ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14 - Kiếm tiên kỳ hiệp I

Lúc này mọi người đã đều đưng trên quảng trường. Theo sau Triệu Vô Lệ cũng là hai thiếu nữ tóc vàng tuổi 16 tuổi mặc hai bộ y phục màu đỏ trông vô cùng bắt mắt. Kế tới là một trung niên nhân cầm một thanh kiếm to người này không ai khác là Tần đại thúc. Kế đên là trung niên nhân cầm trong tay một khẩu súng lớn, không sai là Hác Bá. Sau đó là một người mặc một bộ thánh đấu sĩ nam nhân Hàn Lập. Mỹ nữ cầm trong tay một chiếc gậy người này không ai khác là Nhã Lệ, Nhã tiểu thư đi theo đường nữ pháp sư, cuối cùng mộ thanh niên thì cầm trong tay một khẩu súng nhỏ. Có vẻ trận trước hắn kiếm khá là ít nên cũng không trang bị được gì.

Sau khoảng 10 phút, Chủ thần bỗng sáng rực lên như mặt trời chói mắt, hai mười luồng ánh sáng chiếu xuống quảng trường, giọng nói đều đều vang lên: “Trong vòng 30 giây tiến vào cột sáng, mục tiêu di chuyển đã khóa, Kiếm Tiên Kỳ Hiệp 1 bắt đầu truyền tống!”

Lý Sơn chỉ tháy trong phút chốc choáng váng khi hăn mở ra lần này thì có bốn tân nhân ngoài ra tổng số người của Lý Sơn là bốn với Triệu Vô Lệ ba, Sở Sở hai người nàng nhưng có tạo hộ vệ, hai thanh niên, Hác Bá cùng với người tạo là hai, cùng với tần đại thúc và người tạo, Nhã Lệ vậy tổng cộng là vừa tròn hai mươi người. Ngay sau đó tỉnh lại lần lượt là Triệu Vô Lệ rồi đến hai người tạo người của nàng rồi đến những người khác.

Lý Sơn nhìn vào đồng hồ của chủ thần: “Sống đến hết bộ phim kịch tình kết thúc…” Theo như chủ thần đề ra vậy là không có nhiệm vụ chủ tuyến vậy có nghĩa là họ có thể trốn bất quá Lý Sơn hiểu là nếu họ định trốn ra ngoài thì chắc chắn là chủ thần sẽ không để yên. Lý Sơn đọc tiếp: “Ngăn cấm sử dụng các loại phi hành khí hiện đại, các loại vũ khí có sức công phá rộng…” Đây nói rõ là mấy cái lục ma ván trượt đều bị cấm nhưng phi kiếm thì không. Lý Sơn cũng trả quan tâm tới điều này hắn toàn là tự lực phi hành hắn biết nếu để đến cấm không được phi hành thì hắn mới chịu chết không dùng phi hành thuật được thôi. Nói dễ hiểu là cấm tất cả cả loại phi hành khí sau đó mới cấm đến loại tự mình phi hành. Còn việc cấm mấy loại có sức công phá lớn lần này nhưng là Lý Sơn biết tỏng là hắn bị chủ thần âm việc mình mang theo bom nguyên tử hạng nặng đi.

Lý Sơn thầm chửi: “C.mẹ chủ thần ta nhưng là còn một đống vũ khí chưa sử dụng đâu sợ cái quái gì!” hắn tiếp tục nhìn: “Sau khi tụ tập đủ ngũ hành linh châu hoặc sau một năm hai đội Thiên thần và Ác ma sẽ tiến vào thế giới Kiếm Tiên Kỳ Hiệp 1, giết chết một thành viên đội đối phương chưa mở cơ nhân tỏa thưởng 2000 điểm và 1C, giết chết thành viên đã mở cơ nhân tỏa thưởng 7000 điểm và 1 B. Đội viên bị giết một người âm 1 điểm, giết đối phương 1 người được cộng 1 điểm, điểm số cuối cùng nhân 2000 sẽ là điểm thưởng cho những người còn sống sót. Sau khi kết thúc phiến kịch tinh nếu điểm số âm sẽ bị chủ thần mạt sát”

“Đây là đâu? Ta đang ở đâu thế này!? Còn nữa các ngươi là ai vậy?” một người thiếu nữ lên tiếng. Nàng ăn mặc một bộ tiểu thư con nhà giàu. Lý Sơn đau đầu nhìn về phía nàng lại một người giống Sở Sở đại tiểu thư.

Lý Sơn lên tiếng: “Sở Sở cho họ giải thích phiến kịch tình này đi!”

“Được” Sở Sỏ gật đầu một cái.

Sở Sở bặt đầu lên tiếng giải thích về chủ thần không gian. Mọi người đều một số không tin nhưng một số đều tở ra ngờ vực họ nói. Lý Sơn lắc đầu thở dài, hắn ném ra bốn thỏi vàng lớn. Thấy mấy thỏi vàng thì mấy người đó mắt đều sáng lên, Lý Sơn lên tiếng: “Nếu như ai nguyện tin ta cũng không nói nhiều ở lại nghe tiếp. Không tin cầm vàng cút khỏi đây!”

“Tiểu tử mặt trắng ngươi nghĩ là ai bắt có lão tử rồi lại dùng cục vàng bé tí tẹo này muốn đuổi lão tử đi” một hán nhân mặt sẹo tuổi ngoài ba mươi nhìn chằm chằm vào Lý Sơn với ánh mắt tham lam.

“Vergil” Lý Sơ lên tiếng. Vergil gật đầu hiểu ý chỉ một cú ấn mạnh rất mạnh phát ra một tiếng rầm. Đại hán chưa hiểu gì bị đầu đập mạnh xuống đất, đầu chảy đầy ra máu. Mọi người hoảng sợ hét lên.

“Được rồi mọi người nghe tiếp ta nói đây” Lý Sơn có chút bá đạo lên tiếng: “Kiếm Tiên Kỳ Hiệp 1 là một bộ phim tiên hiệp mà trong đó có đầy đủ loại yêu quái các loại. Nhưng may mắn là chủ thần vẫn cho ta sử dụng súng ống các loại…” Lý Sơn lại tiếp tục: “Nó kể về Lý Tiêu Dao là chàng trai ngây ngô, tuấn tú, thích cuộc sống ung dung tự tại. Tuy không có võ công cao cường nhưng lúc nào Lý Tiêu Dao cũng luôn mong muốn trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ. Một hôm, Lý Tiêu Dao phải đến đảo tiên để tìm thuốc cho người thím bị bệnh. Trước khi đi, anh đã bị ba người lạ mặt cho uống một viên thuốc lạ. Sau khi đến đảo tiên, anh đã gặp được Triệu Linh Nhi.

Triệu Linh Nhi là công chúa nước Nam Chiếu đang ẩn náu sự truy bắt của kẻ thù và cô chính là hậu nhân của Nữ Oa (Hoàng hậu nước Nam Chiếu). Cuộc gặp gỡ giữa cô và Lý Tiêu Dao ở chốn bồng lai tiên cảnh đã gắn kết cuộc đời của hai người với nhau. Qua sự trợ giúp của Lão lão ,họ đã thề non hẹn ước trọn đời bên nhau. Sau khi có được viên thuốc cho người thím, Lý Tiêu Dao phải rời tiên đảo. Anh hứa sẽ trở lại đón Linh Nhi. Nhưng không ngờ đó là chuyến đi không trở lại của anh. Sau khi trở về, anh bị viên thuốc của 3 người lạ đó làm mất trí nên mọi chuyện trên đảo tiên anh đều quên hết, kể cả lời hẹn ước của anh với Linh Nhi. Đúng lúc đó, Linh Nhi bị bọn người của Bái Nguyệt giáo(là 3 người lạ mặt đã cho Lý Tiêu Dao uống thuốc)bắt đưa đến nhà của Tiên Dao. May mắn thay, Tiêu Dao bắt gặp và giải cứu Linh Nhi nhưng anh lại không nhớ ra cô là ai khiến Linh Nhi rất buồn. Khi hộ tống Linh Nhi trở về Miêu Cương tìm mẹ, Tiêu Dao và Linh Nhi quen được Lâm Nguyệt Như- Nguyệt Như là một tiểu thư ngang ngạnh, bướng bỉnh và quậy phá không kém gì Tiêu Dao. Từ đó, vận mệnh của ba người họ đã trở thành vòng lẩn quẩn khó tháo gở được.

