Chương 9 - Cửu Đại
Dạ Hoa trả lười nhác trả lời hắn.
Dạ Thần hơi nhíu mày. Sau đó hắn lại cười nói. Nhưng ánh mắt mang thêm mấy phần lạnh lẽo. “Vậy sao?”
Khí thế của hắn bỗng bộc phát ra ngoài. Toàn bộ tửu điếm tất cả mọi người đều cảm thấy cỗ áp lực vô hình đè nén lên lồng ngực mình. Khó chịu vô cùng.
Âm thanh hắn lại vang lên.
“Đáng lý Thánh Tử ngài ta tưởng rằng ngài phải dẫn đội Dạ Gia đến cơ mà?”
Vừa nói hắn lại cố ý hiện ra vẻ trợt hiểu nói tiếp.
“À đúng rồi. Thánh Tử tu vi mới là Tạo Hoá cảnh mà họ mới chỉ là Thiên Tiên cảnh lên sợ họ không đủ tư cách cho ngài dẫn đội!”
“Nói đủ?”
Dạ Hoa không hề quan tâm hắn chỉ nhàn nhạt hỏi một câu.
“Hừ!”
Cảm thấy Dạ Hoa không hề quan tâm Dạ Thần liền quay người sang chiếc bàn gần đó ra lệnh. “Năm người các ngươi. Mau mau cút. Bổn thiếu muốn ngồi đây!”
Trên bàn có tổng cộng năm người thiếu niên. Tu vi đều là Kim Đan cảnh nhưng không là gì với một Huyền Tiên cảnh như Dạ Thần cả.
Họ đang trong lúc trần chừ thì bất ngờ một giọng nói lạnh băng xuất hiện trong đầu Dạ Hoa.
“Đinh. Chúc mừng kí chủ tìm thấy năm người trong Cửu Đại. Còn mời kí chủ thu phục họ.”
Dạ Hoa liền ngẩn người nhìn về phía năm người thiếu niên ngồi ở chiếc bàn đó.
“Là bọn họ?”
Hắn lại hỏi hệ thống cho rõ ràng.
“Đúng vậy! Họ là chín đại chiến thần năm xưa đi theo chinh chiến khắp nơi với Vạn Cổ Bất Bại Đại Đế. Khi Đại Đế chết thì họ cũng chết theo. Bây giờ cậu xuất thế thì họ cũng nên xuất thế.”
“Cửu Đại Phân biệt là:
Vạn Cổ Minh Vương. Là quân sư chính trên chiến trường của Đại Đế. Vạn Cổ Tà Vương. Một người toàn thân phù chú cùng độc dược. Vạn Cổ Quyền Vương. Quyền ra như rồng. Hai tay chính là vũ khí. Vạn Cổ Đan Vương. Luyện đan sư chính của Đại Đế.
Vạn Cổ Thú Vương. Sở hữu quân đoàn yêu thú to lớn.
Vạn Cổ Chiến Thần. Một cung một kiếm chinh chiến tứ phương.
Vạn Cổ Khí Vương. Thần binh luyện ra như cỏ.
Vạn Cổ Ngạo Vương. Thần hầu chuyển thế. Nhất côn toái thiên địa.
Vạn Cổ Binh Vương. Thao luyện quân đội. Từng luyện ra Vô song binh đoàn.”
“Năm người trước mặt chính là: Nguyễn Hiếu ứng với Vạn Cổ Minh Vương, Trịnh Vương ứng với Vạn Cổ Khí Vương, Húc Phượng ứng Vạn Cổ Chiến Thần.
Tả Tử ứng Vạn Cổ Tà Vương. Dương Đức Viên ứng Vạn Cổ Ngạo Vương.”
Dạ Hoa nghe xong liền nhìn kĩ năm người này.
Nam nhân y phục một màu hoả diễm chính là Húc Phượng. Khuôn mặt soái khí da trắng, tóc đen tuyền, vóc người cao dáo.
Người y phục vàng kim là Trịnh Vương, da tuy không trắng như Húc phượng nhưng khuôn mặt lại chuẩn soái ca.
Một người nữa tay cầm quạt giấy. Y phục trăng tinh, một bộ nho nhã, khoé miệng hơi giương nên. Hơn nữa còn có một người toàn thân y phục đen tuyền, tóc đen, mắt đen. Còn khuôn mặt thì ngược lại hoàn toàn với quần áo. Lộ ra vê âm u khó lường.
Còn một người nữa. Toàn thân cao to, hơn nữa còn có một bộ lông vàng óng. Chính xác là một hầu tinh. Nhưng tay cầm bát đũa và ăn uống thô bạo.
Lúc này thấy Dạ Thần nói như vậy. Đúng với Vạn Cổ Ngạo Vương hắn liền đứng lên, trên tay tiện cầm theo côn sắt bên mình. Đang định xuất thủ thì cả người bỗng khựng lại.
