Chương 113: Kỳ Phùng Địch Thủ

Đệ tử tên Tiểu Khôi vừa thuật lại tình huống xảy ra ở đấu pháp trường, bên cạnh đó còn không ngừng than trời kêu đất khổ, chỉ hy vọng chưởng môn sẽ vì thế mà ra mặt ổn định đại cục. Chỉ bất quá chẳng hiểu Tử Diêu chân nhân nghe ngóng thế nào, đến cuối cùng vẫn không đáp ứng cái gì, cũng không đề cập đến phương pháp giải quyết vấn đề mà chỉ hỏi một câu gọn lỏn:

- Kết quả thì sao?

Nghe câu hỏi, đệ tử tên Tiểu Khôi cũng lạnh cả tâm hồn, chỉ có điều không dám chậm trễ nửa giây, đáp lời:

- Bằng một cách thức thần kỳ nào đó, nửa tháng trôi qua, Lập Thiên sư đệ vẫn chưa bại trận lần nào. Tuy nhiên bởi vì khinh thị đối thủ, nhường đối thủ hẳn một cấp tu vi cho nên thân thể không tránh khỏi bị thương, cũng may không bị nội thương, khí lực vẫn còn rất sung mãn.

- Ngoài ra theo đánh giá của đệ tử, Lập Thiên sư đệ hình như đang lợi dụng việc tỷ thí để trau dồi võ pháp, tốc độ tiến bộ cực kỳ thần tốc, càng về sau càng ít người đả thương được đệ ấy, cùng lắm thì chỉ có thể dùng tu vi lớn hơn một cấp để chèn ép mà thôi, về phương diện võ thuật và thân pháp thì càng lúc càng tiếp cận nhau, khó lòng chiếm được ưu thế.

Nghe được điều này, Tử Diêu chân nhân bỗng nở một nụ cười đắc ý, gật đầu khen:

- Làm rất tốt, rất có chủ kiến. Tông ta cần thêm nhiều người có tinh thần cầu tiến, dám nghĩ dám làm như vậy.

Dứt lời liền vỗ vỗ vai đệ tử tên Tiểu Khôi, nói:

- Tiểu Khôi, nghe ta nói này. Tiểu tử kia vô duyên vô cớ gây gổ đánh nhau với đồng môn, cố ý lăng nhục người khác, xúi giục sư huynh đệ tụ tập đánh bạc đều là hành vi sai trái, tội trạng không nhẹ. Chỉ bất quá hành động này của hắn đối với Ứng Thiên Tông ta hiện nay không hẳn đã là chuyện xấu, ngươi hiểu ý ta chứ?

Đệ tử tên Tiểu Khôi gật đầu đáp:

- Vâng, Tiểu Khôi hiểu.

Tử Diêu chân nhân lại nói:

- Ngươi hiểu được là tốt. Tội của hắn không nghiêm trọng, đợi sau này có cơ hội ta sẽ trừng phạt hắn luôn một thể, bất quá hiện tại không cần chú ý đến chuyện này. Chuyện ngươi cần chú ý là phải đảm bảo an ninh ở đấu pháp trường, không để xảy ra bất kỳ sự tình ngoài ý muốn nào.

- Lát nữa ta sẽ lập tức phân phó thêm một vài người có năng lực đến chỗ ngươi, ngươi có thể tùy thời sai khiến. Kể từ ngày mai trở đi, mọi chuyện xảy ra ở đấu pháp trường cần phải diễn ra một cách ngăn nắp trật tự, tuyệt đối không thể lộn xộn như bây giờ nữa, hiểu rõ rồi chứ?!

