Chương 10 - Vì ta là Dạ Hoa
Lại một lần nữa Dạ Hoa tiêu thất khỏi mặt đất.
Dạ Thần thấy điều này vội vàng mang pháp khí hộ thân ra. Một vòng sáng kim sắc bỗng xuất hiện bao xung quanh hắn. Dạ Thần rất đắc ý mỉm cười nhìn xung quanh giống như đang đợi Dạ Hoa xuất hiện vậy.
Lúc này Dạ Hoa xuất hiện trước mặt Dạ Thần lấy tay gõ gõ vòng sáng nói. “Đúng là con rùa thành tinh a. Lúc nào cũng chui vào trong cái vỏ.”
Vừa nói Dạ Hoa còn mang theo vẻ thất vọng rõ ràng.
Sau đó tay phải nắm lại vung về phía mặt Dạ Thần.
“Choang”
Chỉ thấy kim quang dễ dàng bị nắm đấm của Dạ Hoa xuyên qua. Tựa như là một tờ giấy vậy.
“Ầm!!”
Lần này Dạ Thần bay càng xa. Trước khi bị đánh chúng hắn một mặt vẫn mang theo vẻ tự tin và trào phúng.
Nhưng bây giờ lại trở thành vẻ khó tin và bất ngờ.
Pháp bảo này trong một lần hắn tìm được trong bí cảnh. Hoàn toàn đủ sức đỡ một đòn toàn lực của Huyền Tiên cảnh đỉnh phong.
Bây giờ bị một tay Dạ Hoa xuyên qua nhẹ nhàng. Hắn còn đang nghi ngờ rằng vừa nãy mình cầm nhầm pháp bảo từ nhẫn trữ vật. Nhưng đáng tiếc là không phải.
Hắn không cam lòng thét lớn.
“Tại sao? Tại sao ngươi lại xuất hiện? Tại sao Thánh Tử lại không phải là ta?”
Hắn điên cuồng gào thét khí thế bạo phát ra. Rồi phóng về phía Dạ Hoa.
“Vút!”
Một tiếng xé gió vang lên. Chỉ thấy trên tay Dạ Thần từ lúc này xuất hiện một thanh trường kiếm, toàn thân kiếm đen tuyền dài khoảng hai mét. Phóng về phía Dạ Hoa nói.
“Chết!!”
Hắn trường kiếm nhanh như chớp cắt về phía cổ của Dạ Hoa.
“Phựt!”
Dạ Hoa thủ cấp liền bay lên, dời khỏi cổ, bay cao lên trời
“Cạch!”
Trên tay đang cầm tách trà là Mộc Thần liền dơi xuống đất. Bên cạnh Huyền Linh cũng vậy.
Hai nàng liền đứng dậy. Sát khí mãnh liệt bộc phát ra và nhắm thẳng vào Dạ Thần.
“Cũng khá ngứa đấy!”
Chỉ thấy đầu dời khỏi cổ Dạ Hoa mở miệng nói chuyện. Sau đó một tay bắt lấy đầu mình rồi gắn lại cổ.
Lắc lắc cái đầu rồi nhìn về phía Dạ Thần.
“Sao rồi? Chỉ có vậy?”
Vạn Cổ Đại Đế đã từng nói qua. Chỉ cần thân thể còn sót lại linh khí thì chỉ là một giọt tinh huyết thôi cũng có thể hồi sinh. Chứ đừng nói là bị mất bộ phận cơ thể.
Vậy lên vừa rồi Dạ Hoa cũng lười tránh né.
Nhưng để Dạ Hoa đau đầu là. Nếu cơ thể này hồi phục liên tục miễn là còn linh lực này thì hắn chết kiểu gì? Làm vậy hắn sẽ không thể nào mà lĩnh ngộ ra tầng thứ tư của Vạn Cổ Đế Thần công được. Quay trở lại.
Thấy một màn vừa rồi tất cả mọi người chứng kiến xung quanh đều liên tục dụi dụi mắt mấy lần liền. “Ta. Hình như vừa bị hoa mắt thì phải.
“Không chỉ ngươi. Chắc ta cũng bị điên mất rồi!”
“Đầu hắn vừa bay ra ngoài nhưng vẫn nói được?”
“Hồi phục nhanh như vậy?”
“...”
Tiếng nghị luận không ngừng vang lên xung quanh quảng trường.
Mộc Thần và Huyền Linh một bên cũng buông lỏng tâm thần. Thầm mắng tên này hỗn đản. Làm người ta lo lắng như vậy.