Trong thời gian ở nhà Lâm Nguyệt Như, Linh Nhi phát hiện thân hình mình đột nhiên biến thành đuôi rắn. Với hình hài đầu người đuôi rắn, cô biết là sẽ không đem lại hạnh phúc cho Tiêu Dao nên đã bỏ đi để tạo cơ hội cho Tiêu Dao và Lâm Nguyệt Như đến với nhau. Biết chuyện Linh Nhi bỏ đi, Lý Tiêu Dao và Lâm Nguyệt Như liền lên đường tìm Triệu Linh Nhi. Còn Linh Nhi thì gặp được A Nô - người bạn thân nhất của Linh Nhi thời thơ ấu đã cứu và chăm sóc cô, cùng lúc đó Linh Nhi phát hiện mình là hậu nhân của Nữ Oa, gánh vác trọng trách cứu nhân độ thế.

A Nô và Linh Nhi quyết định quay về nước Nam Chiếu. Trong lúc này Tiêu Dao cùng Nguyệt Như đi tìm Linh Nhi khắp nơi, họ cùng nhau giết yêu trừ ma nên tình bạn ngày càng trở nên khắng khít với nhau. Tiêu Dao và Nguyệt Như gặp lại Linh Nhi tại một thôn làng, họ cùng nhau chiến đấu chống lại các cương thi, sau khi xong chuyện Linh Nhi được Thạch trưởng lão của nước Nam Chiếu đến đưa về nước. Tiêu Dao và Nguyệt Như liền đuổi theo Thạch trưởng lão để đòi lại Linh Nhi. Khi đi qua thành Dương Châu, Tiêu Dao đã gặp một người phụ nữ mà anh tưởng là mẹ mình và gặp rắc rối với bà ta, lần đó tình cảm của Nguyệt Như dành cho Tiêu Dao càng thêm rõ ràng. Họ gặp lại Linh Nhi ở 1 thị trấn nhỏ của Dương Châu, gặp lại Linh Nhi, Tiêu Dao mừng lắm nhưng Linh Nhi lại tỏ ra lạnh lùng với anh làm cho Tiêu Dao rất đau lòng, qua sự giúp đỡ của Nguyệt Như và các bạn của Linh Nhi, Tiêu Dao và Linh Nhi quyết định làm lành lại với nhau. Sau đó, người của Bái Nguyệt thần giáo đến đánh, Thạch trưởng lão hy sinh để bảo vệ cho mọi người, còn Linh Nhi thì bị chưởng môn phái Thục Sơn là Độc Cô Kiếm Thánh bắt đi và xiềng xích cô trong Tỏa Yêu Tháp.

Lúc này, Tiêu Dao và Nguyệt Như đang ở Trường An để giúp đỡ cho Tấn Nguyên, người anh họ của Nguyệt Như. Tại đây, họ gặp lại sư phụ Tiêu Dao là Tửu Kiếm Tiên và đánh bại yêu tinh nhện, cứu được Tấn Nguyên. Họ cũng cứu được Đường Ngọc và A Nô khi hai người bị Bái Nguyệt giáo chủ hại. Biết chuyện Linh Nhi bị bắt, Nguyệt Như lại cùng Tiêu Dao lặn lội lên Thục Sơn đòi lại Linh Nhi nhưng Kiếm Thánh lại không chịu thả người. Điều này làm Tiêu Dao rất tức giận và quyết định sẽ cùng Nguyệt Như đi vào tháp cứu Linh Nhi. Khi vào tháp họ đã đối đầu rất nhiều yêu quái và đánh thắng bọn chúng.

Sau đó, hai người gặp được Khương Minh và giúp ông ta hóa giải được thù hận, trở lại cõi cực lạc. Càng vào sâu trong tháp thì Tiêu Dao bắt đầu nhớ lại chuyện xưa và điều này làm Nguyệt Như rất buồn. Họ gặp lại được Linh Nhi và Tiêu Dao đã nhớ lại mọi kí ức lúc xưa nhưng anh lại không biết chọn Nguyệt Như hay Linh Nhi. Giáo chủ Bái Nguyệt đánh sập tháp, cả ba người họ cố thoát khỏi tháp nhưng vô vọng, Nguyệt Như hy sinh đẩy Tiêu Dao và Linh Nhi ra khỏi tháp.

Tửu Kiếm Tiên đưa Linh Nhi và Tiêu Dao về nước Nam Chiếu, họ biết được Giáo chủ Bái Nguyệt giáo của nước Nam Chiếu có âm mưu xâm chiếm Trung Nguyên. Để đạt mưu đồ, ông đã khơi dậy mối thù của 2 dân tộc Hắc Nguyệt và Bạch Nguyệt. Không những thế, hắn còn thả thủy quái Thủy Ma Thú thời đại thái cổ ra để gây nên trận đại hồng thủy, khống chế cả vùng Miêu Cương.

Nhóm bạn Tiêu Dao và Linh Nhi cùng quyết chiến với giáo chủ Bái Nguyệt thần giáo. Linh Nhi hy sinh thân mình liều chết với quái thú, từ bỏ tình yêu với Tiêu Dao để tiêu diệt thủy quái. Khi trận đại hồng thủy kết thúc, cũng là lúc trần gian chỉ còn lại một mình chàng kiếm khách Tiêu Dao cô đơn và chung tình.”

Lý Sơn lại tiếp tục chỉ vào đồng hồ: “Sau đó chúng ta phải chiến với đoàn đội với hai đội là thiên thần và ác ma. Giết mội người đối phương chưa mở ra cơ nhân tỏa nhận được một chi tiết câp B 7000 điểm thưởng, giết một người chưa mở đạt được một chi tiết cấp C 3000 điểm…”

Thiếu nữ tiểu thư lên tiếng: “Xin hỏi chủ thần không đề kỳ thời gian cố định như vậy chúng ta có thể trốn ở một nơi nào đó như vậy không phải dễ dàng thoát khỏi sự tấn công của hai đội ngũ này sao. Theo tôi nhận định vì chúng ta tiến vào trước nên tôi nghĩ chủ thần nhận định đội chúng ta yếu hơn họ không biết điều này có đúng không?”

Lý Sơn mỉm cười nhìn nàng mỉm cười: “Không sai bất quá đó là chuyện của các người. Ta nhưng là không quan tâm!” Lý Sơn quay sang về phía Tiểu Hồng lên tiếng: “Tiểu Hồng mau cung cấp cho họ vũ khí đi kịch tình sắp bắt đầu rồi đấy!”

“Xin hỏi chẳng lẽ anh không sợ chúng tôi bị giết khiến anh âm điểm mà dẫn đến chủ thần bị mạt sát sao?” thiếu nữ thấy vậy lên tiếng.

“Sợ sao?” Lý Sơn nhúnv ai mỉm cười: “Dù các ngươi có chết hết đi nữa ta cũng có cách để tồn tại” hắn quay về phía Tiểu Hồng lên tiếng: “Tiểu Hồng nhanh phát cho họ vũ khí đi”

“Ài, tôi hiểu rồi!” thiếu nữ Tiểu Hồng thử nhìn về phía mấy người mặt trắng xám đang nhìn Lý Sơn như có gì khó nói.

Sau khi cả đám tân nhân đã chọn song vũ khí của mình Lý Sơn quay sang Vergil và đám người lên tiếng: “Chúng ta theo kế hoạch hành động!”

“Lý Sơn ta, ta muốn đi theo ngươi” Triệu Vô Lệ lên tiếng. Thiếu nữ bộ mặt lo lắng nhìn về phía hắn

Lý Sơn phẩy phẩy tay: “Cảm ơn! Nhưng tôi quen hành động một mình! Hẹn gặp lại ở chủ thàn không gian” Lý Sơn hướng về mấy người Tiểu Hồng lên tiếng: “Chúng ta đi!” Lý Sơn dảo bước về phía trước để mấy tân nhân và thâm niên nhân nhìn nhau không biết nói gì.