Phía trên, vị quản sự tên Tiểu Khôi vừa đi thì bên dưới đấu pháp trường một tên đệ tử khác đã nhảy lên, đứng đối diện Lập Thiên. Tên này thân hình to cao, nước da hơi ngăm đen, cơ bắp lồi lõm, thoạt nhìn chẳng khác nào man lực sĩ. Gầm lên một tiếng, gã gằn giọng nói:

- Khuyết Lập Thiên, tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch nhà ngươi cũng quá tự cao tự đại rồi đấy. Hôm nay để bổn đại gia dạy cho ngươi biết cái gì là lễ độ. Nói trước, bổn đại gia tu vi Ngự Khí tầng bảy, bất quá cũng không khi dễ tiểu tử ngươi, ta sẽ chỉ dùng tu vi tầng bốn để tiếp chiêu với ngươi. Hơn nữa cũng sẽ không sử dụng pháp môn ghê gớm gì, chỉ dùng quyền cước, tránh cho ngươi bại trận không phục.

Dứt lời liền giật túi trữ vật bên hông quăng về phía Lập Thiên, quát:

- Cho ngươi đi, xem như là tiền mua thuốc.

Phía đối diện, Lập Thiên kinh hãi nhìn đối thủ, thâm tâm vô vàn suy nghĩ bủa vây. Đối thủ của hắn lần này khác với những lần trước, đã xuất hiện cả tu sĩ có cảnh giới Ngự Khí hậu kỳ, hiển nhiên mức độ khó khăn đã tăng lên một cấp độ khác.

Phải biết rằng nửa tháng vừa rồi, đa phần đối thủ mà hắn so tài đều chỉ dừng ở Ngự Khí trung kỳ, một số là Ngự Khí hậu kỳ. Mà tu vi của hắn đang ở Ngự Khí cấp năm, chấp người ta một cấp thì miễn cưỡng có thể khiêu chiến tu sĩ có tu vi Ngự Khí cảnh giới tầng sáu không thành vấn đề.

Thế nhưng một khi xuất hiện đối thủ có tu vi Ngự Khí tầng bảy thì mọi chuyện đã khác, bởi vì thực lực của những người này đã không phải một tu sĩ Ngự Khí trung kỳ có thể thấu hiểu được. Không phải tự nhiên mà tu sĩ có tu vi Ngự Khí cảnh giới hậu kỳ đã đủ để được phong làm trưởng lão hoặc quản sự ở một vị trí nào đó trong tông, tất cả đều có nguyên do cả.

Thế nhưng vị trước mặt tu vi Ngự Khí tầng bảy nhưng tuổi tác không lớn lắm, chỉ độ hai nhăm hai sáu tuổi, có thể nói cũng là một phương hào kiệt, người có thực lực bậc này chịu ra mặt xuất chiến, quả nhiên là mấy câu chửi kia của hắn có tác dụng không nhỏ.

Ban đầu khi thấy đối thủ này, Lập Thiên còn rất lo lắng, bởi vì loại đối thủ này đã vượt ngoài dự tính của hắn. Dù sao hắn là đệ tử mới nhập môn, tu vi không cao, chưa có danh tiếng gì, rất khó có thể khiến cho những đối thủ nặng ký đã có danh phận địa vị trong tông có tu vi cao xuất thủ.

Nguyên nhân rất dễ hiểu, dù cho bọn họ dành được chiến thắng thì chiến thắng một đệ tử mới, nhỏ tuổi vào thiếu kinh nghiệm thì cũng chẳng vẻ vang gì. Trong khi nếu bị thua, quả nhiên cái giá phải trả đắt đỏ không chịu nổi, những người có đầu óc sẽ không dại gì mà đi làm ra hành động ngu xuẩn như vậy.

Cũng chính vì hiểu điều này cho nên Lập Thiên mới dám nói lời ngông cuồng, thách thức đệ tử toàn tông đến so tài cũng hắn, trong đây là đã loại bỏ sự góp mặt của những thành phần tu sĩ có tu vi Ngự Khí hậu kỳ trở lên rồi. Ai mà ngờ tới, bất thình lình hôm nay lại xuất hiện một tên cao to đen hôi như vậy, thực dọa cho hắn sợ hết hồn.

Không nghĩ cũng biết, nếu hai bên toàn lực giao thủ, hắn có thể bị đánh bại chỉ trong một chiêu là điều không thể nghi ngờ. Tuy đối thương không dám dánh chết mình, thế nhưng bị đánh đến tàn phế hoặc trọng thương thì khó tránh khỏi, hắn làm sao dám đánh cược tương lai chỉ vì mấy đồng bạc lẻ chứ.