Sát ý kinh người từ trong mắt Dạ Thần bộc phát ra ngoài khiến Dương Đức Viên chết lặng.
Thấy cảnh này bốn người còn lại liền có ý động thủ.
Dạ Hoa thấy vậy bèn hơi lắc lắc đầu. Trong lòng than thở nói.
“Vốn để ngươi sông lâu một chút. Ai ngờ lại động đến người của ta. Chỉ trách ngươi vận khí quá đen đủi đi!”
Dạ Hoa quay lại nói với Lý Sương.
“Sương Nhi. Có một cái hắc y ở phía toà nhà kia nhìn chúng ta chằm chằm, hơn nữa còn có sát ý nữa. Giao cho ngươi.”
Không đợi Lý Sương trả lời Dạ Hoa liền tiêu thất.
Chỉ thấy Dạ Thần đang định ra tay với Dương Đức Viên.
“Ầm!!”
Một tiếng động lớn nổ ra. Chỉ thấy cả người Dạ Thần liền bắn ra phía quảng trường gần đó.
Còn Dương Đức Viên cùng bốn người còn lại thở phào nhẹ nhõm, càng không thể tin là Dạ Hoa lại ra tay giúp họ.
Cả những khách nhân ở đây cũng vậy.
Vừa nãy nghe Dạ Thần nói Dạ Hoa mới Tạo Hoá thì họ đã phần nào hiểu được.
Vị Thánh tử này tu vi không cao nhưng lại leo được lên ghế Thánh Tử.
Còn Dạ Thần đã là Huyền Tiên cảnh mà không leo lên được. Điều vừa rồi đơn giản là muốn hạ bệ Dạ Hoa. Nhưng tiếc là không thành nên mới quay sang phát tiết.
Nhưng ai ngờ được Dạ Hoa lại ra tay đánh Dạ Thần.
Dạ Hoa không hề dùng thần thông Bạo Kích của mình, hắn muốn trêu chọc Dạ Thần thêm nữa.
Dạ Thần lúc này mới hoàn hồn từ trong bụi đất đứng lên ngào thét.
“Dạ Hoa! Ngươi làm gì vậy?”
“Hừ! Mượn danh Dạ Gia, cậy thế ép người. Đã phạm vào các điều luật chính của Dạ Gia.”
“Hôm nay ta vốn muốn bỏ qua cho ngươi. Nhưng với thân phận là Thánh Tử ta không thể bao che ngươi!”
Vừa nói Dạ Hoa còn lắc lắc đầu. Biểu thị không muốn cùng bất đắc dĩ.
Khiến người xung quanh còn tưởng là muốn thay Dạ Gia thanh lý môn hộ. Nhưng điều này càng khiến Dạ Thần phát điên.
Không kịp mở miệng hắn lại bị Dạ Hoa chặn họng.
“Hơn nữa ngươi động vào người không nên động”
Vừa nói hắn chỉ tay về phía năm người Dương Đức Viên.
“Họ! Là huynh đệ mà ta muốn kết giao. Rất có cốt khí, đáng để Dạ Hoa này kết giao một phen.” “Vậy nên, hôm nay ngươi khó thoát”
Nói xong Dạ Hoa dải bước tiến lên.
“Chỉ với ngươi? Một con kiến hôi Tạo Hoá cảnh mà thôi! Còn dám đánh ta? Ta chắc chắn phế ngươi!”
Dạ Thần khôi phục lại điềm tĩnh lúc đầu hướng Dạ Hoa nói.
Nhưng ánh mắt hắn không hề cất dấu sát ý. Hơn nữa khí tức Huyền Tiên bộc phát ra ngoài. Dồn thẳng lên người Dạ Hoa.
“Thật?”
Dạ Hoa khiêu khích hỏi một câu. Thân thể bỗng tiêu thất khỏi mặt đất.
Bỗng.
“Oanh!!”
Dạ Hoa thình lình xuất hiện trước mặt Dạ Thần. Một tay đem đầu đối phương dí sâu xuống đất. Sau đó lại quay về chỗ cũ.
“Ngươi!!”
Dạ Thần lại vùng lên khỏi mặt đất. Lúc này hắn không giữ được vẻ điềm tĩnh như trước nữa. Mà lúc này hai mắt đã hoàn toàn lạnh lẽo tràn ngập sát ý hướng thẳng Dạ Hoa.
Dạ Hoa vẫn ung dung trước sát khí của Dạ Thần.
“Đôi khi muốn một cuộc sống yên bình quá khó! Vì đôi khi một số a miêu a cẩu lại đột nhiên xuất hiện sau đó còn cố ý khiêu khích. Thật đúng là không sợ chết a.”
Dạ Hoa vừa cười vừa nói. Khuôn mặt không một biểu tình gì cả.
Nhưng lại khiến chung quanh nhiệt độ bắt đầu giảm xuống. Mọi người vô hình cảm nhận được tử vong khí tức quanh quẩn xung quanh.
211
1
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
