Chương 4: Chương 4 - Duyên phận ngăn không được

Buổi tối, Bạch Lạc Nhân vừa mới ngủ liền nhận được điện thoại của chỉ đạo viên.

"Tiểu Bạch à, ngày mai doanh đội chúng ta tổ chức tiệc chúc mừng, cậu nhất định phải đến a!"

Bạch Lạc Nhân yên lặng một lúc lâu mới lên tiếng " Ở trong doanh trại hay ở bên ngoài ?"

Là một yến tiệc ở tầng 5 của trung tâm hội trường quốc tế, bữa tiệc đã đặt xong rồi, cậu đừng có tìm lí do thoái thác. Người trẻ đều ước gì được ra ngoài đi lại, cậu thì ngược lại, cứ hoạt động không liên quan đến huấn luyện là nhất định không tham gia, tôi là nên khen cậu hay nên trách cậu đây?"

"Được rồi, tôi đi là được chứ gì?" Ngữ khí của Bạch Lạc Nhân lộ ra vài phần bất đắc dĩ.

Người chỉ đạo ha ha cười to, " Phó đội trưởng như cậu có nhiều lắm và con cả binh sĩ nữa giao lưu với nhau một chút, uy tín là phải tạo dựng lên, nhưng không được quá đà, nhiều tân binh nhìn thấy cậu là không dám ngẩng đầu lên."

Bạch Lạc Nhân nhếch lông mày : "Có phải khoa trương thế không?"

"Cậu đi soi gương mà xem!"

Bạch Lạc Nhân đúng thật là đi đến trước gương soi.

Nhân viên chỉ đạo lại dặn dò, " Nhớ phải mặc quân phục, trong bữa tiệc có các lãnh đạo tham dự, còn phải chụp ảnh lưu niệm."

"Được rồi, tôi biết rồi."

Vừa cúp điện thoại, Bạch Lạc Nhân liền cẩn thận tỉ mỉ xem xét khuôn mặt mình trong gương, trong lòng thầm nghĩ : Gương mặt của mình dọa người đến thế sao? Để làm cho hình tượng bản thân thêm ấm áp, Bạch Lạc Nhân dự định tắm xong sẽ cạo râu.

Vừa bôi kem cạo râu lên mặt, liền nghe thấy tiếng chuông cửa.

"Ai vậy?"

"Thủ trưởng, là tôi" Lưu Xung lên tiếng.

Bạch Lạc Nhân mở cửa, liền thấy Lưu Xung mặc chiếc áo bông dầy đứng bên ngoài, trên vai đã phủ một lớp sương.

"Có việc gì không" Bạch Lạc Nhân hỏi.

Lưu Xung nhét quần áo vào tay Bạch Lạc Nhân, cái gì cũng không nói, cứ thế ngược gió mà đi.

Bạch Lạc Nhân cúi đầu nhìn xuống, chính là bộ quân phục để ở tiệm giặt là, ngày mai phải mặc, vẫn chưa kịp đi lấy, liền được Lưu Xung đi lấy hộ. Đỡ mất công phiền phức, lòng Bạch Lạc Nhân tràn ngập ấm áp.

Cuộc họp thường năm long trọng của công ty Cố Hải cũng tổ chức vào hôm nay, cũng ở hội trường trung tâm tầng 5, chỉ cách bữa tiệc chúc mừng cua doanh đội Bạch Lạc Nhân một bức tường.

Mỗi năm vào giai đoạn này, đều là những cô gái lớn tuổi của công ty hạnh phúc nhất, bọn họ không những được tặng rất nhiều loại phần thưởng, lại còn được tiếp xúc với tổng giám đốc của họ ở khoảng cách gần, dù cho chỉ là trao đổi một ánh mắt cũng đủ làm bọn họ hưng phấn cả mấy ngày. Vì vậy trước đó một thời gian, các nhân viên nữ đã bận bịu chuẩn bị tiết mục, lựa chọn quần áo, để ra sức thể hiện phong thái ở bữa tiệc, có thể dành được một chút quan tâm của tổng giám đốc.

Bởi vị ở bữa tiệc này mĩ nữ nhiều như mây, lại còn trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, tiếp tân đều không dám bước vào, thống nhất đều đổi thành phục vụ nam.

Đám con gái chưa chồng lớn tuổi lâu ngày không được tiếp xúc với nam giới, vừa mới nhìn thấy nhân viên phục vụ liền nhìn họ không chớp mắt.