Cũng may tên này cũng là người biết liêm sỉ, trước mặt mọi người cũng không có ý che giấu thực lực bản thân, cứ thế nói toạc ra cho tất cả cùng biết. Tuy nhiên tên này tâm tư cũng rất ngoan độc, vậy mà bắt chước cách làm của hắn, dùng tu vi thấp hơn một tầng để khiêu chiến. Nếu trận này bị thua, không thể nghi ngờ đây chính là một cái hạ mã uy cực kỳ đau đớn.

- Con mẹ nó chứ, thật là biết chơi mà. Ta xưng tiểu gia thì hắn xưng đại gia, ta đòi tiền cược thì hắn liền đưa ngay, còn nói tặng luôn, coi như là tiền thuốc thang chữa bệnh, đây là cố ý nói ta thua là cái chắc đây mà. Cái tên đầu trâu mặt ngựa này, để xem tiểu gia xử lý ngươi thế nào.

Lập Thiên vừa nghĩ vừa giận, hơi thở nóng bừng như lửa, cảm thấy mặt mũi bản thân đang bị đối phương chà đạp cực kỳ mãnh liệt. Mà bên dưới đài, tiếng hô hào không ngừng vang lên, trợ uy cho đối thủ khiến hắn càng cảm thấy bất bình không thôi.

- Đánh đi, đánh chết tên tiểu tử họ Khuyết kia đi.

- Ta đặt cược vị sư huynh này thắng, đặt mười viên Tiềm Linh Đan, ai dám đặt cùng ta.

- Ta cũng muốn đặt cược, ta đặt cược tiểu tử kia thua, nguyện ý xuất năm khối lam thạch, kẻ nào dám cùng ta cá cược nào?!

Đám đông bên dưới hô hào đặt cược, thế nhưng cả buổi chỉ thấy cược cho Lập Thiên thua, không có ai cược hắn thắng. Mất cả buổi thì mới có một thanh âm nhỏ bé vang lên:

- Ta cược Lập Thiên sư đệ thắng, chỉ có điều ta không có nhiều tiền, chỉ có thể đặt cược mấy khối bích thạch này mà thôi.

Người kia vừa lên tiếng, bất ngờ thì có một tên đồng môn đứng bên cạnh nhảy ra, cao giọng hô:

- Tốt lắm, ta cược với ngươi. Nếu ta thua, ta trả ngươi gấp mười lần số tiền cược, thế được rồi chứ?

Trên đài hai người còn chưa đánh nhau, thế nhưng uy danh Lập Thiên đã bị đám đông vùi dập đến mức không thể tồi tệ hơn. Mặc dù không phải tất cả mọi người đều xem nhẹ thực lực của hắn, thế nhưng y nhiên mọi người đều không muốn hắn dành chiến thắng.

- Haiz, các ngươi được lắm. Muốn đánh cược sao, vậy ta đánh cược với các ngươi. Mau mang đồ của ta đến đây.

Tiếng quát vừa vang lên, bất ngờ có một tên chống gậy đã thục mạng chạy tới, nhanh chóng đưa ra túi trữ vật.

Lập Thiên không vội tranh đấu, chậm rãi đi tới rìa võ đài thu lấy túi trữ vật, rồi lại từ trong túi trữ vật này lấy ra một đống túi trữ vật khác xếp xuống bên cạnh nhau, sau đó hướng đám người bên dưới nói:

- Kẻ nào dám cược, đều mang túi trữ vật ra đây. Số túi trữ vật này là nửa tháng qua tiểu gia thắng được, bên trong có thứ gì ta cũng không biết. Bất quá hôm nay cao hứng, đều mang ra đây chơi cùng các ngươi.

- Mấy tên khốn các ngươi, kẻ nào vừa rồi to tiếng thì bước ra đây. Túi trữ vật ta để ở đây, kẻ nào đặt cược thì mang lên để vào vị trí. Ta thắng, đồ là của ta. Ta thua, đồ các ngươi tùy tiện mang đi.