Đến năm huynh đệ Dương Đức Viên cũng hoàn toàn không tin vào mắt của chính mình. Quay sang nhìn nhau một hồi, đều thấy vẻ khó tin hiện ra trong mắt đối phương.
Dạ Thần càng là triệt để ngốc rồi. Hắn không nghĩ tới làm vậy mà Dạ Hao cũng không chết.
Hằn liền nghĩ đây chính là do các vị Lão Tộ ưu ái cho Dạ Hoa thứ bảo vật gì đó. Điều đó khiến hắn càng đố kị và hận Dạ Hoa
Chỉ sợ các Lão Tổ biết được cũng sẽ đánh cho tên này răng rơi đầy đất. Đến cả chúng ta cũng không biết có được không.
“Nguyệt Thần giáng lâm!”
Dạ Thần hống to lên.
Chỉ thấy bầu trời đang giữa trưa liền tối xầm lại. Sau đó mặt trăng liền xuất hiện trên bầu trời. Bao phủ toàn bộ Vạn Thú thành bên trong.
Mặt trăng to, sáng làm hiện rõ mọi thứ diễn ra dưới quảng trường.
Dạ Thần thân thể thay đổi kịch liệt. Toàn thân một bộ bạch y xuất hiện. Hai mắt hình bán nguyệt ánh mắt mang theo vài phần lăng lệ. Trên tay cầm lấy một lưỡi trăng cong dài.
Đây là hăn át chủ bài. Chỉ cần sử dụng thì cho dù là Huyền Tiên cảnh trung kỳ thậm trí là hậu kỳ đều sẽ bị hắn đánh bại dễ dàng.
“Tại sao? Mọi thứ đáng ra là của ta! Tại vì ngươi! Tại vì ngươi xuất hiện!”
“Chết đi!”
Dạ Thần dú gào. Phảng phất như đã thành kẻ điên vậy. Hắn vung vậy lưỡi trăng hướng về phía Dạ Hoa phóng tới.
Dạ Hoa không một chút sợ hãi, ung dung nhìn lên trời nói.
“Trời đang sáng mà? Sao lại tự nhiên tối rồi?”
Vừa nói thân thể hắn cũng biến hoá theo. Toàn thân y phục hoá một màu đỏ cam, mái tóc đôi mắt cũng biến thành màu đỏ. Xung quanh hắn lượn lờ vài sợi hoả diễm
“Sáng lại cho ta!”
Chỉ thấy Dạ Hoa dơ tay lên trời. Sau đó trên bầu trời đầy trăng và sao xuất hiện một quả cầu lửa. Càng lúc càng lớn đáp xuống phía Dạ Hoa.
Toàn bộ trăng,sao đều bị quả cầu lửa này làm tan biến.
Toàn bộ Vạn Thú Thành lại sáng trở lại.
Dạ Thần hoàn toàn không tin được nhìn về Dạ Hoa. Hắn Hoá thân Nguyệt Thần sẽ làm không gian hoá thành màn đêm và ánh trăng xuất hiệm sẽ luôn lớn nhất để tăng sức mạnh cho hắn.
Nay bị một quả cầu lửa dễ dàng đánh tan.
“Ngươi hỏi ta là tại sao lại là ta?”
“Bởi vì ta là Dạ Hoa!”
“Bởi vì ta hoàn toàn đủ sức đánh ngươi thừa sống thiếu chết!”
“Đủ chưa?”
Dạ Hoa ung dung nhàn nhã nói. Càng lúc hoả cầu càng lớn và nhiệt độ càng lúc càng tăng lên.
“Ta không tin! Ta không tin!”
“Ngươi chết đi!”
“Nguyệt Hoa Trảm!”
Dạ Thần không cam lòng thét lớn. Vung lưỡi trăng hướng Dạ Hoa chém tới.
“Hừ! Không biết sống chết!”
“Thái Dương Hạ San- Thái Dương Tàn Bạo!”
Dạ Hoa khẽ hừ một câu, sau đó tay liền hạ xuống hướng Dạ Thần.
Hoả cầu lúc này đúng như một mặt trời thứ hai. Toàn thân hoả diễm cuồng bạo xoay vòng. Vạn Thú thành bỗng trở thành một Hoả Diệm sơn.
“Xèo! Xèo!”
Mặt đất, nước thậm trí cả các công trình bắt đầu xuất hiện các tiếng ‘xèo’ ‘xèo’ như thể đang xào thứ gì vậy.
“Phá!”
