Chương 2: Chương 2 - Cậu cảnh sát đáng yêu

Buối tối, tất cả đoàn phi công đều tham gia cắm trại ngoài trời.

Bạch Lạc Nhân một mình ngủ trong trại, bên ngoài từng đợt gió lạnh gào thét. Chiếc áo lông cừu của Bach Lạc Nhân ướt đẫm mồ hôi. Sau khi cởi ra phát hiện bên ngoài dính đầy cỏ dại và vết xước. Không thể rũ hết được, chi có thể dùng tay tỉ mẩn nhặt từng chút một.

Lưu Xung nhấc tấm rèm che cửa trại Bạch Lạc Nhân, nhìn thấy cậu đang cởi trần ngồi bên trong, lòng đột nhiên căng thẳng. Ngữ khí đầy thân mật " Thủ trưởng, cậu bị thương à ?"

Bạch Lạc Nhân khẽ nhấc lông mày, nhìn thấy một gương mặt nhã nhặn có vẻ ngại ngùng.

"Nhìn tôi giống như đang bị thương sao ?"

"Không phải vậy" Lưu Xung có chút ngượng ngùng "Nhìn thấy cậu cởi đồ ra, tôi cứ nghĩ là cậu đang băng bó vết thương"

"Cậu hạ rèm xuống đi, hoặc là đi vào, hoặc là đi ra" Gió lạnh thổi vào bả vai trống quả là có chút chịu không nổi.

Lưu Xung chỉ đành tiến vào trong lều của Bạch Lạc Nhân. Dưới cánh tay còn kẹp thêm một cuộn chăn mỏng.

Bạch Lạc Nhân nhìn cuộn chăn trong tay Lưu Xung, mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

"Cậu là sợ buổi đêm bị tập kích bất ngờ mới chạy đến lều tôi ngủ sao ?"

"Không, không phải..." Lưu Xung thực rất xấu hổ nói " Tôi sợ cậu bị lạnh nên mang thêm một chiếc chăn qua đây"

Bạch Lạc Nhân nhếch môi cười, vươn cánh tay ôm lấy cổ Lưu Xung hỏi nhỏ "Hối lộ cấp trên ?"

Lưu Xung cười ngây ngô " Sao lại nói như vậy, chúng ta bây giờ cùng thuộc một phân đội, cậu lại là chủ lực, trận tác chiến ngày mai, tất cả đều trông cậy vào sự chỉ huy của cậu. Ai lạnh cóng cũng không được để cậu bị lạnh"

Bạch Lạc Nhân cười một tiếng " Thôi đi, cậu đem về đi, mỗi người chỉ được phát một chiếc chăn, không được để ai bị lạnh"

" Không phải là cậu không chịu được lạnh bằng chúng tôi sao?" Lưu Xung cười cười.

Đôi lông mày anh tuần của Bạch Lạc Nhân khẽ nhấc lên "Ai bảo tôi không chịu được lạnh ?"

"Cậu còn nhớ tết năm ngoái đi Đông Bắc thực hiện nhiệm vụ không? Chúng ta ở cùng kí túc, cậu thường quận tròn bên cạnh tôi, có một hôm còn đặt tay lên bụng tôi. Kết quả đến hôm sau tôi liền bị tiêu chảy."

Bạch Lạc Nhân liền ho hai tiếng " Đấy là hành động theo thói quen, mùa hè ngủ tôi vẫn chui vào trong chăn"

Lưu Xung xoa xoa tay Bach Lạc Nhân rầu rĩ nói " Nhưng mà tay cậu quả thực rất lạnh"

"Đấy là vì tôi máu lạnh nên nhiệt độ cơ thể có vẻ thấp hơn bình thường"

Lưu Xung gãi gãi đầu " Là như thế à ..."

Bạch Lạc Nhân tiếp tục nhặt cỏ dại dính trên áo.

"Tôi giúp cậu nhặt" Lưu Xung nói.