Nghe thấy an bài của Lập Thiên, đám đông bên dưới vậy mà nhất thời im lặng xuống, tất cả đều trố mắt nhìn nhau, có kẻ còn âm thầm nuốt nước bọt, nói không nên lời.

- Sao thế? Ban nãy các ngươi còn lớn lối như vậy, bây giờ liền biến thành con rùa rụt đầu cả rồi hay sao?

Lập Thiên không chút chần chừ, nhân cơ hội thu hồi cả vốn lẫn lãi, mang mặt mũi đám đồng môn chà đạp không chút nương tình. Mà sau đó không lâu, có người đã không chịu nổi nữa, hét lớn:

- Ta dám đánh cược cùng ngươi.

- Ta cũng dám đánh cược cùng ngươi.

Lộp độp, lộp độp, mấy trăm cái túi trữ vật nhanh chóng bao quanh võ đài chật kín không một kẽ hở. Nhiều người thấy một cỗ tài phú lớn đang nằm trước mặt thì không khỏi xuýt xoa, không ngừng lên tiếng cảm khái.

- Ôi mẹ ơi, nhiều túi trữ vật như vậy, tài nguyên dùng cả đời còn không hết ấy chứ.

- Trời ạ, nếu tiểu tử kia thua, coi như vật về chủ cũ. Nhưng nếu hắn thắng, chẳng phải hắn chỉ một chốc mà phát tài hay sao?

- Khốn kiếp, giờ thì ta đã biết tại sao tiểu tử kia lại nổi danh rồi. Hắn ta làm cái gì cũng rào trước đón sau, nào có nhận thiệt thòi về mình bao giờ. Chỉ riêng phi vụ cá cược có quy môn lớn nhất tông môn từ cổ chí kim này cũng đủ để hắn lưu danh thiên cổ rồi, còn cần đánh đấm làm gì nữa chứ.

- Haiz, đúng là người ăn không hết, kẻ lần không ra mà. Hắn ta hết tiền thì có tông môn nuôi dưỡng, còn chúng ta mà hết tiền, ngày tháng sau này chỉ có thể bán mạng nuôi thân mà thôi. Bất công, đúng là quá bất công rồi đi.

Trước trận tỷ thí mang ý nghĩa trọng đại nhất nhì trong đời này, không chỉ người có mang tiền ra đặt cược mà ngay cả người không có tiền để đặt cược cũng một lòng trông chờ kết quả cuối cùng. Có thể nói là vạn phần chờ mong, không thể bỏ lỡ.

Mà chẳng biết vì nguyên nhân gì, số lượng đệ tử đến đấu pháp trường vốn đã đông nay còn đông hơn, thay vì chỉ có nam nhân bây giờ còn có cả nữ nhân, từng đám từng đám không ngừng la hét ầm ĩ, chỉ là không biết muốn cổ vũ cho bên nào.

- Đánh đi, đánh đi.

Tiếng hô đánh gào đấm càng lúc càng lớn, mà tên đệ tử cao to đen hôi nhân thời gian rảnh rổi cũng múa máy ba động tác làm cho giãn gân giãn cốt, chuẩn bị cho trận đấu gay cấn sắp diễn ra. Ở trước sự góp mặt của đông người và sự cổ vũ đầy nhiệt tình, Lập Thiên cũng không tránh khỏi tâm tình căng thẳng, mồ hôi chảy đầy trán.

- Vị sư huynh này, dám hỏi nên xưng hô thế nào.

- A Ngưu, gọi ta A Ngưu.

- A Ngưu, quả nhiên tên giống như người.

Chọc ghẹo đối phương một câu, Lập Thiên cũng không kéo dài thời gian, dứt khoát đưa tay về phía trước, nói:

- Mời...!

Vậy là chuyện gì đến cũng phải đến. Sau tiếng mời vang lên, tên đệ tử tên A Ngưu gồng mình một cái, nắm đấm như cái búa lớn hướng Lập Thiên xông tới.

