lên, khi thì hai bàn tay siết chặt hình nắm đấm, khi thì sắc mặt đỏ bừng như bị lửa đốt, khi thì nghiến răng nghiến lợi lầm bầm điều gì đó không rõ ràng. Càng về cuối câu chuyện, cộng với thái độ bức xúc của Hàn phu nhân, trạng thái cảm xúc của tiểu cô nương càng thêm thâm sâu khó lường.
Cuối cùng, tiểu cô nương trong lúc tức giận không kìm chế được hành vi mà vung tay một cái, cái vung tay này vô tình đụng trúng giá đèn cầy đặt sát bên người, đùng một cái đẩy ngã giá đèn xuống đất, đèn cầy gắn phía trên lăn lông lốc khắp nơi, mà âm thanh do va chạm phát ra khiến vợ chồng Hàn thành chủ kinh hãi giật bắn cả mình.
- Là kẻ nào?!
Hàn thành chủ giận dữ quát lớn một tiếng, chỉ bất quá tiếng quát vừa ra khỏi cổ thì trong đầu như nghĩ đến chuyện gì, cũng không nói thêm lời nào nữa mà chỉ nhìn Hàn phu nhân với vẻ bất lực. Mấy cái trò lén lén lút lút này ngoài con gái ông ra chỉ e ở Hàn gia cũng không có ai dám làm.
Mà sự thật thì cũng đúng như ông dự đoán, sau khi tiếng quát cất lên không lâu, một tiểu cô nương đã từ sau rèm bước ra, mặt cúi thấp xuống như sợ bị la mắng, hai tay đan vào nhau để ở dưới bụng, bẽn lẽn từng bước đi tới. Đi đến trước mặt vợ chồng Hàn thành chủ, tiểu cô nương cũng không nhìn lên mà líu ríu nói:
- Cha, mẹ, là con đây.
Thấy cảnh này mà Hàn thành chủ còn không hiểu chuyện gì mới là chuyện lạ, bất đắc dĩ thở dài một hơi nói:
- Liên nhi, ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không cho phép nghe lén cha mẹ nói chuyện cơ mà?
Tiểu cô nương dường như không đồng tình với kết luận này của cha mình, tỏ ra giận dỗi nói:
- Con không cố ý nghe lén, con chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi, ai bảo cha mẹ nói lớn tiếng như vậy làm gì.
Dứt lời, tiểu cô nương chu môi, hai tay thì khoanh trước ngực, ý bảo bản thân không làm gì sai trong chuyện này cả. Hàn thành chủ cạn lời, mà Hàn phu nhân thì lúc này mới nói:
- Liên nhi, con đừng hồ nháo nữa. Nghe cũng đã nghe rồi, bất quá chuyện vừa rồi cũng không có gì phải giữ bí mật với con cả.
Nói xong, Hàn phu nhân kéo tay con gái đặt ngồi lên chân mình, nói:
- Liên nhi, rút cuộc con đã nghe được những gì rồi?
Tiểu cô nương thật thà đáp:
- Hình như cái gì cũng đã nghe thấy hết rồi.
- Cũng được, vậy con nói xem, Hàn gia chúng ta phái ai đi thì phù hợp nhất?!
Tiểu cô nương dứt khoát trả lời:
- Tất nhiên là phái con đi rồi.
Hàn phu nhân chau mày nói:
- Liên nhi, con đùa như vậy không vui đâu.
Tiểu cô nương nhìn mẹ với đôi mắt long lanh, nói:
- Con không nói đùa, lời con nói là thật. Hàn gia chúng ta cũng là danh gia vọng tộc ở Cửu Chân Quận, không ganh đua cùng người không đồng nghĩa với việc không có chí khí.
- Mẫu thân, người nghĩ mà xem, các thế gia kia ai cũng gửi con cháu trong nhà đi, mỗi Hàn gia chúng ta thì gửi người ngoài đi, chưa nói Ứng Thiên Tông có suy nghĩ gì, những vương tộc gia tộc khác liệu sẽ nghĩ Hàn gia ta như thế nào?