Dạ Thần hống lớn rồi đưa tay lên hướng hoả cầu lắm một cái. Toàn bộ hoả cầu bỗng chốc bị bóng tối nuốt chửng. Hắn liền nhìn đến Dạ Hoa với ý khiêu khích.
Nhưng Dạ Hoa chẳng hề quan tâm đến hắn.
Hoả cầu liền đốt tan bống tối và tiếp tục dơi xuống đầu Dạ Thần.
Dạ Hoa lúc này phảng phất trở thành một vị Hoả Thần. Hai tay hắn khoanh trước ngực. Tóc lửa tung bay.
Toàn bộ mọi người nhanh tróng vận linh lực để bớt nóng. Nhưng hoàn toàn không dảm bớt chút nào.
“Ầm!!Ầm!!”
Liên tục là bóng tối nuốt chửng hoả cầu, sau đó hoả cầu lại phá kén xuất hiện.
Hoả cầu không những không biến mất mà còn càng lớn hơn và bay nhanh hơn hướng về phía Dạ Thần đụng đến.
“Không thể nào! Không thể...”
Hoả cầu đã chạm được đến Dạ Thần. Nó nhanh chóng nuốt lấy toàn bộ thân thể Dạ Thần. “Không!!”
“A!”
Hắn thét lên vì đau đớn tột cùng. Đến giờ hắn vẫn không hiểu sao mà mình lại thua được.
Hắn tu vi cao hơn Dạ Hoa rất nhiều, hơn nữa hắn đang ở trạng thái mạnh nhất. Nhưng bây giờ chỉ duy nhất một đòn mà hắn cũng không đỡ được. Hắn không cam lòng.
Sao mình lại yếu vậy?
Tất cả mọi người chứng kiến cảnh này đều dung động không thôi. Phải biết Dạ Hoa bây giờ mới là Tạo Hoá cảnh sơ kỳ. Mà Dạ Thần đã là Huyền Tiên cảnh sơ kỳ. Chênh lệch liền là ba cái đại cấp độ. Vậy mà một chiêu!
Một chiêu liền làm đối phương không thoát được.
Lúc này mùi thơm thơm đã bắt đầu phảng phất trong không khí rồi. Dạ Hoa mới phất tay làm hoả cầu biến mất. Hắn cũng trở lại trạng thái bình thường.
“Bịch!”
Một người đen sì từ trên không trung rơi xuống.
Hắn toàn thân cháy đen. Một số bộ phận đã tan ra thành than và đang hoá thành bụi. Ánh mắt hắn hoảng sợ nhìn về Dạ Hoa. Thống khổ vừa rồi hắn hoàn toàn không muốn trải qua lần nào nữa. “Mong Thánh Tử tha cho tôn tử ta một mạng!”
Một thân ảnh từ mi tâm Dạ Thần bay ra. Lão là một trưởng lão trong tộc, cũng là gia gia của Dạ Thần. Người tu vi càng cao, con cái sẽ càng khó mà có được. Lão năm nay đã mấy vạn tuổi nhưng mới có duy nhất một đứa cháu này. Lên hắn rất sợ Dạ Hoa sẽ giết hắn.
Còn nói phản bác thì hắn hoàn toàn không giám. Các Lão Tổ đã mở lời. Kẻ nào dám đứng ra cản đường Dạ Hoa thì đích thân họ sẽ thanh lý kẻ đó. Và Lão tổ thì không nói đùa. Vậy lên hắn chỉ còn cách hạ mình xin Dạ Hoa tha cho cháu mình một mạng.
Dạ Hoa cũng đành chấp nhận. Đi tới nhìn xuống dưới chân đang run sợ Dạ Thần khinh thường nói. “Nghe chưa? Nếu không phải ta kính gia gia ngươi là tộc lão trong tộc thì ngươi bây giờ đã là cục than rồi!”
Dừng một chút hắn lại nói tiếp.
“À! Chính xác hơn là không còn đến cả bụi ý chứ!”
Nói xong câu này hắn cười cười rồi quay đi.
Lão giả kia cũng chỉ đành thở dài. Nhìn về phía Dạ Thần mang theo vài phần thương sót cùng vài phần tức giận.
Lần này ra mặt chỉ sợ là đã đắc tội Dạ Hoa. Dạ Thần cũng sẽ gây lên tâm ma sau này.
Chuyện này không tốt với cả hắn cùng Dạ Thần.
( TRƯỚC 10 CHƯƠNG NHA CÁC ĐẠO HỮƯ)
169
5
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
