Chương 3: Chương 3 - Gặp lại sau tám năm

Bạch Lạc Nhân và Dương Mãnh đang nói chuyện hết sức vui vẻ thì một cảnh sát đi tới, gõ lên đầu Dương Mãnh một cái rồi đi đến trước mặt hai người, ném xuống một chồng tài liệu, " Đây là báo cáo của tuần mới, phải chuyển ngay tới phân cục"

Dương Mãnh hậm hực nhận lấy tập tài liệu, thở dài " nói chuyện một chút cũng không yên thân!"

"Để tôi đưa cậu qua, xe tôi đỗ bên ngoài"

"Được" Dương Mãnh vui vẻ cười he he, " Hôm nay tôi sẽ thử cảm giác ngồi xe quân đội."

Trên đường đi, Dương Mãnh hỏi: "Nhân tử, loại máy bay nào cậu cũng lái được hả?"

Bạch Lạc Nhân yên lặng một lát, nhàn nhạt nói " Cũng gần như thế"

"Thế sao cậu không lái trực thăng qua đây?"

"Chỉ khi có nhiệm vụ khẩn cấp phải di chuyển mới được lái, bình thường thì không cần thiết, cũng không phải có thể tùy tiện tìm một chỗ là hạ cánh được, còn không tiện bằng lái xe!"

Dương Mãnh tỏ ra cực kì hâm mộ " Nhân Tử, cậu quá ngầu rồi"

Bạch Lạc Nhân cười hừ một tiếng, " Ví dụ như bây giờ cậu có điều kiện phù hợp, có thể nhập ngũ làm phi công, cậu có đồng ý đi không ?"

Dương Mãnh lắc lắc đầu " Không muốn"

"Không phải thế này là được rồi sao! Tôi còn ngưỡng mộ môi trường làm việc nhàn hạ của cậu. Mỗi ngày nếu không phải trực ban tuần tra, viết viết tài liệu, thỉnh thoảng mới có một nhiệm vụ khẩn cấp, tùy tiện cử vài người ra là có thể giải quyết rồi"

"Nào có nhẹ nhàng như cậu nói?" Dương Mãnh hừ vài tiếng, ngay sau đó mặt liền biến sắc " Có điều so với loại công việc của cậu, thì tôi đây đúng là nhàn hạ"

Bạch Lạc Nhân yên lặng không nói gì.

Dương Mãnh lại hỏi: "Nhân Tử, ở đơn vị có khổ lắm không"

"Chẳng đến mức đổ máu như cậu nói, cũng tạm, khi mới bắt đầu có chút gian nan, hiện tại không còn cảm giác gì nữa."

"Đến bây giờ tôi vẫn nghĩ không thông, sao hồi đó cậu lại đột nhiên nhập ngũ. Có điều được chọn làm phi công cũng không hề dễ, Người bình thường muốn làm cũng không làm được. Đặc biệt là người có quan hệ trong quân đội như cậu, biểu hiện tốt càng dễ được cân nhắc, tiền đồ trong tương lai vô cùng rộng mở a ! Người anh em, cố gắng phấn đấu đi, nửa đời sau của tôi chỉ biết trông cậy vào cậu !"

Hai người nói chuyện, nói chuyện liền đến cổng phân cục, Bạch Lạc Nhân dừng xe xong liền cùng Dương Mãnh tiến vào tòa văn phòng lớn của cục cảnh sát.

"Đi về phía này" Dương Mãnh hướng về phía Bạch Lạc Nhân nói.

Bạch Lạc Nhân đang định quay lại thì chợt bị một bóng dáng cách đó không xa khiến bước chân không nhấc lên nổi, ngây ngốc đứng một chỗ.

"Phó cục không có đây sao?" Nhã Tĩnh nhìn Cố Hải " Anh không gọi điện trước cho ông à?"

Cố Hải vừa đi vừa nói " Có việc gấp phải đi ra ngoài rồi, một tiếng sau quay lại"

"Thế anh có đợi không ?" Nhã Tình vội vàng đi theo sau Cố Hải.

"Để ngày mai rồi nói."