- Trước mặt có thể bọn họ không nói cái gì, nhưng sau lưng chắc chắn sẽ gièm pha Hàn gia ta bo bo giữ mình, không biết đại cục. Cho dù biết đó đều là lời lẽ vu khống nhưng Hàn gia ta cũng không cách nào chối cãi được. Cho nên con nghĩ kỹ rồi, con không thể không đi.
Hàn phu nhân định lên tiếng can ngăn, thế nhưng Hàn thành chủ nhanh trí ngắt lời bà, nói trước:
- Liên nhi, con nói năng hùng hồn như vậy, phải chăng đã có dự tính gì rồi hay không?
Tiểu cô nương nhìn cha mình với vẻ đầy khâm phục, nói:
- Tất nhiên rồi. Tiểu tử họ Khuyết kia vô dụng như thế còn có thể trở thành chiến tu đệ tử cấp hai, con gái của hai người nhìn thế nào cũng là nữ trung hào kiệt, sao có thể thua kém tên anh hùng rơm kia được. Hắn làm được, con cũng làm được vậy, thậm chí còn phải làm tốt hơn hắn nữa.
Hàn thành chủ mỉm cười tấm tắc khen:
- Nói rất có lý, con cháu Hàn gia không hổ là hậu duệ tiên nhân!
Tiểu cô nương thấy thế càng đắc ý hơn, tiếp lời:
- Lần này đến Ứng Thiên Tông con còn có một nhiệm vụ khác cũng quan trọng không kém, hai người biết đó là gì không?
Hàn thành chủ và Hàn phu nhân bị hỏi ngược thì nhất thời ngơ ngác, đồng thanh nói:
- Còn có nhiệm vụ gì quan trọng hơn sao?
Tiểu cô nương cười hì hì khoa tay múa chân đáp:
- Chuyện đơn giản thế mà hai người không biết, việc đó hiển nhiên là giám sát tên tiểu tử họ Khuyết kia rồi.
- Cha mẹ nghĩ kỹ đi, tiểu tử kia ở Ứng Thiên Tông không người quản lý, tự do tiêu xài tiền bạc của Hàn gia ta một cách vô tội vạ, mà chúng ta lại không biết múi mớ nào để can thiệp vào. Nếu có con đến đó thì mọi chuyện khác rồi, đảm bảo hắn không thể tự tung tự tác như xưa được nữa.
- Đến lúc đó, nữ nhi sẽ thay hai người hỏi tội tiểu tử kia một phen. Trước hết phải điều tra lịch sử chi tiêu của hắn trong thời gian qua, cái nào hợp lý thì cho qua, còn cái nào bất hợp lý thì bắt hắn phải bồi thường. Sau đó còn phải tìm hiểu xem hắn đã lợi dụng danh tiếng Hàn gia làm ra những chuyện xấu gì để trừng trị thích đáng.
Hàn thành chủ và Hàn phu nhân nghe xong thì đồng thời trợn mắt, cảm thấy không thể tin nổi tiểu cô nương trước mặt lại là đứa con gái bé bỏng của mình. Riêng Hàn thành chủ thì như thông suốt một vấn đề lớn của gia tộc, giờ thì ông đã hiểu tại sao Hàn gia nhà ông lại giàu có rồi. Có tận hai vị thần giữ của trong nhà, muốn nghèo cũng khó ấy chứ.
Cảm khái một hồi, Hàn thành chủ cũng quay trở lại với thực tại đầy phũ phàng, hỏi:
- Con gái, đối đầu với đám người Trường Sinh Phái là hành động vô cùng nguy hiểm, mà con thì lại lười biếng việc tu luyện như vậy, con nói hai người chúng ta làm sao yên tâm để con đi đây?
