Chương 2 - Tà Công
Thấm thoát sáu năm trôi qua như thường lệ Đế Thiên đi tìm vị kia trong miệng con hồ ly kia.
" Tiền bối ta lại tới rồi" đến chỗ thác nước hắn hô to. Nói xong hắn đi qua thác nước, đằng sau thác nước là một hang động lớn. Bên trong treo đầy vàng bạc trâu báu. Sàn động lát đá xanh ,trần động treo dạ minh trâu sáng lấp lánh.
Giữa động có một nam nhân hư ảnh nói chính xác hơn là một luồng tàn hồn. Nhìn ko rõ diện mạo, cao tầm mét tám. Một thân bạch y. Mái tóc xoã sau lưng ko gió mà bay nhìn vô cùng tà dị.
Theo Đế Thiên biết thì vị tiền bối này biệt hiệu là Tà Đồng. Sở dĩ có biệt hiệu như vậy vì hắn tu một môn tà công làm màu mắt thay đổi từ xanh sang đen, tròng mắt ẩn hiện màu máu nên tu sĩ gọi hắn là Tà Đồng.
Hắn nhìn Đế Thiên nói :" Điều quan trọng nhất khi ra xã hội là gì"
"Không nên tin người đặc biệt là phụ nữ" Đế Thiên hô to dõng dạc.
"Không lên quên lời vừa rồi" Tà Đồng cường điệu nhắc lại lời nói.
Mặc dù nói như vậy nhưng bản tính thiện lương không va chạm xã hội khiến cho Đế Thiên vẫn tin con người tốt bụng mặc dù có người xấu nhưng rất ít.
"Mặc dù ta dạy ngươi tu tà công nhưng ta muốn ngươi là ngươi không phải người thứ hai Tà Đồng nên ta chỉ dạy ngươi "Thiên Nhãn bí thuật" và " Côn Thôn Thuật " ngươi nên chăm chỉ học" Tà Đồng giao cho Đế Thiên hai tấm da.
Không biết tấm da làm từ da loại yêu thú gì,mặc dù nhìn rách nát nhưng sờ lên có cảm giác như mới không có sự mục nát như bề ngoài. Phía trên ghi lít nha lít nhít chữ.
Mặc dù nghe tiền bối nói là tà công nhưng Đế Thiên nghĩ thầm " thiên hạ không có tà công chỉ có tà người"
Sau nghi nghe khẩu quyết hắn chạy về chỗ hồ ly. Đến nhà nói đúng là sơn động nhỏ con hồ ly ngáp ngủ nói"Hôm nay về sớm vậy tiểu tử"
Đế Thiên không thèm trả lời mà ngồi xuống tu luyện. Đến đêm do đói quá nên bèn tạm dừng tu luyện đi tìm đồ ăn. Tỉnh dậy ko thấy hồ ly đâu chắc nó lại đi dạo rồi.
Hắn nghĩ thầm "đúng là tu luyện không cảm nhận được thời gian" nói xong hắn đi ra ngoài tìm đồ ăn.
Sau khi no lê hắn về mới nghiên cứu lại bí thuật
"Thôn Thiên Thuật" thì thông qua hấp thụ huyết nhục chi khu hay các dạng năng lượng để lớn mạnh tự thân. Nhưng khi thi triển thuật thì sẽ vô cùng thống khổ và đau đớn.
Bí thuật dựa theo thần thú Côn mà suy diễn. Tương truyền Côn có thể thôn phệ mọi thứ trên đời để lớn mạnh mình.
Môn công phap này sở dĩ gọi là tà công vì nó do một vị Ma Đế tạo ra. Vì vị Ma Đế kia quá mức tự đại, sau khi sáng tạo ra công pháp này khắp nơi đồ sát, thôn phệ dẫn tới bị các vị Đế cảnh khác vây công thảo phạt.
Nghe nói Ma Đế đại chiến thập đại cường giả một ngày một đêm phẫn nộ đồng quy vu tận bạo thể mà chết. Cả một vùng không gian tan thành hư vô. Sau đó lại rơi vào tay vị Tà Đồng tiền bối kia
Đế Thiên quay ra nhìn bản đồng thuật"Thiên nhãn bí thuật". Môn đồng thuật này cần đại lượng thảo dược để bồi bổ mắt. Hoặc có thể thông qua các biện pháp đặc thù để tu luyện.
Bí thuật chia làm 2 tầng : tầng một có thể tăng tầng nhìn lên một tầm cao lớn, dễ dàng phân biệt hư ảnh và đặc biệt mẫn cảm với thiên tài địa bảo.
Tầng hai khi nhìn vào mắt hắn sẽ khiến kẻ địch lâm vào ngắn ngủi mê muội và có thể nô dịch kẻ địch điều kiện là địch bị thương nặng hoặc là linh hồn suy yếu.
Đế Thiên nhìn hai tầng rất kinh ngạc thế mà có môn đồng thuật kỳ hoa như vậy. Đây là máy dò kim a. Chỉ cần trong phạm cảm nhận hầu hết thiên tài địa bảo đều không qua mắt được hắn.
Đã thế còn có thể điều khiển kẻ địch lao động chân tay cho mình. Nghe rất ngưu a..
Đế Thiên bế quan hai tháng cuối cùng cũng học được tầng thứ nhất của Thiên nhãn bí thuật và thành thạo hấp thụ linh khí xung quanh bao gồm tà khí ,âm hàn chi khí ..... Đấy cũng là do thỉnh thoảng con hồ ly mang thức ăn và nước uống về nếu không có lẽ ba tháng mới vào tầng thứ nhất.
3
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