Tần Tấn lên tiếng: “Triệu Vô Lệ cô hiện giờ là đội trưởng, cô nói giờ chúng ta phải làm sao?”

Triệu Vô Lệ thở dài một hơi: “Tôi cũng không biết nữa. Với trí tuệ của Lý Sơn đáng lẽ ngay đợt bộ phim đầu tiên chúng ta không nên coi thường anh ấy chỉ vì anh ấy là người Việt Nam…”

Lý Sơn dùng tinh thần lực do xét theo như những gì kế hoạch thì Lý Sơn cần tìm là Lý Tiêu Dao. Hắn rất nhanh tìm thấy Lý Tiêu Dao đang hớt hải chạy đi trong tay cầm một thứ gần giống rìu gần giống chìu được gói trong một cái túi vải màu xanh từ một quán trọ đi ra. Lý Sơn biết Lý Tiêu Dao lúc này đang đi đến Tiên Linh đảo xin thuốc cho thím. Thím anh bị đám người Bái Nguyệt giáo ám hại nhưng Lý Tiêu Dao không có biết. Lý Sơn nhận ra ngay hắn, hắn vừa chạy va vào một người không ngờ người này gọi hắn là Lý Tiêu Dao nên Lý Sơn mới biết được. Quả thực tinh thần lực quét xem có vẻ khá hữu ích.

Trong kiếm tiên có ba thế lực Lý Sơn có thể mượn sức là: một Thục Sơn môn điều này có lẽ hắn suy ngẫm đến mới để cho Lý Nguyệt Sương tạo thành mang theo huyết thống Đông Phương (Trung Quốc), thế thứ hai là Bái Nguyệt giáo, thế thứ ba là Triệu Linh Nhi và nững người ủng hộ nàng. Nếu nói về thế thứ hai thế này rất mạnh nhưng Lý Sơn không làm được chỉ còn cái thứ ba mà thôi. Lần này hắn cần chuẩn bị một số lượng cực lớn nên mới chia đường. may mắn là chủ thần không yêu cầu theo sát nhân vật chính nếu không kế hoạch hắn lại phải đổi.

“Đại thúc à, ngài cho tôi mượn thuyền đi. Tôi gấp lắm, tôi phải đến Tiên linh đảo xin thuốc cho nhị thẩm tôi đó…” Lý Tiêu Dao bộ mặt vô cùng lo lắng đang hớt hải nói chuyện với một lão nhân làm chủ thuyền phu.

“Tôi nói với cậu rồi Lý Tiêu Dao không phải là ta không mướn cho cậu mượn thuyền mà thời gian này mưa bão rất lớn nếu cậu đi sẽ rất nguy hiểm…” đại thúc bộ mặt lo lắng.

“Đại thúc à!?’ Lý Tiêu Dao bọ mặt bắt đầu trở lên khó coi.

“Leng keng” một âm thanh vng rời trên đất thấy thế lão nhân thuyền phu con mắt đều sáng lên. Lão nhân nhặt lấy vàng nhìn về phía Lý Sơn lên tiếng: “Vị thiêu gia này…!?”

“Được rồi số tiền như vậy đã đủ mua chiếc thuyền này chưa, lão bá?” Lý Sơn lên tiếng.

“Vị công tử này! Thuyền này tôi đã thuê trước rồi mà sao người có thể dành trước với tâ chứ?” Lý Tiêu Dao lên tiếng.

“Ngươi cũng đến Tiên Linh đảo để xin thuốc?” Lý Sơn lên tiếng: “Vậy thì cùng chung đường rồi không ngại chúng ta cùng đi!’

“Vị công tử này ngươi cũng đi xin thuốc sao?” Lý Tiêu Dao bộ mặt nghi hoặc nhìn Lý Sơn.

“Công thử thứ cho lão nhân nhiều lời. Ngài không biết có việc gì phải lên Tiên Linh đảo nhưng ngài biết thời gian này có rất nhiều giông bão tôi khuyên ngài nên…” Lão nhân lúc này cầm trong tay vàng bộ mặt sầu khổ.

“Được rồi lão nhân ông không cần khuyên can ta, chúng ta ý dã quyết” sáu đó quay về phía Lý Tiêu Dao: “Chúng ta đi chứ?”

Lý Tiêu Dao gật đầu. Lão nhân thấy thế cũng thở dài lên tiếng: “Ài nếu hai vị ý đã quyết lão nhân ta cũng không làm khác được! Hai vị cẩn thận…”

Hai người bước lên thuyền. Lão nhân lắc đầu thở dài nhìn về phía hai người, lão nhân biết lần này đi hung hiểm rất nhiều nếu như lão không nhìn nhầm rất nhanh sẽ có bão. Lý Tiêu Dao bộ mặt cau có: “Lão nhân này nói nhiều quá à!” sau đó hắn quay sang Lý Sơn lên tiếng: “Xin hỏi vị công tử này tôn tính đại danh”

Lý Son mỉm cười nhìn Lý Tiêu Dao lên tiếng: “Tại họ Lý, tên có một chữ Sơn. Biết chút võ công nay rời nhà muốn ngao du thiên hạ. Lần này đến Tiên Linh đảo là có chút việc…”

“A, a” Lý Tiêu Dao nhìn về phía Lý Sơn tưởng là một bộ mặt Âu-Á lai hai dòng màu. Trông bộ mặt so với người Trung Nguyên khác hắn tuy vậy lại có chút tiêu sái đẹp trai. Lý Tiêu Dao lên tiếng: “không ngờ vị huynh đại này lại cùng họ Lý với tại hạ. Xem ra huynh đại tuổi với ta không quá lớn chúng ta có thể gọi nhau là huynh đệ được không?”

Lý Sơn lắc đầu nhìn về con măt sáng chóe của Lý Tiêu Dao hiển nhiên hắn biết tên Lý Tiêu Dao này ý định muốn làm gì. Lý Sơn lên tiếng: “không ngại, nếu thế huynh đài muốn có thể gọi ta là Lý biểu đệ” so với Lý Tiêu Dao, Lý Sơn chỉ khoảng mười sáu tuổi(thằng này tu ma nhé)

“Trông huynh đài trẻ tuổi như vậy, ta đây Lý Tiêu Dao cũng không khách khí ta gọi huynh đệ một tiếng Lý biểu đệ vậy. Huynh đệ có thể gọi ta một tiếng Lý đại ca” Lý Tiêu Dao bắt đầu làm thân với Lý Sơn, hắn nhìn về phía Lý Sơn thấy Lý Sơn khuôn mặt trắng trẻo, tóc ngắn cắt nang vai, bộ mặt tuấn tứ, Lý Tiêu Dao lên tiếng: “Ta xem hình dáng cùng với cách ăn mặc của huynh đệ hình như Lý biểu đệ không phải là người ở đây.”

Lý Sơn nghe thấy vậy gật đầu một cái nhếch miệng cười nhìn về phía Lý Tiêu Dao lên tiếng: “Không dấu gì Lý đại ca ta đây có phụ thân là người Trung Nguyên còn mẫu thân của ta lại là người Tây Âu?”

“Ta biết ngay mà!” Lý Tiêu Dao bộ mặt mừng dỡ tiếp tục lái đò nhưng lại không câu cảm thán lên tiếng: “Đúng rồi Tây Âu vậy là ở đâu từ nhỏ ta sống ở Trung Nguyên chưa bao giờ nghe thấy cái tên này?”

“Hừm” Lý Sơn nhìn về phía hướng chân trời lầ này nhưng là một trận bão lớn sắp đến. Hơn nữa phía trước còn một cơn sóng cực lớn đanh đánh úp vào chiếc thuyền, hắn quay sang nhìn về phía Lý Tiêu Dao lên tiếng: “Chậc gió bão huh!?”

“Lý biểu đệ chúng ta phải làm sao bây giờ” Lý Tiêu Dao lên tiếng, bộ mặt vô cùng lo lắng.

“Yên tâm Ly đại ca lần này xuất môn nhưng ta có biết chút phép thuật huynh yên tâm đi” Lý Sơn hai tay giả vờ kết ấn. Hắn giừo xuất hiện sử dụng niệm động lực bao bọc lấy cả con thuyền. Cả con thuyền đi trong biển giống như một bong bóng bao lấy nó vậy, nước dội lên nó không thể thấm vào trong.