Tiểu cô nương lập tức phản bác:
- Ai nói con lười biếng tu luyện? Bằng tuổi tác của con, cha đi khắp Cửu Chân Quận này tìm thử xem có người nào tu vi vượt qua con hay không? Nếu có thì con sẽ không đi nữa.
Hàn thành chủ lại nói:
- Ở Cửu Chân Quận thì không có, nhưng ở Ứng Thiên Tông thì có đấy. Ngay cả tiểu tử họ Khuyết kia trước đây thua kém con bao nhiêu, bây giờ tu vi của hắn cũng đã vượt qua con rồi, nhiêu đó thôi cũng đủ biết ở Ứng Thiên Tông nhân tài nhiều đến thế nào. Chỉ e sau này gặp lại thì con đã không phải là đối thủ của hắn nữa.
Bị lời lẽ cay nghiệt của phụ thân chọc trúng chỗ đau, tiểu cô nương vùng dậy hai tay chống nạnh, lớn giọng nói:
- Con không tin. Thắng hay thua phải đánh một trận mới biết được. Đánh còn chưa đánh, sao cha dám kết luận con không thể đánh bại tiểu tử kia, cha cũng quá xem thường con gái mình rồi đấy. Đợi lúc nào đến được Ứng Thiên Tông, con nhất định phải tìm tên kia đánh một trận phân cái cao thấp.
Hàn thành chủ lại nói:
- Đánh một trận cũng tốt. Chỉ có điều con đã nghĩ qua hậu quả chưa? Nếu con dành được chiến thắng thì cũng thôi, chẳng may bị thua thì phải làm sao? Đến lúc đó chẳng phải mặt mũi mất hết, không dám nhìn người ư? Mắc mớ gì phải tự làm khổ mình như vậy.
Tiểu cô nương đáp:
- Không sao cả. Hắn là nam nhân, bị nữ nhân đánh bại mới nhục nhã. Con là nữ nhân, còn nhỏ tuổi hơn hắn, bại cũng không có gì phải sợ. Hơn nữa mẫu thân cũng nói rồi, tiểu tử kia ngoài biết cách tận dụng thời cơ ra thì chẳng có năng lực gì đáng kể. Chắc có lẽ hắn dùng tiền bạc của Hàn gia mua hàng đống pháp khí pháp bảo cho nên mới dễ dàng đánh bại giao long mà thôi, cha đừng có tin là thật.
- Mà thôi, không nói với hai người nữa, con phải đi đây.
Tiểu cô nương như con rồng nhỏ, đến không thấy đầu, đi không thấy đuôi, vừa nói dứt lời thì đã nhảy chân sáo chạy đi. Hàn phu nhân sốt sắng gọi với theo:
- Liên nhi, con định đi đâu?
Tiểu cô nương giọng lanh lảnh đáp:
- Con đi chuẩn bị đồ đạc để ngày mai còn kịp lên đường.
Người nói vô tình mà người nghe hữu ý, tâm tình Hàn phu nhân mới bình ổn chưa bao lâu khi nghe thấy mấy lời này thì bỗng dưng oà khóc. Bà cũng không ngờ rằng cô con gái bé bỏng của mình vậy mà không thương bà một chút nào, nghe đến chuyện phải xa bà lại chẳng có một chút mảy may e ngại, loáng cái đã đưa ra quyết định.
Lúc này tâm can Hàn thành chủ cũng rất rối bời, không biết nên vui hay nên buồn. Một phần ông không hy vọng con gái đi đến Ứng Thiên Tông, nhưng phần còn lại cũng không muốn Hàn gia thua kém các gia tộc khác. Thân là thành chủ, có ai lại không để ý đến thể diện, bản thân ông cũng không ngoại lệ.
- Phu nhân, nàng lại làm sao thế?
- Chàng còn dám hỏi thiếp sao? Tất cả là tại chàng nuông chiều nó thành hư, bây giờ nó lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi, muốn làm cái gì thì làm cái đó, có thèm quan tâm thiếp nghĩ cái gì đâu chứ?!