Bạch Lạc Nhân thực ra không có đủ nhẫn nại làm loại việc tỉ mỉ này nên liền đưa áo cho Lưu Xung, bản thân cuốn lấy chăn nằm trên đất suy nghĩ kế hoạch tác chiến ngày mai.

"Tít tít tít tít....." Tiếng cảnh báo vang lên.

Bạch Lạc Nhân hành động như một con báo hoang dã, rất nhanh từ mặt đất nhảy lên, chộp lấy áo trên tay Lưu Xung, lập tức mặc lên người rồi nhanh chóng đi khỏi lều. Phát hiện ra hai chiếc máy bay địch lượn vòng trên bầu trời.

" Mẹ nó!" Lưu Xung hung hãn chửi " Giờ này rồi còn đột kích, chúng nó không định thở nữa hay sao"

Bạch Lạc Nhân nhanh chóng đi về phía trung tâm, Lưu Xung cũng quay lại lều để lấy trang bị.

Không đầy hai phút, các phi công đều đã trang bị đầy đủ. Lúc này máy bay địch đã tiến đến gần lãnh địa, bắt đầu mạnh mẽ tấn công.

"Chia làm hai đường" Dòng suy nghĩ của Bạch Lạc Nhân rõ ràng rất khác thường"

Cậu dẫn hai chiếc máy bay nhanh chóng rời khỏi đoàn máy bay, dùng tầng mây để ẩn nấp yểm trợ, đánh về phía máy bay địch, đội yểm trợ gắt gao kẹp chặt, trong chớp mắt bắn ra hai quả hỏa tiễn

"Pằng, pằng"

Hai tiếng nổ lớn vang lên, trên bầu trời sáng rực hai quả cầu lửa, hai phát đều trúng đích"

Vì sự việc xảy ra đột ngột, chuẩn bị không đủ, dù cho Bạch Lạc Nhân hạ được máy bay địch nhưng cũng thiệt hải không ít. Tiêu hao thời gian dài. Mãi cho đến hơn bốn giờ sáng, trận giao tranh mới kết thúc.

Kết quả, nằm xuống chưa đầy một tiếng đồng hồ, chuông cảnh báo lại vang lên.

Mắt Bạch Lạc Nhân vừa mới nheo lại lại mở ra, con ngươi hỗn loạn phát ra tia sáng ương ngạnh, ông nội nó, biết mình tham ngủ nên cứ nhằm buổi tối mà đánh, trong một ngày mà không tiêu diệt hết chúng mày, lão tử không phải họ Bạch nữa.

Trong vòng ba ngày ngắn ngủi, nhiệm vũ tập huấn hoàn thành viên mãn.

Vì biểu hiện tốt, Bạch Lạc Nhân được lãnh đạo cấp trên cho nghỉ phép hai ngày. Lưu Xung lái phi cơ đưa Bạch Lạc Nhân về nhà, Bạch Lạc Nhân ngồi bên cạnh ghế lái, tầm mắt hướng thẳng phía trước, trong đáy mắt không che dấu nổi nỗi mệt mỏi.

" Thủ trưởng, ban đầu sao cậu lại nhập ngũ ?"

Mãi không nhận được câu trả lời, Lưu Xung liếc nhìn Bạch Lạc Nhân, phát hiện ra cậu ta đã ngủ từ lúc nào.

Người nghiêng trên cabin, đầu đè vào giá điều khiển, quai hàm hơi hướng lên, gương mặt lộ ra những đường nét sắc sảo. Lưu Xung còn nhớ hai năm trước khi mới đến phân đội, Bạch Lạc Nhân được điều đến đội của cậu làm chi huy, lần đầu gặp Bạch Lạc Nhân các tân binh đều bị khí chất hiên ngang oai hùng của cậu mê hoặc. Lưu Xung vẫn nhớ lần đầu Bạch Lạc Nhân nhìn thẳng vào mình, cảm giác tim đập điên cuồng.