Bộ mặt Lý Tiêu Dao, con mắt to tròn nhìn về phía Lý Sơn lên tiếng: “Lý biểu đệ đây là phép thuật gì lợi hại vậy có thẻ dạy cho ta được không?”

Lý Sơn nhìn Lý Tiêu Dao muốn trêu chọc hắn một phen: “Không vấn đề gì với tư chất của huynh thì…”

Nghe thấy thế Lý Tiêu Dao bộ mặt mừng rỡ nhìn về phía Lý Sơn lên tiếng: “Thật vậy sao, biểu đệ ngươi nhất định phải dạy cho ta đấy nhé!”

“Ân nhất định” Lý Sơn gật đầu bộ mặt Lý Tiêu Dao lúc này mừng rỡ, mặt cười như hoa, lý Sơn cảm thán lắc đầu lên tiếng: “Đệ từ nhỏ luyện tập phải mất 10 năm mới thành thục còn huynh chưa có căn cơ ta tính phải mất hai mươi năm”

“Nga” Bộ mặt Lý Tiêu Dao trọn tròn: “Lý Sơn biểu đệ sao lại mất lâu như vậy, không có cách nào học mau một chút sao?”

“Học nhanh cũng mất năm năm” Lý Sơn nhếch miệng lên tiếng.

“Lâu như vậy sao” Lý Tiêu Dao bộ mặt cau có lên tiếng.

“Được rồi việc này ta bàn lại sau săó đến nơi rồi kìa” Lý Sơn chỉ về phía trước.

Xuất hiện trước mắt hai người là một hòn đảo khá lớn. Phong cảnh ở đây thật là tuyệt, Lý Sơn cảm nhận được dưới làn mưa hắn cảm nhận được từng giọt mưa thấm qua làn áo làm cho hắn có cảm giác thật mát mẻ. hắn lúc này cảm nhận được cuộc đời có chút hiu quạnh hắn không biết lúc này hắn muốn đi về đâu.

Lý Tiêu Dao bước về phía bên trong, cảnh sức hoa đào hiện lên làm người mê mệt. Lý Tiêu Dao vừa đi vừa ngắt mấy bông hoa đưa lên mũi ngửi rồi lại vứt đi khẽ vỗ vỗ tay lên tiếng: “Lý biểu đệ đệ xem nơi này thật là đẹp nha”

Lý Sơn lắc đầu bắt đầu cùng với Lý Tiêu Dao dảo bước về phía trước. hai người đi mãi nhưng kết quả lại không tìm thấy gì cả. Lý Tiêu Dao lúc này bực mình lên tiếng: “Đi mãi mà không lấy có một bóng người. Không ngờ khu rừng này lại rống như một mê cung vậy!” Hắn quay sang nhìn Lý Sơn lên tiếng: “Lý biểu đệ đệ có phép thuật nào giúp chúng ta thoát khỏi đây không?”

Lý Sơn dùng thần thức quét xem xung quanh ai ngờ khu vực này tinh thần lực bị bao quanh hắn nhưng chỉ có thể sử dụng mắt mộng 30 độ để quan sát mấy trăm mét chung quanh. Hắn giờ hoàn toàn dùng là mắt thường nhìn về bên ngoài. Lý Sơn lên tiếng: “Khu rừng này có ố trí trận pháp và kết giới lên chúng ta giống như đang mê cung thôi!” Lý Sơn mỉm cười nhìn về phía rừng cây đang rung động: “Chúng ta có khách mời huh!?”

Một loạt tảng đá từ trong rừng lao ra tấn công về phía hai người Lý Sơn và Tiêu Dao. Lý Sơn từ trong tay xuất hiện một thanh bảo kiếm hình kiếm nhật, thanh Yamato và trên chân và tay của hắn xuất hiện một thứ màu bạc, một bộ giáp chân mà bạc và giáp tay bạc, bộ găng tay găng chân Beowulf. Lý Sơn không để ý đến Lý Tieu Dao lên tiếng: “thử dùng cái thứ trong túi của huynh xem, ta xem nó không phải vật phàm…”

Lý Sơn lao lên dùng một cú Thiểm Linh Trảm (Rapid Slash) cắt với tốc độ cực cao. Sau đó Lý Sơn dùng một cú Trick di chuyển với tốc độ cực cao áp sát một cột đá đang tấn công Lý Tiêu Dao, Lý Sơn tung ra liên hoàn cước đá vỡ một cột đá thứ hai. Ba cột đá lúc này công thảng hướng Lý Sơn. Lý Sơn làm một cú đá vòng xoay trong làm ba cột đá vỡ tan.

Lý Tiêu Dao lúc này vỗ tay: “Lý đệ đệ hảo công phu a”

“A” Lý Tiêu Dao hét lên, một cột đá tấn công vè phía hắn. Lý Sơn dùng chiêu Trick di chuyển với tốc độ nhanh tung một cú đấm đánh bất cột đá ra phía xa. Hắn quay lại nói với Lý Tiêu Dao: “Dùng cái rìu lai chùy kỳ quặc ấy!’

Lý Tiêu Dao gật đầu đồng ý. So với haii vũ khí của Lý Sơn thì chùy của Lý Tiêu Dao có vẻ chuyên khắc chế mấy vật này nên chúng khá là sợ. Lý Tiêu Dao lên tục múa rìu đập vỡ các tảng đá, hắn hét lên: “Cho chúng mày chết nè dám làm sợ bổn đại gia hả. Bổn đại gia cho người biết tay nè!”

Sau khi phá nôt cột đá cuối cùng Lý Tiêu Dao chống hông quay về phía Lý Sơn lên tiếng: “Lý biểu đệ thấy ta thế nào?”

Hai đạo ánh sáng chiếu xuống người Lý Sơn và Lý Tiêu Dao. Hai người rơi xuống một khu vực khá lớn. Một hồ nước toàn nước là nước, nước vô cùng trong xanh, hai người lúc này đứng trên một cái đài sen màu đỏ. Lý Tiêu Dao lên tiếng: “Chúng ta đang đứng ở đâu vậy?”

Lý Sơn lên tiếng: “Có vẻ chúng ta sắp đến được nơi cần đến a!”

“Nga” Lý Tiêu Dao đang định hỏi gì thì dưới đài sen bắt đầu di chuyển. Lý Sơn cũng bắt đầu di chuyển về phía trước. Hắn đang suy tính chuyện gì. Bất quá hắn khá là trần trừ. Nếu hắn đã đi đến thế giới này không làm cho nó láo loạn lên thì có vẻ mất vui.

Hai người đài sen dừng lại tại một khu đất khá lớn. Lý Sơn và Lý Tiêu Dao đi vào. Lý Sơn giữ lại Lý Tiêu Dao tay. Lý Tiêu Dao nghi hoặc quay về phía Lý Sơn lên tiếng: “Lý biểu đệ người làm gì vậy?”

“Lý đại ca phía trước rất có thể có nguy hiểm ta muốn đi vào dò đường trước sau khi nhận thấy an toàn sẽ dân huynh đi vào. Huynh thấy như thế nào dù gì ta võ công có chút cáo hơn huynh” Lý Sơnnhìn về phía Lý Tiêu Dao lên tiếng.

Lý Tiêu Dao nghe thế thoáng qua suy nghĩ gật đầu lên tiếng: “Phải ha! Đệ nói rất phải so với võ công đệ cao hơn ta nếu như vậy ta phải làm phiền đệ rồi Lý đệ đệ!”

Lý Sơn lắc đầu đầy đầu đại hãn từ khi nò thì từ biểu đệ biến thành đệ đệ rồi.. Hắn lắc đầu bước vào phía trong hiện nay không có trận pháp nhưng là hắn dùng tinh thần lực thấy phía trước người đang tắm. Một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi dáng dấp vô cùng đẹp so với mấy người Tiểu Hồng và Lý Nguyệt Sương( White Queen) không kém chút nào. Làn da trắng ẩn ẩn, thiếu nữ khuôn mặt trắng trẻo đôi môi đỏ mọng, thân hình gợi cảm quả xứng hai chữ vưu vật hơn nữa tuổi còn nhỏ khuôn mặt béo mập. Lý Sơn có chút cảm giác giống quai thúc thúc đang chuẩn bị đi quải la lỵ.