- Quá mạnh rồi.

Nhìn thấy một quyền này, Lập Thiên lập tức lựa chọn phương án né tránh, Viễn Li Thuật triển khai, loáng cái đã biến ra đằng sau lưng của đối thủ, một chưởng nhanh như gió đã hướng sau gáy đối phương nện tới.

- Ầm, ầm, ầm...

Tiếng chấn động không ngừng bộc phát, thành võ đài sớm đã gãy đổ gần hết lúc này chính thức bị một cước của A Ngưu đá gãy, văng tung tóe khắp nơi. Thậm chí sàn võ đài cũng không tránh khỏi mấy cú dẫm mạnh của a Ngưu mà rung rinh như ngọn cây trước gió, bất kỳ lúc nào cũng có thể đổ sập.

- Hay lắm, hay lắm. A Ngưu sư huynh cố lên.

- Haha, tiểu tử kia mấy ngày qua dùng chiến thuật lấy thịt đè người, bây giờ có người dùng chiến thuật này chống lại hắn, chiêu lấy gậy ông đập lưng ông này thật là diệu. Nếu a Ngưu sư huynh có thể dành chiến thắng trận này, chẳng khác nào nói bao nhiêu công sức của tiểu tử kia làm ra thời gian qua sẽ hai tay dâng hết cho huynh ấy hay sao. Đúng là gừng càng già càng cay a.

Bên dưới, hàng ngàn đôi mắt đang chằm chằm nhìn vào trận chiến, bất kỳ ai cũng không dám chớp mắt dù chỉ một cái, chỉ sợ bỏ lỡ giây phút quan trọng nhất. Mà ở trên đỉnh núi cao, Tử Diêu chân nhân cũng đang căng mắt đứng nhìn, tâm tình khó mà diễn tả được bằng lời.

- Không hay rồi. Tiểu tử này ỷ vào tu vi thâm hậu, chuyên môn lấy thịt đè người. Bây giờ gặp kẻ tu vi còn cao hơn hắn, thâm hậu hơn hắn, công pháp võ pháp đều hơn hắn, xem là đúng là kỳ phùng địch thủ rồi. Nếu không tìm ra biện pháp, kết cục thất bại đã không cần phải bàn cãi nữa.

Tử Diêu chân nhân quan chiến không lâu, vừa nhìn đã nắm rõ tình thế của hai người trong lòng bàn tay. Mà tình hình thực tế đang xảy ra thì cũng không khác mấy so với dự tính của Tử Diêu chân nhân là mấy, Lập Thiên đang bị A Ngưu hành cho chật vật không chịu nổi, không ngừng kêu cha gọi mẹ, trước sau ngoài chạy trối chết ra thì không thể làm gì khác.

- Tên này ăn gì mà vừa trâu vừa khỏe thế nhỉ? Khốn kiếp, ta đánh hắn thì giống như gãi ngứa vậy, hắn đánh ta thì muốn ná thở, thế còn đánh đấm gì được nữa. Không được, nhất định phải nghĩ cách khác. Trước đây ta chuyên môn tiêu hao người khác, bây giờ bị người khác tiêu hao, càng để lâu sẽ càng bất lợi.

- Có rồi, hắn ta ban nãy có nói chỉ dùng tu vi Ngự Khí tầng năm để so chiêu với ta, nếu ta lấy tu vi Ngự Khí tầng năm ra đối phó hắn liệu có được hay không? Nhưng mà khoan đã, hắn ta nói là tu vi Ngự Khí cảnh giới, không nói là Phá Thể cảnh giới nha. Nếu tu vi Phá Thể cảnh giới của hắn ta đã đạt đến hậu kỳ, dựa vào tu vi Ngự Khí trung kỳ của ta có thể đả thương được hắn không cũng là một vấn đề.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lập Thiên cảm thấy đối thủ trước mặt chính là khắc tinh trời sinh của mình rồi. Dù sao đối phương thân hình to lớn, mọi thứ đều hơn mình, bây giờ dù đối phương có nhường