Hiện giờ đã nhập ngũ hai năm, Lưu Xung mới lại gần được Bạch Lạc Nhân, cậu phát hiện Bạch Lạc Nhân có tố chất quân đội nổi trội, kĩ thuật bay tuyệt vời, nhưng trong cuộc sống từ đầu đến cuối đều là một quả trứng ngốc nghếch. Chấm điểm vệ sinh kí túc của cậu ấy luôn đứng thứ nhất từ dưới lên, đồ dùng cá nhân thường không nhớ để ở đâu, khóa cửa phòng luôn luôn bị cậu ta tự làm hỏng.

Chỉ khi nào đến căn cứ huần luyện hoặc sân huấn luyện, cậu ta lại tinh tế tỉ mẩn hơn bất cứ kẻ nào.

Nhìn Bạch Lạc Nhân tâm không tạp niệm mà ngủ, Lưu Xung nghĩ mà sợ, cũng may là cậu lái may bay đưa cậu ta về, nếu không Bạch Lạc Nhân trên đường bay mà ngủ như vậy thì bộ không quân sẽ gặp thiệt hại to lớn đến mức nào !

Lưu Xung đang suy nghĩ, Bạch Lạc Nhân đột nhiên mở miệng nói "Dù có ngủ tôi cũng an toàn lái máy bay về đến nhà"

Lưu Xung chợt thấy kinh người, cậu ta sao có thể biết mình đang nghĩ gì ?

Bạch Lạc Nhân trong khi say giấc khóe miệng cong lên một đường mị hoặc.

Lại hơn một năm không về nhà, mái tóc bạc của Bạch Hán Kì trong trí nhớ lại nhiều thêm một tầng.

"Sao bố không nhuộm tóc đi" Bạch Lạc Nhân phàn nàn " Vẫn chưa tới 50 mà nhìn như một ông già vậy"

Thím Trâu bất đắc dĩ cười cười, "Ta cũng nhắc bố con mấy lần, mà ông ấy nhất định không đi, còn bảo tóc trắng càng nhiều, con trai càng chăm về nhà"

Dù cho Bạch Hán Kì ra sức phủ nhận, trong lòng Bạch Lạc Nhân vẫn có chút chua xót.

Thím Trâu ngược lại ăn vận rất sáng sủa, từ lúc chuyển đến nhà lầu ở, vẫn thường xuống dưới cùng một nhóm trung niên khiêu vũ, so với Bạch Hán Kì lại sa sút đi nhiều, ông vẫn còn ba năm nữa mới nghỉ hưu, sức khỏe không còn như lúc trước. Mỗi ngày đi làm về đều dính lấy ghế sô pha không nhúc nhích. Có lúc xem ti vi đến ngủ quên.

Hơn nữa lần này Bạch Lạc Nhân trở về còn phát hiện ra Bạch Hán Kì còn thích lải nhải hơn trước đây, những chuyện bé như hạt vừng cũng nói với Bạch Lạc Nhân, trước đây đều không như vậy. Có lẽ ông ấy thật sự già rồi.

Buổi chiều nhân lúc Bạch Hán Kì đi làm, Bạch Lạc Nhân đi đến đồn công an gần vườn hoa, " chị em tốt" của cậu Dương Mãnh đang làm việc tại đó.

Bạch Lạc Nhân dự đoán, Dương Mãnh từ đầu đã không qua cuộc kiểm tra của quân đội, học ở học viện quân sự cũng không thành. Nhưng Lão Dương không mất hy vọng, nếu cậu không làm được binh thì làm một cảnh sát cũng được nhỉ, vì vậy liền lợi dụng quan hệ và quà cáp, cuối cùng cũng nhét được Dương Mãnh vào cục cảnh sát. Từ đó Dương Mãnh liền trải qua những ngày tháng mỗi ngày đều tăng ca, bị đồng nghiệp coi khinh, bị quần chúng khinh dễ.

Khi Bạch Lạc Nhân đang trên đường lái xe đến thì Dương Mãnh đang giải quyết một vụ tranh chấp gia đình.