Lý Sơn nhẹ nhàng bước đến nhìn trên mỏm đó cầm một bộ quần áo. Đây là lần thứ hai Lý Sơn cảm nhận được trái tim có chút rung động. Hắn nhẹ nhành đưa một bộ quần áo lên ngửi: “Wow thật là thơm”, trên đó có một mùi hương nhẹ thoảng thoảng nhưng không đậm đà nồng nặc làm cho người ta vô cùng thư thái rất giống một bông sen hồng thuần khiết.

“Ai đó Tiểu Hoa hả?” thiếu nữ phát hiện mình bị người rình ci lên tiếng.

“hắc ta giống tiểu hoa lắm sao?” Lý Sơn lên tiếng.

“Vậy ngươi là ai?” Thiếu nữ hai tay che lấy thân thể hụp vào lá sen lên tiếng: “tại sao lại tới đây được?”

“Xin lỗi tiểu thư nhưng tôi cùng một vị bằng hữu tới đây xin thuốc cho thẩm thẩm của cậu ấy” Lý Sơn lên tiếng: “Thật là xin lỗi!”

“ngươi… đừng có bước qua đây” Thiếu nữ cắn cắn môi hoảng loạn. Lý Sơn giễu cợt dù gì hắn dùng tinh thần lực cũng thấy hết rồi còn chiếm được gì nữa đâu còn chỉ là chưa có tiến thêm bước tiếp theo mà thôi.

“huh” Lý Sơn quay đầu về phía trước. Hắn bây giờ tâm trạng có chút buồn cười.

Nàng liên tục lên tiếng: “Tại sao người lấy quần áo của ta muốn lấy tiên đơn của ta !”

“Huh” Lý Sơn nhìn trong tay quần áo mà mình đang cầm hắn thoảng ngẩn người. Lý Sơn xoay người để lại chỗ cũ: “Được rồi đây tôi trả lại!’

“ngươi quay mặt đi” thiếu nữ bĩu cái môi nhỏ nhắn đỏ thắm lên tiếng: “Cái lưng hướng về ta. Đi xa năm trượng… ê không được mười trượng…” Lý Sơn có chút tức cười hắn lại tiếp tục tiến về phía xa, thiếu nữ lên tiếng: “Xa hơn chút nữa, không được dòm lén”

Lý Sơn tặc lưỡi trong bụng thầm nghĩ: “Thấy hết rồi còn dòm lén hay không!/”

Lý Sơn quan sát thấy nàng bắt đầu đi về phía mình nhặt lấy một bô uần áo. Hắn thấy nàng nấp vào một khu vực bắt đầu thay quần áo. Dưới hai chân nàng là mê người một bụi cỏ đen vẫn còn chưa trổ mã. Lý Sơn hít một hơi lạnh, tim hắn có chút đập nhanh là do bao nhiêu năm qua hắn vẫn là xử nam vì vậy nhục dục bộc phát hay là trái tim hắn lâu ngày băng giá giờ lại thay đổi.

Lý Sơn mỉm cười, bất ngờ có một trận sét đánh thẳng về phía hắn. Lý Sơn nhẹ nhàng tránh thoát. Nàng liên tục tấn công Lý Sơn nhưng Lý Sơn đều nhẹ nhàng tránh thoát, thiếu nữ vô cùng tức giận lại tấn công về phía Lý Sơn. Thiếu nữ giọng tức giận lên tiếng: “lão lão có nói đàn ông nhòm lén con gái đều là đàn ông xấu đều là dâm tặc!”

Lý Sơn quay dầu nhìn về phía thanh y thiếu nữ lên tiếng: “Vậy lão lão không nói cho cô biết đàn ông không hư nữ nhi không thương hưh?”

Thấy lời châm chọc, thiếu nữ mặt cau có lên tiếng: “dâm tặc còn dám nói ra nhưng lời như vậy bây giờ ta phải đánh chêt ngươi!”

“Đủ rồi đó!” Lý Sơn lên tiếng.

“Lý Sơn, Lý Sơn đại ca ca là muội đây Linh Nhi đây” Thanh y thiếu nữ lúc này lên tiếng.

“Xúc phát chi tiết kịch tình mở ra nhiện vụ tìm cách trở lại quá khứ cứu thoát Triệu Linh Nhi hoàn thành đạt được một chi tiết cấp B 5000 điểm thưởng thất bại mạt sát”

“ôi cái đệt chủ thần” trong lòng Lý Sơn thầm mắng.

Bộ mặt của thiếu nữ vô cùng vui vẻ, mặt mừng rỡ lên tiếng: “Ta biết là anh sẽ về đây thăm ta rốt cuộc đã chờ được anh trở về”

“Lý biểu đệ” Lý Tiêu Dao lúc này nghe thấy tiếng đánh nhau từ ngoại chạy vào thì thấy Lý Sơn đang đứng đó đối thoại với một thiếu nữ. Hắn lo lắng chạy vào xem Lý Sơn.

“hắ là ai vậy Lý Sơn đại ca” Triệu Linh nhi ngước nhìn về phía Lý Tiêu Dao lên tiếng.

Thấy vẻ đẹp của Triệu Linh Nhi, Lý Tiêu Dao thoáng ngẩn ngươi. Hắn lên tiếng: “Chào tiên nữ, ta là Lý Tiêu Dao,,, hôm nay muốn đến ,,,đây xin thuốc về cho thím bị bệnh…” giọng của Ly Tiêu Dao trơ lên ấp úng.

Lý Sơn lắc đầu thở dài. Bất chợt có một giọng nói vang lên: “Linh Nhi”

“Chết rồi là lão lão phải làm sao đây” Triệu Linh Nhi phát hiện lúc này mình trở lên thất thố. Thiếu nữ nhìn tình cảnh của mình thoáng ngẩn ra nhưng là nếu để lão lão phát hiện mình bị người khác dòm lén vậy thì phải làm sao đây.

“Linh Nhi” ta có nghe thấy tiếng, có ai đó ở ngoài đó sao. Một lao nhân tốc độ nhanh chóng chạyvề phía Lý Sơn.

Một bà lão tóc hoa dâm chống quải trượng đang aby về phía Lý Sơn. Bộ mặt Triệu Linh Nhi lúc này trông vô cùng nhắn nhó thật là… Lý Sơn thầm tự nhủ lần này chủ thần ban bố nhiệm vụ quá vô lý đi. Hắn nếu hoàn thành sẽ tạo ra một bước đệm cho bộ phim này tiếp tục phát triển nếu hắn chết rất có thể bộ phim này sẽ kết thú hoặc giả là chủ thần sẽ tìm cách bù khuyết điểm.

Lão lão lúc này thoảng kinh ngạc nhìn về phía Lý Sơn, lão nhân đi đến về phía Lý Sơn bắt đầu quỳ gối liên tục dập đầu: “Ân công, ân công, rút cuộc chúng tôi đã được gặp lại ông…”

Lý Sơn thở dài một hơi: “lão lão đã lâu không gặp bà già hơn trước rồi!”

Lý Tiêu Dao lúc này lên tiếng: “Lý Sơn biểu đệ người có quen biết hai vị này sao?”

“Chàng trai trẻ ngài gọi ân công là gì?” Lão lão thấy vậy lên tiếng.

“Lý biểu đệ có gì sai sao” Lý Tiêu Dao bộ mặt ngờ hoặc nhìn về phía Lý Sơn.

Lão lão thấy vậy thì con mắt hắc bạch lên tiếng: “Lúc đó ân công tuổi so với ngươi còn lớn hơn sao ngươi có thể gọi ân công là đệ đệ được?”

“Nhưng rõ ràng hắn mới có…” Lý Tiêu Dao chỉ ngón tay về phía Lý Sơn.