- Sao nàng lại nói thế, Liên nhi nhà chúng ta tuổi trẻ nhưng tâm tư không trẻ, nó biết nghĩ cho đại cục là chuyện tốt, nàng không động viên khích lệ thì thôi, tại sao còn la rầy nó chứ?!
- Chàng nói thì hay rồi, biết nghĩ cho đại cục? Đại cục trong miệng chàng quan trọng hay tính mạng con gái quan trọng, chàng nói rõ cho thiếp?
- Cả hai đều quan trọng!
- Vậy tại sao biết nó sắp xông vào dầu sôi lửa bỏng mà chàng không ngăn cản nó, ngược lại còn cố tình khiêu khích nó?
- Nàng nói thế là không đúng rồi, ta nào dám ngăn cản nó chứ. Lần nào cũng vậy, chỉ cần ta nói điều gì khiến nó không vừa ý thì nó lại bảo cha trọng nam khinh nữ, cái gì gia trưởng chuyên quyền độc đoán không biết nghĩ cho người khác, sau đó lại khóc rống lên bắt đền. Nàng xem, từ xưa đến nay có lần này ta bảo trì quan điểm trước mặt nó đâu.
- Thiếp mặc kệ, nếu nó có mệnh hệ gì thiếp cũng không thiết sống nữa.
Hàn thành chủ biết vợ mình đang nghĩ cái gì, chủ động an ủi:
- Phu nhân, nàng đừng bi quan như vậy. Ứng Thiên Tông là môn phái lớn, chuyện bất trắc như mấy lần trước là chuyện ngoài ý muốn, không phải lúc nào cũng xảy ra. Tin chắc càng về sau bọn họ sẽ càng cẩn trọng, sẽ không để xảy ra những chuyện mất mát như thế nữa.
- Lại nói phía Ứng Thiên Tông cũng không nói không cho phép chúng ta phái người đi bảo hộ con bé. Nó đi, chúng ta cấp cho nó thần binh lợi khí, còn điều thêm mấy người âm thầm bảo vệ, tin chắc sẽ không có chuyện gì đâu.
- Liên nhi nhà ta đi chuyến này tuy có phần mạo hiểm, nhưng nếu nó thành công trưởng thành, tương lai rất có khả năng đứng vào hàng chân truyền đệ tử của Ứng Thiên Tông, mà vị thế của Hàn gia ta cũng sẽ tăng lên một bậc.
- Nói gì thì nói, Ứng Thiên Tông là môn phái lớn nhất bắc phương, số lượng môn đồ đệ tử vô cùng đông đảo, vị trí chân truyền cạnh tranh gay gắt, điều này nàng cũng biết rồi. Muốn được chú ý, ngoài một xuất thân tốt hay thiên tư hơn người thì việc chứng minh năng lực bằng việc lập công trạng cho tông môn càng là yếu tố trọng yếu hơn.
- Hôm nay Trường Sinh Phái cấu kết ma tộc, phản bội Bàn Cổ tộc, xét về mọi góc độ đều đáng tru diệt. Chúng ta thân là đại gia tộc, cũng nằm trong liên minh chính đạo, thế nào thấy đại nạn lâm đầu mà khoanh tay đứng nhìn. Nếu làm như thế, tương lai chính Hàn gia gặp nạn, ai sẽ đứng ra giúp đỡ đây?
- Hãy tin ở ta, thay vì chỉ lo cho an nguy của chúng ta, cứ để cho nó đi đi. Tổ vỡ không có trứng lành, chuyến này dù nó muốn đi hay không, Hàn gia cũng chỉ có nó đi là thích hợp nhất. Tối thiểu thì ở Ứng Thiên Tông cũng có nhiều cao nhân, có thể chỉ điểm nó trong việc tu hành. Bậc phụ mẫu như chúng ta đối với việc này cũng lực bất tòng tâm mà thôi.