Chương 11 - Bật Mã Ôn
Mọi người đều triệt để ngây dại với màn vừa rồi. Dạ Hoa thực sự quá mạnh mẽ.
Dạ Hoa chân đã đi đến chỗ mấy huynh đệ vừa rồi. Năm huynh đệ đều nhìn Dạ Hoa với ánh mắt kinh sợ.
Thấy vậy hắn cười cười nói: “ Ta từ khi sinh ra đến giờ còn chưa có vị bằng hữu hay bất cứ huynh đệ nào.”
Vừa nói hắn vừa ngồi xuống bàn đó.
“Ta thấy mọi người rất có cốt khí. Ta khâm phục điều này, vậy nên ta muốn kết giao với mọi người. Mong mọi người không chê.”
Năm huynh đệ nghe xong triệt để ngu rồi.
Thánh Tử Dạ Gia vậy mà muốn kết giao với họ. Hơn nữa khách khí đến mức như kiểu sợ họ chê hắn vậy.
Mọi người xung quanh cũng không tin vào tai của mình.
Phải biêt thân phận Dạ Hoa nhưng là Thánh Tử của gia tộc lớn mạnh nhất toàn bộ Tiên Vực này. Vậy mà muốn kết giao với năm tên hoản toàn bình thường này.
Lúc này một trong năm người. Một người bộ dáng thư sinh và cũng chính là Nguyễn Hiếu cũng hoàn hồn.
Tay cẩm bầu rượu rót cho Dạ Hoa một chén cười nói.
“Dạ huynh khách khí rồi. Năm người bọn ta cũng liền không có tài cán gì. Nhưng nếu huynh không chê vậy bằng hữu này chúng ta nhận!”
Bọn hắn là những cái tán tu. Hoàn toàn không có gì đáng giá để Dạ Hoa lừa cả, mà vừa nãy Dạ Hoa cũng ra tay giúp bọn hắn giải nguy.
Bọn hắn không biết Dạ Hoa là ai, nhưng Dạ Thần thì biết. Dạ Thần là đệ nhất thiên tài của toàn bộ Tiên Vực này. Sau lưng còn có quái vật khổng lồ Dạ Gia chống lưng. Căn bản là không kẻ nào dám chọc vào.
Vậy lên Nguyễn Hiếu hoàn toàn có ý kết bái với vị Thánh Tử này.
“Ta là Nguyễn Hiếu, từ nhỏ ta chỉ thích đọc sách ngâm thơ nhưng cũng có hiểu biết trong tu luyện lên đến đây góp vui.”
“Đệ ấy là Húc Phượng, cùng ta lớn lên. Đây là Tả Từ cũng giống Húc Phượng cùng ta, đều là trẻ mồ côi, sống với nhau từ bé đến giờ.”
“Đến đệ ấy là Dương Đức Viên, bọn ta gặp đệ ấy trong khu rừng gần làng. Lúc ấy đệ ấy đang đánh với yêu thú để cứu một đứa bé lên bọn ta giúp đệ ấy một tay.”
“Còn đệ ấy là Trịnh Vương là một tán tu bọn ta mới quen trong thành.”
Nguyễn Hiếu đứng lên liên tục giới thiệu từng người một. Hiển nhiên hắn là lớn tuổi nhất trong cả bọn. Trong đội ngũ này chỉ có riênh Trịnh Vương là họ mới quen.
Nhưng Trịnh Vương là một trong Cửu Đại lên Dạ Hoa có thể tin được. Còn vì sao?
Hệ thống bảo vậy thì đành phải tin thôi.
“Nào! Uống!”
Dạ Hoa nâng chén lên, rồi cùng mọi người uống rượu. Uống xong chén rượi cả bọn nhìn nhau cười lớn.
Ngồi ở bàn đằng sau Mộc Thần cùng Huyền Linh cũng chưa thấy Dạ Hoa cười như vậy bao giờ. Có phần hơi bất ngờ nhưng cũng có thể hiểu được. Dạ Hoa ở trong Dạ Gia mặc dù thân phận rất cao lên không có ai dám thất lễ chứ đừng nói là ngồi cùng mâm uống chén rượu lớn. Lên Dạ Hoa rất tịch mịch, kể cả có hai người họ cùng Lý Sương bồi bên cạnh.