Lý Sơn phẩy phẩy tay lên tiếng: “Được rồi việc này để sau đi! Ngươi tu chân với họ tuổi tác cũng chỉ là con số nhỏ lẻ mà thôi…”

Lúc này Lý Sơn bị Triệu Linh Nhi kéo tay. Hắn thoáng có chút không quen đây là lần thứ mấy hắn bị con gái kéo tay nữa cũng không biết nữa, hầu hết hắn không có cảm giác. Nhưng đứng với Triệu Linh Nhi hắn lại có chút cảm giác đã lâu trái tim băng giá của hăn đã trở lên âm áp hơn có vẻ như ó bắt đầu tan chảy. Lý Sơn bị Triệu Linh Nhi kéo tay bộ mặt Triệu Linh Nhi lúc này vô cùng mừng rỡ: “Vô đây đi, Lý Sơn đại ca”

Lúc này bốn người bước về phía một căn phòng, trên bức ảnh có vẽ một nam nhân mặc một bộ đấu bồng khoác màu đen, mãi tóc bạch kim cầm trong tay thanh kiếm nhật, mái tóc hất ngược về phía sau nhìn vô cùng ngạo nghễ. Lý Tiêu Dao lên tiếng: “Đây là ảnh vẽ Lý biểu đệ đây sao?’

“Đúng vậy mấy bức họa này do Linh Nhi vẽ Lý Sơn đại ca từ lúc Linh Nhi còn nhỏ” Triệu Linh Nhi mỉm cười.

“Linh Nhi rất nhớ tướng của ân công” Bộ mặt Lão Lão cũng mỉm cười nhìn về phía Lý Sơn: “Từ nhỏ nó rất thích vẽ hình của ân công”

“Thật là cô bé ngốc!” Lý Sơn cảm thán nói nhỏ một câu.

“Lý Sơn đại ca bức này là gần đây Linh Nhi vẽ” Linh Nhi hướng một bức ảnh vẽ Lý Sơn lên.

“ngươi trong hình thật đẹp trai nha!” Lý Sơn mỉm cười vỗ vỗ đầu Lih Nhi. Linh Nhi thích ý cười nhỏ, khuôn mặt đỏ lên. Lý Sơn lên tiếng: “A, a, ta đẹp trai như vậy sao”

“A, a trong tâm trí của Linh Nhi Lý Sơn đại ca vẫn là người đẹp nhất” triệu Linh Nhi lên tiếng

Lão nhân thấy vậy bắt đầu mỉm cười nhìn về phía Lý Sơn. Lão lão lên tiếng: “năm xưa nước nam gặp kiếm nạn, toàn nước khắp nơi hỗn loạn bị nước lũ vây quanh may mà nhờ có ân công đến kịp thời lao vào cứu lão thân và Linh Nhi ra”

Linh Nhi lúc này đi đến: “Lý Sơn anh mang bảo kiếm đến cứu chúng tôi. Lúc đó Linh Nhi cứ khóc hoài sau đó cho tới khi anh đưa ta đi coi bồ công anh đỏ ta mới không có khóc nữa!Anh còn nói với Linh Nhi phải hứa với anh sau nay Linh Nhi phải sống vui vẻ. Hơn nữa anh còn nói sau này anh sẽ cùng một người bạn trở lại thăm ta. Lúc đó anh còn nói…” Nói đến đây Linh Nhĩ khuôn mặt đỏ bừng lên.

“Cái quái gì thế nhỉ” Lý Sơn trầm ngâm suy nghĩ. Lý Sơn thở dài lên tiếng: “không phải là ta nói sẽ kết hôn với muội đại loại như vậy đấy chứ?”

“Lý Sơn đại ca anh vẫn nhớ sao?” Triệu Linh Nhi đỏ mặt cúi dầu sát bộ ngực. Lý Sơn đầu đầy mồ hôi hóa ra mình thành quai thúc thúc đi quải la lỵ thật sao?

“Đượ rồi, ân công không biết ngài đến đây dẫn theo vị huynh đệ này là có việc gì?” lão lão chỉ về phía Lý Tiêu Dao.

“Lý Tiêu Dao ra mắt lão lão, Tiêu Dao hôm nay cùng với Lý Sơn, Lý huynh đệ đến đây là muốn xin lão lão tiên linh đơn về cứu thẩm thẩm ta” Lý Tiêu Dao hai tay chắp vào nhau hướng lão lão lên tiếng.

“Được rồi Lý Sơn đại ca, Linh Nhi muốn dẫn Lý Sơn dại ca xem vài thứ” Triệu Linh nhi túm lấy tay Lý Sơn lên tiếng: “Lý Sơn đại ca mau đi theo muội!”

“Linh Nhi không được nháo!” Lao lão thấy vậy bộ mặt khó coi nhìn về phía Linh Nhi làm nàng thoáng cúi đầu xuống xấu hổ.

Lý Sơn xoa đầu Linh Nhi lên tiếng hướng lão nhân: “Được rồi lão lão bà để ta nói chuyện riêng với Linh Nhi đi” sau đó hắn quay về phía Lý Tiêu Dao mở miệng: “Tiêu Dao tiểu huynh đệ, huynh đệ muốn cầu thuốc hãy nói với lão lão a!”

“Được rồi cậu xin thuốc mau theo lão thân!’ Lão lão hướng về phía thanh iên Lý Tiêu Dao lên tiếng.

“Cảm ơn lão lão” Lý Tiêu Dao lên tiếng cảm kích.

Hai người Lý Sơn và triệu Linh Nhi bắt đầu tiến bước về phía trước. Triệu Linh Nhi giống như con bướm nhỏ nhảy tung tăng dưới vườn hòa anh đào. Nàng mở miệng cười giống như một thiên thẩn nhỏ vậy. Lý Sơn có chút cảm giác khó tả trướ nàng, một màn muốn ô lấy bao bọc che chở một màn muốn thương yêu nàng không có chút muốn tiết độc thiên thần nhỏ. Triệu Linh Nhi mở miệng đỏ thắm lên tiếng: “hiệt tốt, thiệt tốt quá ngày nào ta cũng cầu xin với Cây bá bá… Chờ rốt cuộc mười năm cuối cùng anh đã trở về”

“Mười năm trước so với tính tình muội không có thay đổi chút nào hah!?” Lý Sơn chẳng biết tại sao lại nói ra câu này.

“Lý đại ca không biết Linh Nhi đã chờ huynh rất lâu rồi không!?’ Triệu Linh Nhi nhìn hướng Lý Sơn lên tiếng: “nhớ lại mười năm trước Linh Nhi chỉ cao tới đây thôi…” Linh nhi dưa tay về phía ước chừng khoảng một mét. Linh Nhi lại tiếp tục nói: “ta tính qua rồi hôm nay đúng mười năm. Lý đại ca không có thất hứa với Linh Nhi đã trở lại thăm Linh Nhi. Linh Nhi vui lắm…”

Lý Sơn nhún nhún vai lên tiếng: “Cố bé ngốc nghếch!”

Triệu Linh Nhi lên tiếng mặt cau có: “Linh Nhi đã lớn rồi không còn là cô bé ngốc nghếch nữa đâu. Tại sao lúc nào Lý đại ca cũng gọi ta như vậy?”

Lý Sơn nhếch miệng cười: “Muội lúc nào cũng là cô bé ngốc của ta mà thôi?” hắn không biết tại sao lại nói ra điều này…

Triệu Linh Nhi khuôn mặt đỏ bừng, nàng cúi gằm mặt xuống ngực. Bộ ngực phập phồng làm cho Lý Sơn có chút tâm nổi loạn. hắn nhẹ nhàng sợ lên trái tim, hắn chưa bao giờ cảm nhận được, đã lâu lắm rồi trái tim hắn mới cảm giác được cái gì gọi là rung động. hắn quả thực không biết cái cảm giác này là gì… rất giống cảm giác với Minh Yên Vi nhưng lại có chút khác.

“Lý đại ca huynh nhìn gì vậy, trên mặt Linh Nhi có gì sao?” Linh Nhi khuôn mặt đỏ bừng hai gò má đỏ lên lặng lẽ cúi đầu xuống phía dưới.

“không không… chỉ là muội rất đẹp chỉ cáo vậy thôi!” Lý Sơn lên tiếng.

“Lý đại ca ta muốn dẫn huynh đi xem cái này” Lý Sơn bị Triệu Linh Nhi túm chặt tay kéo về phía trước. hắn nhanh chóng giảo bước cùng với Linh Nhi, Linh Nhi chẳng thèm quay lại nhìn Lý Sơn dục vội vã: “Đi mau lên!”

