Chương 12 - Dạ Gia đệ tử đến
“Đúng vậy! Trước kia từng có một kẻ tên là Tề Thiên Đại Thánh. Hắn một mình khuấy đảo toàn bộ tam giới. Lúc đây còn chưa nhập thành một Vực như này.”
“Ma,Nhân,Tiên đều bị hắn quậy long trời lở đất. Xuống âm phủ doạ Diêm Vương. Đến Long Cung đại náo. Lên Thiên Đình đánh cho Thiên Đế phải chạy trốn. Khắp tam giới không kẻ nào là không khiếp sợ khi nghe đến Tề Thiên Đại Thánh này. Nhưng nghe nói hắn đã đột phá Thánh Nhân từ rất lâu trước khi Tiên Vực này xuất hiện rồi!”
“Thằng nhóc này mặc dù không phải Tề Thiên Đại Thánh nhưng lại có Thông Linh căn. Có thể câu thông vạn vật. Thiên phú yêu nghiệt chỉ là không có kẻ nhận ra mà thôi!”
Nói xong khuôn mặt liền biến mất.
Để lại tất cả mọi người liền chừng lớn mắt, miệng há to hướng Công Tôn An nhìn đến. Ngay cả Tam nữ cùng Nguyễn Hiếu huynh đệ cũng không khỏi nhìn Công Tôn An bằng con mắt khác.
Lúc này mọi người cũng hiểu được tại sao Dạ Hoa phải lôi kéo người này. Hoá ra là hắn không tầm thường, liền cả ông trời cũng bảo thiên phú của hắn là yêu nghiệt.
Điếm chưởng cũng không ngờ, thằng nhóc dắt ngựa cho mình gần mười năm vậy mà lại là người thiên phú đến cả Lão Thiên còn phải than thở. Lúc ấy lão nhận thằng nhóc này đúng là một ý nghĩ đúng đắn.
Công Tôn An còn chưa hoàn hồn thì thấy Dạ Hoa vỗ vỗ bả vai cười nói.
“Thấy chưa? Ta không có lừa đệ nha. Việc đệ thấy với động vật có vài tia thấu hiểu căn bản là do Linh căn của đệ đang phát triển, nếu đạt tới tối cao nó còn có thể câu thông thiên địa này, để thiên địa này thay đệ làm việc ý chứ.”
Nghe vậy Công Tôn An trong mắt hiện nên vẻ nhiệt huyết. Hắn thân là nam nhân, đầu đội trời chân đạp đất, lúc nào mà không nghĩ tới một ngày trở nên mạnh mẽ và tung hoành thiên hạ này. Nhưnh hắn một mực không có cơ hội chuyển mình. Hắn nhìn lên khuôn mặt tươi cười của Dạ Hoa, hắn liền âm thầm quyết định.
“Công Tôn An hôm nay được Dạ huynh nhặt tới. Vậy hôm nay ta liền đi theo huynh cả đời này vì huynh xông pha muôn phương!”
Nói xong hắn cầm lên chén rượu một hơi uống sạch.
"Ha ha ..."
Dạ Hoa cười lớn hướng năm người còn lại nhấc rượu.
Phút trốc lầu hai liền trở lên ồn ào vì nhóm Dạ Hoa cười nói.
“Ầm!!”
Chỉ thấy ở phía bầu trời xa xa, không gian đang vỡ ra tạo thành một lỗ hổng lớn trên bầu trời.
Sau đó là một con thuyền lớn chui từ trong lỗ hổng ra ngoài. Con tàu rất lớn xung quanh nó mang rõ vẻ lâu năm, khi mà con tàu này nhìn đủ cũ kĩ, một số chỗ còn có vài vết hổng lớn. Nhưng trên cột cờ của con tàu lại treo một lá cờ, dù cờ không to nhưng tất cả mọi người đều biết chữ đó viết gì.
Dạ!
Trên cờ ghi chữ Dạ!
Dạ Gia đến!
“Thật ngưu bức đi! Xé cả không gian để đến đây!”
“Đây chính là siêu cấp thế gia mạnh nhất mà, đại năng thì họ có cả một nắm lớn!”
“Lần này Dạ Gia thật là muốn trở lại rồi!”
“Nói đùa! Ngươi không thấy Thánh Tử Dạ Gia vừa nãy miểu sát đối thủ hơn mình ba cái đại cấp sao??”
“....”
Tất cả mọi người đều vì màn xuất hiện bá khí này của Dạ Gia mà nghị luận náo nhiệt.
Xé rách không gian để đi qua là việc mà từ Đại La cấp trở đi mới có thể làm. Vậy mà bây giờ xé một khoảng trời lớn như vậy để con thuyền lớn bằng cả toà thành như vậy đi qua thì cần bao Đại La cấp. Câu trả lời là rất nhiều, mà Dạ Gia cũng không thiếu mấy cái Đại La cảnh này.
Lúc này từ trong phủ thành chủ bay ra một đạo nhân ảnh.
Lão thành chủ của Vạn Thú thành, trước kia là một tuỳ tùng của một vị bây giờ đang ngồi ghế trưởng lão trong Dạ Gia, lão có được ngày này đều nhờ vị kia cả.
Mặc dù bây giờ vị lão thành chủ này đã là một tôn Thái Ất Kim Tiên cảnh đỉnh phong rồi, nhưng phần nhân tình kia lão không dám quên.
Lão chắp tay khom người hướng Dạ Gia thuyền nói.
“Lão Hủ ra mắt hai vị tiền bối, cùng mong các vị thiên tài vào trong phủ nghỉ ngơi!”