“À, giới thiệu một chút! Hai người này là hôn thê của ta Mộc Thần cùng Huyền Linh. Còn kia là thiếp thân nha hoàn của ta Lý Sương!”
Dạ Hoa ngừng lại quay ra sau giới thiệu tam nữ một hồi. Chỉ thấy tam nữ đang ngồi cùng bàn, hai người Huyền Linh cùng Lý Sương đang trò chuyện vui vẻ, còn Mộc Thần vẫn vẻ lạnh như vậy. Nhìn họ căn bản không nhận ra ai là nô ai là chủ, mà chính là ba cái thiên tiên tuyệt trần cười nói.
Thấy Dạ Hoa giới thiệu mình tam nữ liền quay lại. Đến Mộc Thần cũng phải cho Dạ Hoa một bộ mặt. Tam nữ nâng chén trà lên hướng phía Dạ Hoa gật một cái rồi uống.
“Nhị vị tẩu tẩu!”
Năm tên này cũng biết vợ bạn chớ phi lễ. Lên nâng chén lên rồi uống rượu.
Dạ Hoa cũng rất hài lòng về năm tên này, ít nhất mắt còn không chạy loạn. “Nào tiếp tục!”
Dạ Hoa phảng phất trở thành con rượu vậy, liên tục hướng năm người còn lại cười nói sau đó lại uống.
“Đinh. Tìm thấy Vạn Cổ Thú Vương, đã đánh dấu cho kí chủ. Mời kí chủ lôi kéo!”
Đang cười nói Dạ Hoa liền nghe thấy thanh âm của hệ thống vang lên trong đầu mình. Sau đó không trần trờ liền nhìn theo hướng chỉ định của hệ thống.
Cả năm người cùng tam nữ thấy Dạ Hoa biểu hiện như vậy cũng liền hiếu kỳ nhìn theo.
Tửu điếm này do vừa nãy Dạ Hoa một đòn đánh bay Dạ Thần lên cả mảng tường đều rơi ra ngoài. Khiến có thể nhìn rõ quảng trường nơi mà vừa nãy Dạ Hoa chèn ép Dạ Thần.
Chỉ thấy ánh mắt của Dạ Hoa rơi vào thân của một thiếu niên đang rắt ngựa đi cất, hiển nhiên là người làm thuê của tửu điếm này.
“Này. Huynh đệ!”
Chỉ thấy Dạ Hoa vẫy tay về phía hắn rồi mở miệng nói.
Điếm chủ thấy vậy sợ quýnh lên, không biết tên kia đắc tội vị đại nhân này ở đâu.
Tên kia cũng không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng vẫn ngừng lại cung kính hướng Dạ Hoa hành lễ. “Không biết đại nhân cần việc gì?”
Hắn vừa nãy cùng thấy Dạ Hoa chiến đấu, vậy lên tâm lý hắn rất sợ hãi.
“Huynh đệ có muốn lên đây uống rượu không?”
Dạ Hoa hướng hắn cười nói.
Tên kia ngây ngốc trong lúc lâu. Đến cả những người có mặt ở đấy cũng hoàn toàn hiện lên dấu hỏi to đùng.
Đây là ý gì a.
“Tiểu nhân không dám!”
Nhưng tên kia vẫn từ chối. Hắn thật không hiểu chuyện gì xảy ra, nhỡ đâu Dạ Hoa chỉ chơi đùa hắn. “Không dám? Có gì không dám? Ta cũng không ăn thịt ngươi!”
Dạ Hoa lại lần nữa mở miệng, nhưng có vài phần tức giận.
Thấy vậy điếm chủ cũng có vài phần khẩn trương. Cái tên ngu ngốc này. Nhưng hắn không dám mở miệng, chỉ sợ chọc Dạ Hoa.
“Vậy tiểu nhân liền thất lễ!”
Tên kia cũng đành bất đắc dĩ bỏ dây cương ra rồi đi lên lầu.
Hăn một thân y phục bình thường thô giáp. Khuôn mặt có vài phần nhìn được. Da găm găm đen, dáng người cao gầy.