Bà chủ khóc lóc "Đồng chí cảnh sát, ngài phải làm chủ cho tôi, hắn lèn lút ra ngoài tìm vợ bé còn không chịu thừa nhận"

Ông chủ nhà tức giận phản bác "Ai tìm vợ bé? Mắt nào của cô nhìn thấy tôi tìm vợ bé hả ?"

Bà chủ đập bàn đứng dậy " Còn cần tôi phải vạch trần ông trước mặt mọi người sao? Tin nhắn trong điện thoại ông tôi còn lưu lại đây"

Ông chủ nhà đứng dậy " Bà dám can thiệp vào quyền riêng tư của tôi !"

"Đồ mặt dày không biết xấu hổ"

"Bà mới là mặt dày không biết xấu hổ !"

Cãi đến cuối cùng bà chủ nhà khóc ầm ĩ nhìn Dương Mãnh hỏi " Đồng chí cảnh sát, ngài nói xem phải làm sao?"

Dương Mãnh luống cuống nhìn hai người, chỉnh lại mũ cản sát rồi rõ ràng cất tiếng

"Cái này hai người đến sai chỗ rồi, hai người phải đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn"

"........!?"

Khi Bạch Lạc Nhân đến, Dương Mãnh đang bị một nam một nữ quây vào đánh

"Vợ à, là tên khốn đang tìm cách ly gián tình cảm chúng ta, phải đánh nó!"

"Chồng à, tôi nhìn thằng ranh này càng ngày càng không thuận mắt, lại có nét giống vợ bé của ông !"

Bạch Lạc Nhân chưa bao giờ nhìn thấy cảnh sát hèn nhát như vậy.

Cậu đi thẳng vào phòng nhấc cổ áo người đàn ông lên,lạnh lùng tống ra ngoài cửa, người phụ nữ nhìn chồng mình chịu ấm ức như vậy liền ra dáng vẻ muốn liều mạng với Bạch Lạc Nhân. Cuối cùng nhìn thấy ánh mắt khí phách của Bạch Lạc Nhân, liền nuốt giận hung hăng chạy ra ngoài.

Đám dân chúng phiền nhiễu đi rồi, Dương Mãnh mới nhìn Bạch Lạc Nhân, khóe mắt rưng rưng.

Bạch Lạc Nhân vừa đau lòng lại không biết làm sao liền lấy tay hất mũ Dương Mãnh, xoa xoa đầu cậu.

"Được rồi, đã là cảnh sát rồi, đừng có mà như vậy"

Dương Mãnh cắn răng nói "Hảo hán cũng có lúc mềm yếu"

Sau đó liền ôm chặt lấy Bạch Lạc Nhân bàn tay sau lưng cậu ta nắm lại đấm vài nhát.

"Người anh em, cuối cùng cậu cũng đến rồi, cậu mà đến muộn hai năm nữa chắc chỉ nhìn thấy tro cốt của tôi thôi!"

Bạch Lạc Nhân nghe đến nổi da gà "Không đến nỗi như vậy chứ?"

"Không đến nỗi?" Dương Mãnh biểu tình hung dữ "Đến nỗi, đến nỗi đó"

Dứt lời liền ấn Bạch Lạc Nhân ngồi xuống, bạt mạng kể khổ.

Nhã Tĩnh xử lí xong đơn xin phép liền đưa cho Cố Hải, nhận được cái gật đầu của Cố Hải liền quay người đi ra ngoài, đột nhiên bị Cố Hải gọi đứng lại

"Cô muốn đi đến đồn công an à?

Nhã Tĩnh gật đầu " Đúng vậy, giấy này phải đến đồn công an đóng dấu"

"Tôi đi cùng với cô" Cố Hải nói

Nhã Tĩnh lộ ra vẻ kinh ngạc, hôm nay tổng giám đốc sao vậy, bỗng nhiên lại biết thương hoa tiếc ngọc, tự thân lái xe đưa mình đi?

" Trước đây mấy ngày tôi ủy thác cho phó cục một việc, bây giờ tiện đến hỏi luôn"

Được rồi, biết là Cố tổng không có lòng tốt như vậy mà, Nhã Tĩnh ảm đảm nghĩ.