Chương 1 - Mở Đầu
Ù ù
Đoàng đoàng
Màn đêm tĩnh mịch, mây đen ngập trời, thỉnh thoảng có những tia sét hiện lên làm sáng cả một vùng trời.
Ở một khu rừng lớn dưới những tán cây to, có một con hồ ly lông vàng. Điều đặc biệt là nó có hai cái đuôi. Đôi mắt đen bóng, nhìn tựa như linh trí không thấp.
Nó là một phần tử của khu rừng nhân lúc mưa to đi kiếm ăn. Vận khí của nó không tệ, nó bắt được hai con cá to.
Trên đường về hang nó gặp được món đồ lớn. Đó là chiếc tã được gói bằng vải mềm, bên trong là một đứa bé trai. Trán cao mũi nhỏ,chân tay nhỏ nhắn, da dẻ hồng hào, đôi mắt ti hí ngủ.
Mái tóc trắng làm nó thêm đáng yêu. Vậy mà sau lưng nó nơi ko ai nhìn thấy có đồ án đôi cánh như ẩn như hiện.
Trời mưa to thỉnh thoảng có tia sét mà nó vẫn ngủ ngon lành. Thật ra là đứa bé đã khóc được vài tiếng rồi đó quá mệt lên lăn ra ngủ.
Không biết nó là may mắn hay xui xẻo nữa nữa vì bị bỏ ở giữa rừng mà không bị yêu thú ăn thịt.
Con hồ ly này vốn chỉ là con hồ ly bình thường nhưng không biết được cơ duyên gì mà mọc ra thêm một đuôi, nói được tiếng người .
Nó quyết định mang đứa bé về nuôi và để đứa bé lớn lên làm việc cho vị kia. Nhớ đến vị kia đôi mắt nó phát sáng, mang theo vẻ kích động và sùng bái.
"Tà Đồng đại nhân ta nhặt được một tên nhân loại sơ sinh " đến chỗ thác nước con hồ ly kính cẩn nói
"Vào đi" giọng nam tử uy nghiêm vang lên
Con hồ ly nghe vậy liền đi vào. Kỳ lạ là nó đi rất nhẹ như sợ phát ra tiếng động khiến vị kia khó chịu.
"Đứa trẻ này căn cốt không tồi. Mới sinh ra thì không khóc, rất quật cường.
Nếu để hắn biết đứa bé khóc mệt quá mới ngủ thì không biết cảm xúc của hắn ra sao.
Nếu ta dạy hắn tu luyện, có lẽ tương lai nó có thể giúp ta. Nó có lẽ chịu được đau đớn khi tu luyện bí thuật đó" hắn nhìn đứa bé trong tã trầm ngâm nói
Hắn phất tay ra hiệu cho con hồ ly ra về vì hắn thấy thứ gì đó trên người đứa bé . Hắn kiểm tra thử hoá ra là hoa văn một đôi cánh trắng lúc ẩn lúc hiện.
"Thì ra ngươi là hậu nhân của kẻ đó "hắn thì thào nói.Giọng nói mang theo một ít thuơng cảm và nặng nề.
"Lẽ nào hắn biết ta ở đây nên nhờ ta nuôi nó". Hắn vừa nói vừa phong ấn đôi cánh vào cơ thể đứa bé.
Hắn nhìn đứa bé ánh mắt nặng nề "nếu là hậu nhân của kẻ đó thì càng phải cố gắng mới được"
"Tên ngươi là Đế Thiên" hắn nhìn khuôn mắt đứa trẻ trầm thấp nói.
Từ đó giao Đế Thiên cho con hồ ly nuôi lớn. Hắn chỉ dạy bảo các tri thức cơ bản để sinh tồn cho Đế Thiên
Ngày qua ngày đứa bé lớn lên rất khoẻ mạnh và đặc biệt thông minh. Từ bé đã biết cách tự lập. Sống bằng cách săn dã thú và ăn hoa quả. Người bạn duy nhất mà đứa bé có chính là con hồ ly biết nói tiếng người.
18
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