Cố Hải ra dấu muốn tổng kết một chút, những việc còn lại đều giao cho Nhã Tĩnh làm chủ, còn cậu sẽ phụ trách dự thính và ghi chép lại. Đôi lúc cao hứng lên, liền vỗ vỗ tay cổ vũ, thời gian lớn đều là một gương mặt lạnh lùng.

Sau khi giai đoạn trao giải thưởng và phát biểu tổng kết xong xuôi, cuối cùng cũng đến thời gian ăn tiệc, tiệc tự phục vụ làm cho không khí nhẹ nhàng đi nhiều, rất nhiều mĩ nữ nhân cơ hội này lại gần Cố Hải.

Tiệc ăn được một nửa, bỗng nhiên có một cô gái chạy vào đại sảnh, đặc biệt hưng phấn nói về phía các chị em đang có mặt: "Vừa rồi tôi đi vệ sinh một chút, liền nhìn thấy hội trường bên cạnh ngồi toàn binh sĩ, hơn nữa là bộ đội phòng không không quân, đẹp trai chết mất!!"

"Cô điểm này có triển vọng đấy!" một cô cái khác nhìn không được trêu chọc, "Cô là bao lâu rồi không được gặp đông nam giới như vậy? Đến mức kích động như này ?"

"Tôi không lừa các cô, thật sự rất đẹp trai, nếu không tin các cô đi đến cửa mà xem, đảm bảo quay về sẽ biểu hiện y như tôi."

Cô gái này một mực không tin, vênh mặt hất hàm đi ra bên ngoài, chưa đến một phút sau quay lại.

"Trời ạ !!! Tôi nhìn thấy một quan quân cực kì đẹp trai, đứng ở trước cửa, lại còn liếc nhìn tôi một cái, A aaaaa..... bây giờ tim tôi đang đập loạn lên rồi, không được, tôi lại phải đi xem lần nữa."

Lời vừa nói ra, mười mấy cô gái khác liền cùng cô này xông ra cửa.

Bạch Lạc Nhân ngồi ở hàng cuối cùng, vừa cảm thấy sau lưng một luồng gió lạnh, quay đầu lại nhìn thấy cửa chưa đóng chặt, nào ngờ vừa đứng trước cửa liền bị một ánh mắt bức người của một cô gái nhìn mình, nhìn đến lạnh cả sống lưng, vội vàng đóng cửa lại.

Vì thế mà mười mấy cô gái kia liền cụt hứng mà quay về, còn cho cô gái "lừa gạt" ban nãy một trận.

Lãnh đạo ở bữa tiệc bên này hầu như đã về hết, thợ chụp ảnh quay phim cũng đã đi rồi, còn lại chỉ là một đám các ông ăn chay lâu ngày quay ra chọc ghẹo mấy cô gái phục vụ. Trong phòng rất náo nhiệt, có một tân binh vừa đi sang bên cạnh tiến vào, hướng về đám đông huýt sáo ba tiếng, đợi đến khi hội trường yên tĩnh lại, liền dùng gương mặt thần bí nhìn đám đông.

"Khụ, khụ.... Có biết tôi vừa nhìn thấy gì không?"

Tất cả đều hướng ánh mắt chờ đợi nhìn cậu ta.

Người này đập mạnh một phát lên bàn, cười ha hả ba tiếng, "Phòng hội trường bên cạnh có một công ty tổ chức liên hoan năm, mẹ nó, tất cả đều là mĩ nữ, nhìn đến nỗi mắt tôi cũng hoa rồi! Đúng là lãng phí của giời, một người chiếm lĩnh biết bao mĩ nữ như vậy, có để cho đám người chúng ta sống nữa không ?"

Câu nói này vừa ngắt, cả căn phòng như sôi trào.

"Mau mau đi nhìn xem, qua thôn này là không còn phòng trọ nữa đâu!"

"Nhất định phải bắt được hai người đi vào đây, như thế anh em mới đã!"

"Hai người thì làm sao đủ? Tốt nhất là hai mươi người!"

Ồn ào gần 5 phút, người chỉ đạo cuối cùng cũng lên tiếng.

"Đều ngồi xuống cho tôi, ăn cơm cho tử tế"

Mỗi gương mặt đều bị đả kích bẩy tám phần, tiếng thở dài thi nhau cất lên.

Người chỉ đạo cất giọng: " Cử một người sang bên đó mời, xem bọn họ có hứng thú cùng chúng ta làm một bữa tiệc giao lưu không."

Câu nói vừa dứt, cả hội trường vừa tẻ ngắt lại rộn lên.