Hắn đi tới bàn của Dạ Hoa lúc liền hơi ngừng lại. Chỉ thấy Dạ Hoa liền cầm chén rượu đưa cho hắn. “Đây! Ngồi xuống giới thiệu một cái. Uống xong chén rượu này liền là huynh đệ của bọn ta.”
?
Ta vừa nghe nhầm.
Trong đầu của tất cả mọi người đều vang lên tiếng ‘ong ong’ ngạc nhiên đến mức ngây người.
Vậy mà gọi người ta lên để kết giao?
May mắn như vậy?
“Tiểu...”
“Tiểu cái gì mà tiểu. Bây giờ ta gọi ngươi là huynh đệ, nếu còn tiếp tục như vậy thì tiếp tục đi dắt ngựa của ngươi đi!”
Không đợi tên này nói hết Dạ Hoa liền chặn họng hắn lại. Hơn nữa còn mang theo vài phần bất mãn nhìn về phía hắn.
Năm huynh đệ Nguyễn Hiếu cùng tam nữ cũng chăm chú nhìn thiếu niên này. Nhưng vẫn không nhìn ra được tên này đặc biệt ở đâu để Dạ Hoa làm như vậy.
“Ta... Vậy được! Nếu huynh không chê ta bần hèn thì ta cũng dám với cao một lần!”
Uống hết sạch chén rượu xong hắn liền nói tiếp.
“Ta tên Công Tôn An. Từ lâu không cha mẹ một thân một mình đến bây giờ. Ta cái gì cũng không biết, chỉ là luôn cảm thấy với động vậy có vài tia thấu hiểu vậy lên làm chăn ngựa đến tận bây giờ.”
Nghe hắn nói lời này tất cả mọi người càng không hiểu nhìn Dạ Hoa, một tên mồ côi hơn nữa còn có dấu hiệu điên khùng thì có gì để kết giao.
Nhưng Dạ Hoa nghe vậy cũng có vài phần đồng tình. Kiếp trước hắn cũng là cô nhi, nhưng may mắn hơn là hắn có một cái muội muội ruột. Nên hắn rất hiểu cảm giác đơn côi là như thế nào. Cảm thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình như vậy. Ngay cả Dạ Hoa cũng nhìn hắn khiến Công Tôn An thầm kêu không ổn và cũng vô cùng xấu hổ, sao lại đi kể ra chuyện này?
“Hoá ra là Bật Mã Ôn!”
Lúc này Dạ Hoa lớn tiếng cười nói. Mọi người nghe vậy đều ngốc.
Bật Mã Ôn?
Là cái khỉ gì?
Đúng vậy bật mã ôn chính xác là khỉ mà.
Công Tôn An, năm người Nguyễn Hiếu cùng tam nữ chăm chú nhìn về phía Dạ Hoa. Họ cũng không hiểu Bật Mã Ôn là cái gì.
“Bật Mã Ôn là trong một cái truyền thuyết ta đã đọc được. Hắn đầu tiên là một kẻ chăn ngựa bình thường trên Thiên Đình, nhưng chỉ sau một lần trở mình mà thôi, người đời đều phải khâm phục gọi hắn một cái Tề Thiên Đại Thánh!”
Dạ Hoa giảng giải với Công Tôn An, ánh mắt hắn mang theo vài phần hồi tưởng. Đại Thánh là trong lòng hắn đại anh hùng.
Nhưng truyện này hắn đã thay đi một số chi tiết rồi.
“Nhưng cái danh khác khi chưa trở mình của hắn lại chính là Bật Mã Ôn!”
Tề Thiên Đại Thánh?
Tề Thiên?
Ngông cuồng như vậy. Vậy mà dám xưng Tề Thiên Đại Thánh.
Thấy mọi người có vẻ không tin mình Dạ Hoa đứng dậy thét lớn.
“Ta nói có đúng không? Lão Thiên?”
Thấy Dạ Hoa hướng ông trời nói như vậy mọi người cũng mang theo ánh mắt mong chờ. Nhất là Công Tôn An.
“Ầm! Ầm!”
Chỉ thấy trời dần tối lại và một gương mặt hiện ra trên bầu trời. Khuôn mặt mấp máy môi.
“Đúng vậy...”
185
3
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