Lão lời nói không lớn. Nhưng mọi người nghe được vài phần tôn kính cùng khép lép trong giọng của lão.
Lão nhân cũng quay sang hướng Dạ Hoa khom người.
“Ra mắt Thánh Tử. Còn mong Thánh Tử, hai vị Thánh Nữ cùng các vị tiểu huynh đệ vào trong thành nghỉ ngơi!”
Lão đã biết Dạ Hoa đến đây, nhưng một mực không có cơ hội chào hỏi Dạ Hoa, còn về Mộc Thần cùng Huyền Linh thì lão lúc nãy cũng nghe qua là hôn thê của Dạ Hoa. Nhưng không dám lắm lời. Biết đâu cái miệng hoạ cái thân.
Cả sáu người Nguyễn Hiếu cũng không ngờ mới ngồi nói chuyện, cùng uống với Dạ Hoa thôi, mà đã được một tôn Thái Ất cảnh đỉnh phong xưng huynh gọi đệ. Họ vẫn có chút không quen. Mặc dù ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về họ là ghen ghét, nhưng họ chỉ đành cười khổ.
Trên thuyền lớn.
Nghe thấy Lão thành chủ nói vậy tất cả các đệ tử Dạ Gia đều nhao nhao nhìn xuống Dạ Hoa. Chỉ thấy Dạ Hoa ngẩng đầu lên nói.
“Định để ta ngước nhìn??”
Nghe thấy Dạ Hoa hỏi vậy. Tất cả đệ tử đều vội vàng nhảy xuống, sau lưng họ mồ hôi lạnh đã ướt hết lưng.
Trận chiến, hay nói đúng là sự nghiền ép mà Dạ Hoa dành cho Dạ Thần, tất cả mọi người đều đã nhìn qua trong linh thạch ghi hình.
Chỉ một đòn đánh cho Dạ Thần hoá thành cục than. Hơn nữa còn chênh lệch ba cái đại cảnh giới. Khiến Dạ Hoa vô hình địa vị trong lòng họ cao lên rất nhiều.
Dạ Băng Băng cùng Dạ Huyền Vũ là hai người đáp xuống đầu tiên, theo sau là hơn một trăm đệ tử Dạ Gia, khí tuéc đều là Hoá Thần đến Tạo Hoá cảnh. Cao hơn thì có Địa Tiên cảnh, Thiên Tiên cảnh. Dạ Băng Băng cùng Dạ Huyền Vũ thì đã là Thiên Tiên cảnh đỉnh phong.
Nhưng toàn bộ không dám bất mãn với Dạ Hoa, thực lực Dạ Hoa nhưng là đến cả Dạ Thần còn không chịu nổi một đòn, nói gì đến bọn họ khi thua Dạ Thần quá nhiều.
“Ra mắt Thánh Tử!”
“Ra mắt Thánh Tử phu nhân!”
Toàn bộ đều khom người hướng Dạ Hoa cùng Mộc Thần và Huyền Linh hành lễ. Về phần hai nữ thì họ còn thêm hai chữ phu nhân vào làm hai nữ đỏ mặt không thôi.
Việc hai nàng thẹn thùng là tất cả nam đệ tử tim đập loạn. Quá xinh đẹp. Quá kiều mị. Nhưng Thánh Tử ở đây, cho họ ngàn lá gan cũng không dám nhìn loạn. Nhưng ánh mắt của các nữ đệ tử thì thi thoảng lại liếc nhìn Dạ Hoa một chút, mang theo vài phần mị hoặc cùng ước ao.
Riêng Băng Băng nàng thì liên tục đánh giá Dạ Hoa, nàng một bộ y phục lam sắc, thân thể gợi cảm mê người, càng là phát ra lãnh khí cao ngạo. Một bộ băng sơn mỹ nữ. Chỉ riêng là ánh mắt nàng lại chăm chú nhìn Dạ Hoa, khiến Dạ Hoa cũng hơi không thích ứng.
Bèn tiến sát nàng cười nói:
“Sao vậy? Mê ta rồi sao?"
"Ai! Thật là đẹp trai quá cũng không được a!”
Hắn tỏ vẻ than thở sau đó thở dài nói một câu, khiến mọi người vừa nghĩ vị Thánh Tử này cũng rất thân thiện rồi, ảo tưởng quá cao đi.
“Nhưng ta rất rộng lượng, nếu cô nương muốn thì có thể giúp ta làm ...”
“A”
Hắn còn đang mải lải nhải hơn nữa còn định nói nốt câu 'ấm giương' thì hai bên hông liền truyền tới hai đợt đau nhức.
Chỉ thấy hai người Mộc Thần cùng Huyền Linh làm mặt đang sợ nhìn hắn. Tay ngọc thì đang bấu vào eo hắn.
“Hai nàng làm gì vậy? Đau chết ta!”
Hắn vội nhảy qua một bên xoa xoa hai bên eo nói.
Thấy vậy các đệ tử cùng mọi người xung quanh liền cười, nhưng họ cũng không dám cười lớn. Đến Băng Băng cũng mỉm cười, làm lãnh khí của nàng giảm đi không ít.
Ai bảo trước mặt lão bà còn tán nữ nhân khác.
Hai nữ hừ một cái liền quay người lại đi lên tửu điếm.
Đến cả hai vị trưởng lão đến cùng cũng không nhịn được mỉm cười. Vị Thánh Tử này không như họ nghĩ cao ngạo khó thuần.
“Vậy được rồi. Hai vị trưởng lão cứ việc đưa các đệ tử vào phủ thành chủ trước, ta còn cần...” Chưa để hắn nói xong, thì âm thanh của hệ thống lại vang lên.
“Đinh...”
182
3
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