"Ha ha ha.........Quả đúng là chỉ đạo của chúng ta, suy nghĩ luôn chu đáo hơn chúng ta!!"

Người chỉ đạo liền cười nhẹ, đều là đàn ông cả, ai không biết lòng ai à!

Cả đám thương lượng một chút, thống nhất quyết định để Bạch Lạc Nhân thay mặt, xứng danh không quân đẹp trai đệ nhất, dự đoán đi ra ngoài đứng một chút là cả đám mĩ nữ kia sẽ tự tiến vào.

Đang vui vẻ như vậy, Bạch Lạc Nhân cũng không nỡ để mọi người mất hứng, liền bất chấp mà đi ra ngoài.

Hai cửa của phòng bên cạnh đều mở, Bạch Lạc Nhân đang định nhấc chân đi vào, đột nhiên thoáng thấy Nhã Tĩnh, cô ta đang cầm micro, đứng trên bục không biết đang nói gì đó. Bạch Lạc Nhân nhìn về phía trung tâm phòng, liền nhìn thấy Cố Hải, đang bị cả đám mĩ nữ vây quanh, làm người khác nhịn không được nghĩ đến cảnh tượng quan lại hám sắc.

Bạch Lạc Nhân cúi đầu liền nhìn thấy quân hàm của mình, liền căng thẳng, vội vàng lẩn tránh ánh mắt của các mĩ nữ.

Ở bên này, toàn bộ anh em đều đang trông ngóng tin tức.

Bạch Lạc Nhân lên tiếng kèm theo vẻ mặt áy náy " Bọn họ không đồng ý."

Nghe được tin dữ này, cả đám ôm đầu khóc rống.

Phòng bên này, cô gái vừa bị cả đám dè bịu lại lên tiếng, " Vừa rồi hình như tôi lại nhìn thấy vị quan quân đẹp trai khi nãy."

"Cô thôi đi được không, đừng có lừa gạt chúng tôi nữa, có bản lĩnh thì kéo ra đây cho tôi xem xem!"

Cô gái liền bị chế nhạo đến phát điên, liền đi một mạch đến trước mặt Cố Hải.

"Cố tổng, có thể cho phép tôi đi sang phòng bên kia mời, hai bên làm một bữa tiệc giao lưu ?"

Lần này Cố Hải biểu hiện rất rộng lượng " Tôi không ý kiến."

Bạch Lạc Nhân vừa ngồi xuống, mông còn chưa ấm, liền nghe thấy tiếng hô ồn ào của đám đông, vừa ngẩng đầu lên, cô gái vừa nãy gặp ở cửa đã tiến vào.

"Mĩ nữ, cô vào nhầm rồi phải không?" Có người đã vội vàng bắt chuyện.

Vị mĩ nữ rất có khí chất tiến đến trước mặt Bạch Lạc Nhân.

"Thủ trưởng, tôi có thể mời ngài và các binh lính cùng chúng tôi tham gia bữa tiệc giao lưu chứ?"

Bạch Lạc Nhân, "...................."

Kết quả không biết thế nào, cả đám ăn chay lâu ngày liền tung hô chạy hết sang bên kia, cùng gặp gỡ các chị em kiêng đồ mặn lâu ngày, liền có một buổi gặp gỡ vô cùng xúc động, cơ hồ chẳng cần điều chỉnh không khí, tất cả đã hòa làm một khối. Các cô gái đã chuẩn bị xong tiết mục lát nữa sẽ thi nhau lên biểu diễn, biểu diễn xong còn hướng về phía các binh sĩ khiêu khích.

Binh sĩ bên này tuy nhiều nhưng lại không am hiểu mấy trò tiêu khiển, không biết ai lớn tiếng nói một câu " Hãy để phó đội trưởng của chúng ta lên biểu diễn, phó đội trưởng hát cực hay!"

Câu nói vừa dứt, tất cả mọi người trong phòng đều tìm kiếm vị thủ trưởng kia, kết quả là không tìm thấy.

Bạch Lạc Nhân đã ngồi trên bồn cầu gần một tiếng, ngồi đến phát ngột ngạt, liền quyết định trực tiếp chuồn, sau này sẽ giải thích với người hướng dẫn sau.

Vừa từ phòng vệ sinh ra, đến bồn rửa tay rửa tay.

Bên cạnh cũng có một người đang rửa tay, Bạch Lạc Nhân không hề chú ý, kết quả vừa ngẩng đầu nhìn vào gương, cả người đều cứng lại.