ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1 - Vạn năm tìm nhân duyên.

Khi ta mở mắt ra, nơi này vẫn đang yên bình và hối hả. Tại nơi đây, khách du lịch nườm nượp tới lui. Ta vừa tỉnh giấc trong thân thể này, đang cố tìm kiếm điều gì ta không rõ... Nhưng trong ta dâng lên dự cảm chẳng lành.

Tiếng súng vang lên, du khách sợ hãi la hét, bạn ta lôi kéo ta. Những kẻ cầm súng lùa chúng ta tới một góc trong căn phòng của bảo tàng này. Tất cả bọn họ đều đội một chiếc mũ len che kín mặt chỉ chừa hai con mắt. Và khi kẻ cầm đầu xuất hiện, ta như tìm thấy thứ muốn tìm. Chân ta cứ thế bước tới, tiếng quát nạt vang lên bên tai:

- Đứng im không tao bắn!

Ta không quản được, ta như thể bị mê hoặc chẳng còn biết sợ cứ tiếp tục tiến bước. Đoàng! Ta... nhìn xuống bụng mình, bên trái đã nhiễm đỏ huyết sắc. Ta không rõ, chợt thấy trời đất quay cuồng...

...

Khi cảnh sát tới, trong số đám người bị giữ làm con tim có sáu người nhanh nhẹn nhân lúc bọn cướp kia mất cảnh giác mà tước súng. Bọn cướp thấy tình hình bất lợi vội bỏ trốn. Một viên cảnh sát truy bắt bọn chúng không ngừng, anh bắn lên trời môht phát chỉ thiên đe dọa bọn cướp không được chạy trốn. Bọn họ rượt đuổi không ngừng. Nhưng bất thình, kẻ cầm đầu dừng lại. Viên cảnh sát thấy hắn dừng lại, chẳng những không tuân thủ quy định bắt giữ hắn, mà còn tặng hắn một phát súng chí mạng. Bọn đàn em đang liều mạng chạy liền quay đầu hướng về phía viên cảnh sát mà nã đạn. Một người khác chạy tới vác cái thân thể của tên cầm đầu tiếp túc chạy trốn. Hắn biết đại ca mình đã chết, nhưng đại ca có ơn với hắn, nên hắn phải trôn cất tử tế...

...

Ta lần nữa tỉnh dậy là khi đang được bạn chở đi bệnh viện. Khi chạy ngang qua cánh đồng trồng rau cải xoong, ta một lần nữa cảm giác được người ta đang tìm. Ta vùng dậy liều mạng đòi dừng xe, cố gắng lết về phía bên kia cánh đồng. Trong đầu vang lên một giọng nói trầm thấp mị hoặc "Lại đây phu nhân! ". Ta mừng như điên, chẳng quản bụng đang chảy máu, thân thể ê ẩm mà phăm phăm chạy tới. Đó là đám người hung hăng vừa nãy, chúng đang sợ xanh mặt nhìn Người... Chàng thấy ta, trong mắt ánh lên niềm vui, một chút bi thương, một chút xót xa đau đớn. Chàng từ tốn từng bước vững chãi tiến về phía ta. Ta như chú chim nhỏ rối rít chạy về phía chàng. Chàng đứng trước mặt ta dang rộng vòng tay,  chỉ chờ có thế ta ùa vào lòng chàng.

Vậy mà thân xác chàng lại dần tan biến chỉ còn trơ lại bộ xương trắng. Chàng đi rồi! Chỉ ngắn ngủi vậy ư? Chàng đã đi cớ gì ta còn ở lại? Ý thức ta lại rơi vào hỗn mang.

42

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.