Trước mặt Lý Sơn lúc này là một đám quả cầu các loại túi nhỏ được Triệu Linh Nhi buộc vào một cái cây khô. Triệu Linh Nhi lúc này vui vẻ chạy đến bên cây khô, thiếu nữ vẫy tay gọi Lý Sơn. Lý Sơn nhẹ nhàng bước đến vè phía cái cây mà không vội vàng gì.

“Cây lớn bá bá, bá xem cháu dẫn ai tới nè” Triệu Linh Nhi nở ra một nụ cười hướng cái cây khô lớn lên tiếng sau đó quay về phía Lý Sơn: “Lý Sơn đại ca, anh chào Cây bá bá đi… ông cũng giống ta ngày nào cũng nhớ đến Lý Sơn đại ca”

Lý Sơn đầu to như cái đấu nhìn về phía cái mộc đầu to lớn kia hắn khẽ vẫy tay cho có lễ. Thấy thế Linh Nhi mỉm cười nàng tiếp tục câu chuyện: “Anh coi kìa ông cười đó’ nghe thấy cái này đầu Lý Sơn ngày một to hơn.

Triệu Linh Nhi lúc này chạy đến một túm vài cầu cầm lấy. nàng hướng về phía Lý Sơn lên tiếng: “Lý đại ca mau lại đây a!?”

“Nó là…” Lý Sơn chỉ vào túm cầu vải trong tay Triệu Linh Nhi lên tiếng.

“Đây là trái cầu về bài học mười năm trước… nào đi theo Linh Nhi” Triệu Linh Nhi một bộ dáng vui vẻ nhí nhảnh chạy về phía khu vực đất trống.

Nàng nhẹ nhàng mở túi ra, từ đó một quả bong bóng màu trắng bay ra. Khi nó bay lên, quả cầu phát ra màu sáng bảy màu trong đó có nhiều hình ảnh. Linh Nhi lại tiếp tục câu chuyện: “năm bảy tuổi ta té bị đau lắm nhưng mà ta không có rơi một giọt nước mắt nào bòi vì anh có nói dù sao đi nữa ta cũng phải cười, đừng bao giờ từ bỏ hy vọng” thiếu nữ lại tiếp tục đi đến mở rất nhiều túi.

Một loạt quả bong bóng bay lên trong đều ẩn chứa hình ảnh. Lý Sơn thầm nói nhỏ: “một cô bé ngốc…” hắn ngước nhìn về phía triệu Linh Nhi, khuôn mặt Triệu Linh Nhi đỏ lên, hắn nhẹ nhàng bắt lấy tay của thiếu nữ kéo vào ngực mình.

Linh Nhi đỏ mặt nhưng không có chống cự: “Ls Sơn đại ca huynh làm gì vậy?”

“Vậy sao này hãy để ta bảo hộ Linh Nhi được không?” Lý Sơn nhìn sâu vào mắt Triệu Lonh Nhi.hắn không có cảm giác yêu với nàng nhưng lại là cảm giác thích cùng với hảo hảo bảo hộ. Hắn cũng không rõ cảm giác nỳ là gì.

“ưhm” Triệu Linh Nhi nhẹ nhàng nói ra một tiếng không có phản đối. nằm trong ngực Lý Sơn thiếu nữ có cảm giác hưởng thụ vô cùng.

Hai người lúc này dắt tay nhau giảo bước trong vườn hoa đào. Triệu Linh Nhi nắm chặt lấy tay Lý Sơn cùng lúc hai người nắm chặt tay bắt đầu nhắm mắt lại. Lý Sơn ảm giác vô cùng thư thái hắn cảm nhận được mùi hoa đào hương gió thơm. Tinh thần vô cùng thoải mái.

Lý Sơn lúc này tiến về phía căn nhà lúc này lão lão đi bên cạnh là Lý Tiêu Dao. Lý Sơn lên tiếng: “Tiêu Dao đại ca đã xin được thuôc!’

“Ân” Lý Tiêu Dao gật đầu sau đó nhìn về phía Lý Sơn có vẻ như có gì bán đứng hắn, khuôn mặt lại âm trầm bất định như lo lắng điều gì!.

Lão lao lúc này hướng Lý Sơn lên tiếng: “Ân nhân ta muốn nói chuyện với ân nhân. Ân nhân hãy đi theo ta…”

“Được” Lý Sơn gật đầu lên tiếng.hắn bước theo lão lão thấy thế Linh Nhi cũng bước theo.

“Linh Nhi người ở lại đây ta muốn nói chuyện với ân nhân không cho phép ngươi đi theo” Lão lão lúc này làm bộ mặt nghiêm túc nhìn về phía Linh Nhi. Linh Nhi thấy thế bộ mặt thoáng lo lắng nhìn về phía Lý Sơn.

Hai người đi vào phòng trong. Lý Sơn thấy trong đó là một cái đỉnh lớn hương thơm đốt trầm hương tỏa ra ngòa ngạt. Lão lão từ trong tủ lấy ra một hộp nhỏ đưa cho Lý Sơn lên tiếng: “Đây là tiên linh đơn mà bằng hữ cậu cần!”

“Cảm ơn!” Lý Sơn mỉm cười cầm trong tay chiếc hộp.

“thuốc này có thể dành cho bằng hữu của ngài nhưng lão thân có một yêu cầu quá đáng” Lão lão nhìn về phía Lý Sơn lên tiếng: “không biết ân công có nhơ lời hữa năm xưa với Linh Nhi?”

Lý Sơn nhún nhún vai: “không phải là một lời ước hẹn chăng?”

Lão lão thấy vậy thở dài: “Đúng vậy! không ngờ ân công còn nhớ rõ. Nếu như vậy thì đúng là hôm nay là ngay ân công sẽ phải thự hiện lời hứa. Chính ân công đã nói sau mười năm sẽ trở lại lấy đi một viên thuốc tiên linh đơn cùng với kết hôn với Triệu Linh Nhi. Chính là như vậy, ân công hẳn còn nhớ!”

Lý Sơn thở dài một hơi: “Lúc đó ta chỉ muốn kích lệ Linh Nhi thôi không có ý gì khác đâu lão lão đừng quá để ý!?”

“Sao có thể như vậy được! Ân công không biết Linh Nhi nhưng là ngày nhứ đêm mong ân công. Trong tâm chí nó đã xác định sau này sẽ làm người của â công sao ân công có thể nói vậy được!” Lão lão lên tiếng tiếp tục câu chuyện: “Tiên linh đơn này dành cho bằng hữu của ân công nhưng lão có yêu cầu quá đáng chỉ là ân công phải thực hiện lời hữa xưa…’

Lý Sơn gãi giã mũi thở ra một hơi: “Lão lão bà biết tôi không phải là người Trung Nguyên như vậy sẽ rất thiệt thòi cho Linh Nhi, ta có thể làm ca ca của Linh Nhi cũng là chăm sóc cho cô ấy được mà!”

“Không! Ta muốn cuộc đời Linh Nhi được bảo đảm mong ân công thành toàn” Lão lão lúc này quỳ xuống trước Lý Sơn.

“Được rồi, ta nói thật ta cũng rất thích Linh Nhi bất quá bà hãy em ý của Linh Nhi thế nào!?” Lý Sơn thở dài lên tiếng từ trước đến nay hắn chưa bao giờ bắt ép phục nữ nếu như nàng không có thích (ngoại trừ Minh Yên Vi)

“Còn không mau vào đi lấp ló ngoài cửa làm gì” lão lão gọi to hướng về phía cửa. Lý Sơn lúc này cũng biết Linh Nhi và Lý Tiêu Dao đang núp ngoài cửa. hai người lúc này xấu hổ đi vào.

Lão lão lúc này tiến đến cầm tay Linh Nhi lên tiếng: “Ân nhân dù sao muốn hỏi ý kiến của con. Ta không làm khác được lần này ta muốn thay mặt phụ mẫu của con muốn hỏi ý kiến của con Linh Nhi con có muốn kết thân với ân công không?”

