ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2 - Vạn năm tìm nhân duyên.

Ánh sáng lùa vào đôi mắt ta. Nơi này chẳng khác 3000 năm trước là bao. Ta đã ngủ từng ấy thời gian. Ta không phải Thần Tộc, cũng không phải Ma Yêu Tộc ta vốn sinh ra là phàm nhân, nhưng linh lực vô biên, thân thể ta lại là cái động không đáy, kẻ nào chạm vào ta, chỉ cần ta động tâm thì dù là thần lực hay ma yêu lực đều bị ta hút cạn. Ta hiểu ra, tạo hóa sinh ra ta chính là để cân bằng hai giới Thần-Ma. Từ khi hiểu rõ số mệnh ta liền rời xa thế tục, tọa tại Tản Viên tu tập.

Chỉ là trời cao không muốn để ta tĩnh lặng giữa tam giới. Một ngày tuyết phủ khắp tam giới, xuất hiện tiểu hài tử bảy tuổi chật vật trèo lên Tản Viên. Nhân giới lại trải qua một kiếp thiên họa. Tạo hóa đang càn quét đi những gì lụi bại xấu xa mục ruỗng của nhân giới. Kỷ Băng Hà chính là thử thách của Nhân giới cũng là lời cảnh tỉnh của Thần cùng Ma Yêu tộc. Ah! Ta lại lan man... Đứa nhỏ kia thật đáng yêu, khiến tâm ta như được ướp mật liền thu nhận đứa nhỏ nuôi nấng. Nó nói nó tên Triệu Ka, nó nói nó là phàm nhân, Triệu gia gặp họa diệt môn, chỉ mình nó trốn được. Thật tội nghiệp!

Triệu Ka quá mức tĩnh lặng. Hàng ngày sau khi ta dạy hắn tu luyện hắn chỉ im lặng ở trong vách động của mình. Ta từ lâu đã không cần ăn, nhưng đứa nhỏ thì khác, nó mới 7 tuổi phải ăn phải uống mới lớn nổi. Đành phải làm đồ ăn cho hắn thôi. Ta luôn tự hỏi ta có kiếp trước không nếu có chắc là ta nợ hắn nên mới chăm đứa nhỏ này.

Ta chỉ nấu món ăn chay, ta không sát sinh, Triệu Ka cũng không đòi hỏi, đứa trẻ này thật dễ nuôi. Mỗi khi món ăn ta làm vừa miệng, hắn sẽ ăn hết một lúc, nếu không ngon sẽ ăn một chút rồi để đó khi nào đói sẽ ăn hết. Triệu Ka chưa bao giờ lãng phí đồ ăn ta nấu.

Hắn là thiên tài tu tiên. Những bí tịch ta đưa hắn đều tự mình nghiền ngẫm, tự mình tu luyện. Ta chưa bao giờ cố tìm hiểu về hắn hay sự tiến bộ quá mức thần tốc của hắn. Ta đâu có ngu!

Mỗi năm ta đều rất dụng tâm may cho hắn vài bộ đồ mới vào dịp tết Nguyên Đán của nhân giới để hắn còn chút tưởng niệm vào những dịp này. Nhưng hắn chỉ mặc được nửa năm ta lại phải thay mới. Hắn lớn quá nhanh, năm đầu bọn ta gặp nhau, hắn thấp hơn hông ta. Giờ hắn đã cao bằng ta,chắc do ta chăm quá mát tay đi.

Khi hắn mới tới, ta còn cùng hắn tắm trong ôn tuyền giúp hắn cọ lưng gội đầu, đến năm hắn 12 tuổi nhất định không chịu tắm cùng ta, con nít thật khó hiểu? Nhưng ta vẫn như cũ bắt hắn cọ lưng giúp ta. Ta đây nuôi hắn cực khổ, cọ lưng có là cái gì, vậy mà hắn như ăn phải ruồi mỗi lần ta nhờ cọ lưng, hắn mắt nhắm tịt, quay mặt đi chỗ khác tay cầm khăn cọ cọ lên lưng ta. Cũng chẳng được phúc lợi bao lâu, năm hắn 30 liền rời Tản Viên.

Triệu Ka là nhân tài như vậy nhưng tận đến năm 30 tuổi hắn mới dừng lão hóa, trong giới tu tiên cũng đã là cấp bậc chân quân rồi, bỏ đi dù sao ta cũng chẳng cần phải tu như phàm nhân không biết những thứ rắc rối vậy. Ta từ năm 18 tuổi thời gian đã không còn tác động lên dung mạo của ta được nữa. Năm đó cũng là năm ta biết được số phận của mình, là năm ta mất phụ mẫu cùng đệ đệ.

Thần tộc, không phải ai cũng là người tốt. Trong Thần tộc khi ấy có một kẻ mạnh mẽ vô song, tam giới chưa có ai địch lại: Chiến thần Mạc Tà. Hắn say mê tìm địch thủ, say mê cảm giác đánh bại kẻ khác. Nhưng chưa có ai khiến hắn cảm thấy đó là trận chiến một mất một còn thực sự. Cho tới một ngày hắn biết được thiên cơ về ta - người cân bằng Tam giới. Hắn tới tìm ta khiêu chiến. Ta khi ấy ta nào biết số phận mifnh đáng buồn vậy. 18 tuổi đã là gái lỡ thì, phụ mẫu mong sớm gả ta đi nhưng lại lo gặp phải người không tốt. Vậy mà ngày ấy ta gặp hắn, nhất kiến chung tình, bị vẻ ngoài lãnh diễm làm say mê điên đảo. Còn Mạc Tà ngày ngày tìm ta khiêu chiến. Chắc ta mù mắt mới không thấy được kháo khát tranh đấu trong mắt hắn hừng hực. Ta đã thực sự rất rất rất thích hắn. Mỗi khi hắn đến ta lôi kéo hắn cùng ta trồng rau, có khi ngồi thêu thùa đồ cho hắn, lúc lại nấu mốn ngon cho hắn ăn, hát cho hắn nghe, dắt hắn trèo thuyền câu cá. Cho tới một ngày hắn đứng trước phụ mẫu ta nói muốn thú ta. Ta cứ ngỡ từ đây đời ta cứ như vậy mà viên mãn, nào có ngờ... Đêm tân hôn, máu chảy thành sông nhuộm đỏ Khôn Thành. Ta thấy hắn tròng mắt đỏ lựng, đôi môi mấp máy điều gì ta không nghe rõ, ta chỉ hỏi hắn vì sao? Tòa thành chỉ còn mình ta và hắn. Ta đứng trước mặt hắn, cõi lòng như bị xé nát, tâm như kim đâm ngàn vạn mũi. Hắn nói không phải hắn, không phải sao? Người cuối hắn giết là đệ đệ ta. Dường như ta đã quên rất nhiều điều...

23

0

1 tháng trước

9 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.