Tốc độ đi của Cố Hải rất nhanh, Nhã Tình muốn đi cạnh cậu, về cơ bản đều phải chạy bước nhỏ. kết quả Cố Hải đột nhiên dừng lại, Nhã Tình trọng tâm không vững, liền đâm vào sau người Cố Hải.

Cố Hải đưa cánh tay giữ lấy hai vai Nhã Tĩnh, đề phòng cô bị ngã xuống.

"Sao đột nhiên đứng lại thế ?" Nhã Tĩnh đứng vững rồi mới hỏi.

Đôi mắt Cố Hải nhìn thẳng về phía Bạch Lạc Nhân đứng đó không xa, khoảnh khắc đối mặt ấy, không gian xung quanh đều như đã ngưng đọng lại, khoảng cách không đến hai mét, nhưng chẳng ai tiến lên thêm một bước, thậm chí chẳng thể thốt lên một lời chào.

Dương Mãnh chọc chọc Bạch Lạc Nhân, " Kia không phải là Cố Hải sao?"

Bạch Lạc Nhân như người vừa tỉnh sau giấc mộng, khi ánh mắt nhìn thấy Cố Hải, đột nhiên có cảm giác phảng phất xa cách cả thế kỉ, quả thực đã tám năm rồi sao? Dường như ngày hôm qua vẫn trong giấc mơ cùng người đó vui đùa ồn ã, hôm nay lại nhìn về phía cậu ấy,thoáng chốc đã trở thành một gương mặt xa lạ. Những đường nét trưởng thành trên gương mặt Cố Hải lại càng mê hoặc, cậu ta mặc bộ âu phục, mơ hồ xuất hiện đầy chững chạc, ánh mắt vẫn sắc bén như cũ, chỉ có điều những thâm ý chứa đựng trong đó Bạch Lạc Nhân đã không còn nhìn rõ nữa rồi"

Bạch Lạc Nhân trong mắt Cố Hải, cũng đã cởi bỏ vẻ bề ngoài ngây ngô, nụ cười đơn thuần như ánh mặt trời trong kí ức đã chẳng thể xuất hiện trên gương mặt đó nữa. Có những thứ bạn tưởng nó vẫn luôn ở đó, thực ra đã mất đi rất lâu rất lâu rồi.

Bạch Lạc Nhân chủ động tiến về phía Cố Hải, dang cánh tay nhiệt tình ôm lấy cậu.

Khoảnh khắc buông ra, nghe thấy một câu chế nhạo của Cố Hải

" Ở nước ngoài mấy năm quả nhiên có khác, lịch sự hơn ngày trước nhiều."

Trái tim Bạch Lạc Nhân như vừa bị một vật nào đó đâm một nhát, khóe miệng vẫn cong lên như cũ.

" Cậu dường như đã cao thêm rồi."

Nghe thấy câu nói này, Cố Hải cười lạnh một tiếng " Đốt xương gãy cao thêm rồi."

Nghĩ đến tai nạn ô tô tám năm trước, Bạch Lạc Nhân đến hôm nay trong lòng còn sợ hãi.

Cố Hải ra dấu trên trán Bạch Lạc Nhân một cái " Cậu dường như cũng cao thêm không ít."

" Có vẻ như hợp với khí hậu nước ngoài."

Dương Mãnh đứng bên cạnh nghe đến mức hồ đồ, hai người này nói hươu nói vượn gì vậy ?

Nhã Tĩnh nhìn Bạch Lạc Nhân rất lâu, càng nhìn càng thấy quen, càng nhìn càng thấy quen, đột nhiên nhớ ra, hưng phấn kéo tay Cố Hải " Ya, cậu ấy không phải là người trên máy tính của cậu ...."

" Là anh trai tôi!" Cố Hải ngắt quãng câu nói của Nhã Tĩnh.

Tám năm trước, nếu có thể dọa nạt Cố Hải gọi một tiếng anh, Bạch Lạc Nhân phải đắc ý ba ngày, hiện giờ Cố Hải chủ động gọi ra chữ anh, trong lòng Bạch Lạc Nhân lộ ra vài phần mất mát.

Dương Mãnh nhìn Nhã Tĩnh một lúc không nhịn được liền mở miệng "Người này là ai vậy?"