Linh Nhi nhỏ nhắn cúi đầu, hai tay quệt vào vệt áo, khẽ ưm một tiếng rất nhỏ. Nàng đỏ mặt cúi đầu nhìn về phía Lý Sơn. Lý Sơn quả thật rất muốn kéo dài thời gian để hai bên tiến hành xúc tuyến tình cảm hắn nhưng rất muốn biết mình tình cảm là thế nào với Triệu Linh Nhi. Lý Sơn lúc này ôm chặt lấy Triệu Linh Nhi vào lòng. Lão lão thấy vậy cũng là cười cười nhìn về ohía Lý Sơn. Lý Tiêu Dao đưa ngón tay cái về phía Lý Sơn. Lý Ơn lắc đầu cười khổ.

Thục Sơn môn phái.

“Cảm ơn Kiếm Thánh tiền bối đã cho tỷ muội tôi một chỗ chú chân” một hồng y nữ tử lên tiếng, khuôn mặt đẫm nước: “nếu không thì chúng tôi không biết đi về đâu nữa!”

“Tỷ tỷ, tỷ đừng khóc mà may mà chúng ta có Kiếm Thanh tiền bối ra tay tương trợ nếu không thì lần này chúng ta đã chết” một bạch y thiếu nữ ôm lấy hồng y nữ tử vỗ về an ủi.

“hai vị cô nương không lên quá đã lễ, ta Kiếm Thánh sao có thể thấy chết không cứu được” Độc Cô Kiếm thánh một bộ áo đạo bào râu óc bạc phơ so với bộ phim thì xuất thần, thanh cao hơn rất nhiều. Một bộ dạng khí độ nhìn về phía hai nữ tử. Độc cô kiếm thanh lên tiếng hỏi: “hai vị cô nương không biết đám người đuổi giết hai vị là ai?”

Hồng y nữ tử lần này bắt đầu kể lể: “Xin Kiếm Thánh tiến bối làm chủ. Chúng tôi lần này đến vì muốn Độc Cô Kiếm Thánh làm chủ cho tỷ muội chúng tôi!” hồng y nữ tử lại khóc thút thit, nàng tiếp tục mở miệng: “không dám dấu diếm Kiếm Thanh tiền bối nhưng mong ngài và các vị chủ tọa ở đây có thể dấu đi việc này nếu không tỷ muội chúng tôi khó sống…” hồng y nữ tử nhin về phía mấy hộ vệ nàng lên tiếng: “Không biết ở đây có được thuận tiện…”

Độc Cô Kiếm Thanh vẫy vẫy tay ý bảo mấy người lui ra. Mấy người tháy vậy thì gật đầu hiểu ý, họ quá tin tưởng vào thực lực của Kiếm Thánh lên chẳng bao giờ lo liệu có người đả thương Độc Cô Kiếm Thánh hơn nữa lại trong sơn môn ai dám đả thương lão. Độc Cô Kiếm Thánh lên tiếng: “mời cô nương tiếp tục…”

“không biết Kiếm thánh có nhìn ra tiểu muội muội của ta!” hồng y nữ tử lên tiếng.

“tư chất kỳ giai!?” Kiếm Thanh vuốt vuốt râu mình.

“Vậy ngài cũng nhìn ra chúng tôi là người tu chân” nghe thấy thiếu nữ nói như vậy Kiếm Thanh gật đầu.

Kiếm Thánh lên tiếng: “không những thế mà ta còn nhìn ra cô nương tu vi không thấp!”

Thiếu nữ lúc này nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi lên tiếng: “không dám dấu Kiếm Thánh tiền bối phụ thân tôi vốn là người Trung Nguyên hơn nữa còn một người tu chân đẳng cấp không thấp. Phụ thân tôi có hai thê tử một là người nước ngoài hai là người Trung Nguyên. Vì thế hai chị em tôi mới có khuôn mặt khác nhau. Chúng tôi sống ở một nước khá xa Trung Nguyên nới đó gọi là Chậu Âu ở phương Tây xa xôi! Không biết Kiếm Thanh tiền bối đã nghe qua”

“Ta đã từng nghe qua phương tây nhưng về châu Âu thì chưa nghe thấy bao giờ…” Kiếm Thánh trầm ngâm vào trong suy tư lên tiếng.

“Không dám dâu Kiếm Thánh tiền bối nhưng muội muội tôi là người có trong truyền huyết hỗn độn thân thể” Tiểu Hồng lúc này lên tiếng.

“Choang” đang cầm ngụm trà đưa lên miệng Độc Cô Kiếm thánh run rẩy làm đánh vỡ toàn bộ lý trà. Thấy vậy mấy đại đệ tử xông vào vì nghe thấy tiếng trà. Một người lo lắng lên tiếng: “Sư phụ có chuyện gì vậy!?”

Cố nén lại tâm tình, Kiêm Thánh khoác tay một cái lên tiếng phân phó: “Khong có việc gì! Các ngươi mau ra ngoài trông chừng. Nếu như có ai dám tự tiện xông vào có thể giết không cần hỏi nhiều…”

“Vâng” mấy đại đệ tử phụng mệnh bước ra ngoài. Dù họ không hiểu lắm nhưng là lần này trương môn không hiểu tại sao lại kích động như vậy.

“Thật là hỗn độn thể chất…” Kiếm Thánh lúc này không giữ được bình tĩnh nhin về phía Lý Nguyệt Sương. Lý Nguyệt Sương run run lúp sau lưng của Tiểu Hồng. Nàng bây giờ đã vô cùng nhân tính hóa hành động không khác một con người là bao.

Tiểu Hồng nắm lấy tay nàng khẽ an ủi, Tiểu hồng lúc này đôi mắt lại trở lên mọng nước: “Chính vì muội muội của ta nó mang trong mình hỗn độn thể chất lên mới mang đến tại họa cho gia môn…” Nàng lại đôi mắt mọng nước nhìn về phía Kiếm Thánh: “Chính vì vậy phụ mẫu ta lần này nhưng bị người sát hại chỉ vì muội muội… Phụ mấu ta và dì nương trước khi chết ra sức bảo vệ hai tỷ muội nên mới…”

“tỷ tỷ là do muội không tốt chính muội hại chết phụ mẫu” bạch y thiếu nữ lúc này khóc sướt mướt.

Tiểu Hồng lúc này khuôn mặt lã trã đầy nước: “mong Kiếm Thánh tiền bối đứng ra lấy công đạo cho tỉ muội chúng tôi! Hai tỷ muội chúng tôi nguyện làm trâu ngựa để báo đáp ơn này!”

“Ài được rồi!” Kiếm thánh bộ mặt thoáng thay đổi. hắn nhìn về phía Tiểu Hồng và Nguyệt Sương thấy hai người không hề nói dối nhưng là hắn làm sao biết được hai người đang đóng kịch đơn giản là dùng ký ức giả để tự thôi miên mình.

“Đa tạ Kiếm Thánh tiền bối! tỷ muội chúng tôi nếu như báo được ơn này nguyện đời làm trau ngựa” Tiểu Hồng lên tiếng.

“khôn cần!” Kiếm Thánh nhìn về phía Tiểu Hồng và Lý Nguyệt Sương lên tiếng: “Xem ra tỷ muội các cô là có duyên với quý giáo hơn nữa tư chất của muội muội xem ra là kỳ giai nay ta muốn thu muội muội cô làm đệ tử không biết ý cô thế nào?”

“Điều này nử tử mong còn không được!” tiểu Hồng quay mặt về phía Nguyệt Sương lên tiếng: “Nguyệt Sương mau ra mắt Kiếm thánh tiền bối!”

“Sao lại gọi là tiền bối mà phải gọi là sư phụ!” Tiểu Hồng hướng về phía Lý Nguyệt Sương lên tiếng.

“Nguyệt Sương ra mắt sư phụ” Lý Nguyệt Sương hướng về phía Độc Cô Kiếm Thánh lên tiếng.

“Được rồi, được rồi đứng lên đi!” Kiếm Thánh đỡ lấy tay của Lý Nguyệt Sương, hắn mỉm cười thích chí. Hắn nhớ đến gì đó lên tiếng: “không biết kẻ thù cảu Lý cô nương là ai?” hướng về Tiểu Hồng lên tiếng.

Tiểu Hồng hai mắt đẫm lệ: “Đuổi bắt chị em chúng tôi là hai tổ chức có tên là Thiên thần và Ác ma…”

116

4

1 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.