Chương 13 - Cửu Đại đông đủ
“Đinh. Tìm thấy thêm ba trong số Cửu Đại. Lần lượt là Vạn Cổ Binh Vương, Vạn Cổ Đan Vương cùng Vạ Cổ Quyền Vương! Còn mời ký chủ thu phục!”
Chỉ thấy bất ngờ trên đầu của ba người trong số hàng ngũ của Dạ Gia được đánh dấu ở trên đầu. Phân biệt lần lượt là một thiếu niêm tay cầm trường thương. Toàn thân bạch y, khuôm mặt soái ca cương nghị, trên đầu buộc một dây lụa màu xanh làm lộ ra chiếc chán trắng, cùng hai cọng tóc phe phẩy xuống, đúng chuẩn soái ca rồi.
Hai người còn lại thi đi theo bên cạnh Dạ Huyền Vũ. Có thể là tuỳ tùng mà Dạ Huyền Vũ thu nhận bên mình.
Hai người đều mặc y phục màu trắng tuổi khoảng chừng mười năm, mười sáu. Một cao một thấp hơn nữa còn có vài phần giống nhau. Người cao khuôn mặt cương nghị, dáng dấp khôi ngô, làn da găm đen. Người còn lại hơi thấp hơn nhưng đồng dạng da cũng hơi đen, dáng người cao dáo, khuôn mặt tươi cười.
Thấy Dạ Hoa liên tục liếc nhìn hai tên tuỳ tùng cùng một tên đệ tử liên tục, hai vị trưởng lão cũng thấy làm lạ. Hơn nữa khi thấy Dạ Hoa lộ vẻ khó khăn thì một vị trưởng lão mở miệng hỏi.
“Thánh Tử! Nếu ngài nhìn trúng người nào thì tuỳ thời có thể dẫn người đó theo bên mình!” “Thật?” Dạ Hoa quay lại nhàn nhạt hỏi lão giả. Nhưng trong lòng kích động không thôi. Lão đúng là hiểu ý ta a.
“Đương nhiên là thật.”
Lão giả cũng cười đáp, tự nhiên biết mình đã đoán đúng ý vị thánh tử này.
Hai vị trưởng lão đi cùng này đều đã là Đại La Tán Tiên cảnh Trung kì. Hai người đều mặc một bộ bạch y một vị cao một vị hơi béo. Vị vừa nãy nói với Dạ Hoa là vị cao.
Nghe thấy Dạ Hoa cùng vị trưởng lão kia đối thoại, tất cả đệ tử đều dừng lại, và dùng ánh mắt mong đợi nhìn về Dạ Hoa.
Dạ Hoa cũng làm như chẳng thấy, nhãn tinh này hắn rất nhiều rồi.
“Huynh đệ. Muốn cùng ta xông pha không?”
Hắn đưa tay chỉ về phía thanh niên tay cầm trường thương. Thanh niên lập tức ngẩn ngơ, hắn là một người vừa được một vị trưởng lão nhận về tu vi mới là Nguyên Anh cảnh trung kỳ. Lần này đến đây đa số là để lịch luyện chính mình chứ không hề muốn phần thưởng gì cả.
Càng không thể ngờ là hắn lại lọt vào mắt xanh của Thánh Tử. Trưởng Lão kia cũng từng nói qua, chỉ cần được ngài ấy để ý thì nhất định phải đồng ý. Vậy lên không hề chần chừ.
“Mong Thánh Tử chiếu cố!”
Hắn chắp tay hướng Dạ Hoa hành lễ, hắn cũng rất muốn mạnh lên như Dạ Hoa, dễ dàng nghiền ép đệ nhất thiên tài của Dạ Gia bằng một chiêu, điều này làm hắn rất khâm phục Dạ Hoa.
Những đệ tử còn lại thì mang theo ánh mắt đố kị cùng khó tin nhìn về phía thiếu niên kia. Ai mà tin được tên yếu nhất lại được chọn.
“Cậu tên là gì?”
Dạ Hoa hướng thiếu niên này hỏi. Càng nhìn Dạ Hoa càng thấy nguy cơ, tên này đẹp trai thái quá rồi. “Ta tên Trần Quân, còn mong Thánh Tử chiếu cố nhiều hơn.”
Trần Quân không dám chậm trễ trả lời Dạ Hoa.
“Sau này không cần Thánh Tử này Thánh Tử nọ nữa. Ta tên Dạ Hoa, cứ gọi tên ta bằng không thì ngươi về hàng đi!”
Dạ Hoa nghiêm túc nói với Trần Quân, hắn muốn kết giao chứ không muốn làm chủ tớ.
“Được!”
Ánh mắt Trần Quân càng thêm dạo rực, vị này đáng để hắn kết giao.
Lúc này ánh mắt của Dạ Hoa lại chuyển sang phía hai người theo sau Dạ Huyền Vũ, hắn cũng không biết mở lời ra sao.