"Đúng rồi, quên mất không giới thiệu với các cậu" Cố Hải gượng gạo kéo Nhã Tĩnh lại, ngoài cười trong không cười nhìn Bạch Lạc Nhân, " Vị hôn phu của tôi, em dâu tương lai của cậu."

Trong lòng Bạch Lạc Nhân hỗn loạn một chút, có điều, tám năm trong quân đội không phải là uổng phí, khả năng chịu đựng của cậu hiện tại sánh ngang với vỏ phi cơ chiến.

" Tốt quá, ngày kết hôn đừng quên gửi thiệp mời cho tôi, ngày trọng đại như vậy sao có thể thiếu anh trai cậu là tôi đây ?"

Cố Hải cười nhạt, "Quên ai chứ sao quên cậu được, dù sao cũng phải biết ơn cội nguồn, hai chúng tôi chính là do cậu tác hợp thành! Khi ấy nếu không phải là cậu ngửi thấy mùi nước hoa trên người tôi, tôi quả thật vẫn không biết có người vừa gặp đã trúng sét ái tình với mình."

Bạch Lạc Nhân nhàn nhạt trả lời "Vậy khi chụp hình cưới cẩn thận một chút, đừng để em dâu tôi ngã xuống nước."

"Yên tâm đi, dù cho có rơi xuống nước, tôi cũng vớt được cô ấy lên."

Hai người trừng mắt nhìn nhau, ai cũng có thể nhìn ra, những tình cảm thực sự trong lòng đối phương tuyệt nhiên không phải là thứ tình bạn hữu hảo mà họ đang tỏ ra ngoài mặt.

Dương Mãnh không biết làm sao nhìn không thuận mắt, liền kì quái nói một câu " Vậy hai người hiện tại là đi đến cục dân sự lĩnh giấy chứng nhận phải không, có hai vợ chồng vừa vào đó ly hôn rồi, hai cậu cũng có thể qua đó cho tăng thêm không khí vui vẻ."

Cố Hải tỉnh rụi lườm Dương Mãnh " Đây là trận chiến trên không rồi, cậu có gia nhập cũng vô dụng."

Dương Mãnh mới đầu nghe không hiểu, sau đó ngẩng đầu nhìn Cố Hải, lại nhìn thấy ánh mắt cậu ta nhìn mình, trong thoáng chốc liền hiểu ra vấn đề, mẹ nó, trên cao...... trên cao......

"Cậu thì sao? Hiện tại vẫn độc thân ?" Cố Hải lại hỏi

Bạch Lạc Nhân thẳng thắn thừa nhận "Đúng thế"

"Không ai thèm sao ?"

Bạch Lạc Nhân còn chưa nói gì, Dương Mãnh đã mở miệng, " Nhân tử của chúng tôi làm sao lại không ai thèm? Cậu ấy hiện tại đang là thủ.....a......"

Bạch Lạc Nhân dùng lực nhéo mạnh cánh tay Dương Mãnh, khiến cho chữ cuối của Dương Mãnh bị nuốt mất.

" Mãnh Tử, sao cậu vẫn lại đây hả?"

Một đồng nghiệp trước đây của Dương Mãnh được điều đến phân cục này làm việc vừa thấy Dương Mãnh liền vui mừng gọi một tiếng,không lí do kéo Dương Mãnh đi, hi hi ha ha náo một bên.

"Cho hỏi ngài hiện tại là thủ gì à ?" Cố Hải truy hỏi.

Bạch Lạc Nhân ngừng lại một lát rồi nói " thủ tịch ( quản lí chấp hành cấp cao)"

"Oa....." Nhã Tĩnh ở một bên cảm thán, " Trẻ như vậy mà làm quản lí cấp cao ở một công ty nước ngoài ?"

Bạch Lạc Nhân mặt dày cười một tiếng lại hướng Cố Hải hỏi " Cậu thì sao, hiện tại như thế nào?"

"Tiện nhân bất tài, chỉ là tổng giám đốc của một công ty nhỏ"

Bạch Lạch Nhân từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy vẻ khiêm tốn như vậy trên mặt Cố Hải, tuy có chút giả tạo, có điều từ một người tính ngay thẳng như vậy lại có thể nói lời giả tạo, cũng đã khiến Bạch Lạc Nhân hết sức ngạc nhiên rồi.

Dương Mãnh ở xa gọi một tiếng " Nhân tử, có đi hay không đây? Tan làm rồi, tôi còn phải quay lại thu dọn đồ"

Bạch Lạc Nhân một lần nữa nhìn về phía Cố Hải, "Đi đây"

Cố Hải gật gật đầu.

Gặp nhau trong thoáng chốc, bốn mắt chạm nhau, trong lòng sông cuộn biển gầm, trên mặt lại không chút gợn sóng.

Bạch Lạc Nhân và Dương Mãnh ra khỏi cửa, liền túm lấy cậu ấy kéo ra giữa đường gọi xe.

"Chúng ta không phải lái xe đến sao?" Dương Mãnh ngây ngốc hỏi " Cái xe kia cậu không cần nữa hả?"

Bạch Lạc Nhân bình tĩnh nói: "Để sau đến lấy lại"

Dương Mãnh lại càng hồ đồ " Tại sao ?"

"Xe quân đội."

Dương Mãnh quay đầu đúng lúc Cố Hải đi ra, dường như đã hiểu , liền đi theo Bạch Lạc Nhân gọi xe, sau khi lên xe Bạch Lạc Nhân từ đầu đến cuối ánh mắt đều hướng ra ngoài cửa sổ, Dương Mãnh không thể nhìn rõ biểu tình trên gương mặt cậu.

"Nhân Tử."

"Ừm ?"

"Sao cậu lại không cho Cố Hải biết chuyện cậu nhập ngũ?"

Bạch Lạc Nhân lúc này mới hướng ánh mắt quay lại, những đường nét trên gương mặt sắc sảo lộ ra vài phần kìm nén, dù cho cậu có nỗ lực thế nào để che giấu, Dương Mãnh vẫn cảm giác được tâm tình của cậu trước sau khác nhau một trời một vực.

"Cậu là sợ cậu ấy đến tìm sao ?"

"Không phải, cậu đừng hỏi nữa, sau này có cơ hội tôi sẽ nói cho cậu."

Cố Hải sau khi lên xe, chầm chậm khởi động máy, ngón tay nhịp nhịp trên vô lăng, mắt nheo lại nhìn vào một khoảng không nào đó trong xe cuối cùng không nói được một lời.

"Cố tổng, vừa rồi anh nói cái gì mà ..... vị hôn phu, rốt cuộc là có chuyện gì? Tôi đều nghe đến hồ đồ rồi."

Mặt Cố Hải đột nhiên tối sầm, không báo trước mà nắm tay đấm mạnh vào vô lăng, cả xe đều rung lên.

Nhã Tĩnh hồi học đại học đã tình cờ gặp Cố Hải, tính đến tận bây giờ đã có hơn 5 năm ở bên cạnh cậu ta, từ trước đến nay đều chưa bao giờ nhìn thấy biểu tình dữ dội như vậy trên gương mặt cậu.

"Anh.....anh đừng có hiểu lầm......" Nhã Tĩnh có chút lúng túng " Tôi biết là anh nói đùa, tôi cũng không để trong lòng, tôi chỉ là tùy tiện hỏi một câu."

Câu nói chưa dứt Cố Hải đã khởi động xe, sau khi ngoảnh đầu lại lập tức tăng tốc lao về phía đại lộ.

Nhịp tim Nhã Tĩnh tăng theo tốc độ xe chạy càng ngày càng nhanh, Cố Hải không ngừng vượt xe, phanh gấp.......

Nhã Tĩnh một mực khuyên bảo "Cố Hải đừng lái xe như vậy, rất nguy hiểm...."

Đang nói thì đỉnh xe chậm rãi mở ra, một luồng gió lạnh tràn vào, đến nỗi Nhã Tĩnh cảm thấy khó thở.

"Aaaaaaaaa...... Anh như thế này là thế nào? Bây giờ đang là mùa đông!! Cố tổng...... Cố Hải !!!......"

Cố Hải đáp một câu, "Chỉ thế này mới có thể làm cho cô ngậm miệng."