Dạ Huyền Vũ thấy vậy dường như cũng minh bạch điều gì đó, hắn liền hướng Dạ Hoa nói.
“Thánh Tử, hai người này lần lượt là Trần Tú cùng Sa Hùng. Lần trước trong một sâm lâm ta tìm thấy hai người bọn họ đang bị yêu thú dượt đuổi, nên mới đưa hai người về đây đi cùng. Chứ họ hoàn toàn không phải ta tuỳ tùng hay gì cả.”
Nghe Dạ Huyền Vũ nói vậy Dạ Hoa cũng liền thở ra một hơi. Việc đào góc nhà này hắn vẫn không quen làm cho lắm.
“Hai vị huynh đệ. Nếu không chê vị đại ca này thì có thể cùng đại ca ta kết giao một cái huynh đệ, hai đệ nghĩ sao?”
Hai huynh đệ nghe vậy cũng liền trần trờ, họ xuy nghĩ rất nhiều cũng nhìn nhau rất nhiều. Rồi lại quay sang nhìn Dạ Huyền Vũ, hiển nhiên họ rất trọng tình trọng nghĩa. Dạ Huyền Vũ cứu họ, họ không muốn quên ơn này.
Thấy hai huynh đệ biểu tình Dạ Hoa cùng Dạ Huyền Vũ đều cười lên.
“Ha ha. Sa Hùng, lúc ta cứu hai huynh đệ các ngươi đã nói qua, chỉ cần các ngươi muốn đều tuỳ thời có thể dời đi, ta sẽ lo cho các ngươi hết thẩy, nhưng ta sẽ không nhận hai ngươi là thuộc hạ!”
Dạ Huyền Vũ cũng là một người thiện lương. Hắn cứu hai người này nhưng lại không muốn hai người làm thuộc hạ của hắn, mà là muốn họ tự do tìm lí tưởng của mình.
Hai huynh đệ lại quay sang nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương hiện lên quang mang liền gật đầu với nhau, hướng Dạ Hoa nói.
“Sa Hùng(Trần Tú) ra mắt đại ca!”
“Ha ha! Tốt! Tốt! Vậy liền lên kia làm quen mấy người kia thôi. Cả đệ nữa Trần Quân!”
Nhìn bóng Trần Tú và Sa Hùng bước đi Dạ Huyền Vũ nhẹ mỉm cười cầu chúc cho hai vị huynh đệ này. Sau đó liềm quay người dời đi.
Lúc này.
Dạ Gia. Bên trong một căn phòng lớn có tất cả sáu người tại. Năm người chính là Dạ Gia năm vị Lão tổ, người còn lại chính là Hoàng Đế Hắc Ám. Hắn toàn thân vẫn một bộ hắc y, tay cầm một quyên sách.
“Lần này ta đến chính là thương lượng với các ngươi một truyện!”
Hắn nhàn nhạt nói ra với năm vị Lão tổ. Nghe vậy năm người hơi nhướng mày. Hoàng Đế Hắc Ám còn có việc cần bọn hắn giúp đỡ?
“Việc này liên quan đến Dạ Hoa!”
Nghe đến Dạ Hoa hai chữ các trưởng lão cũng nghiêm túc nghe Hắc Đế nói.
“Ta muốn ....”
Ở Vạn Thú thành.
Nơi này bây giờ trời đã tối nhưng đám Dạ Hoa vẫn còn cười nói, ăn uống.
Dạ Hoa hoàn toàn không biết rằng chuyện sắp tới sẽ thay đổi hắn toàn bộ cuộc sống sau này.
Hắn vẫn say sưa buôn chuyện cùng chín người kia. Phảng phất như trẻ con một dạng, luyên thuyên mãi không hết truyện.
Chín người kia cũng dần hiểu dõ tính cách Dạ Hoa lên cũng không còn câu lệ tiểu tiết nữa. Cũng bắt đầu nói về mình và cởi mở hơn trong quan hệ của họ.
Bọn họ cũng đã để Dạ Hoa làm lão đại của cả bọn. Còn Cửu đại thì vẫn dựa theo tuổi để nói chuyện. Nhưng họ cũng đặt ra mục tiêu.
Trong sáu tháng ở Vạn Thú đột kích tiếp theo, họ sẽ cố gắng tu luyện để có thể đến cuối rồi phân cao thấp.
Dạ Hoa cũng không có ngăn cản ngược lại còn cổ vũ bọn họ làm vậy, như vậy họ mới thấy mình cần phải cố gắng tu luyện.
Đúng lúc này.
“Đinh. Chúc mừng kí chủ tìm đầy đủ Cửu Đại. Mở ra Vạn Cổ Thư Viện. Yêu cầu trong vòng 6 tháng đào tạo Cửu Đại đạt tới Niết Bàn cảnh hoặc hơn, để đủ sức tiếp nhận truyền thừa Chân Đế điện!” Đang ngồi ăn uống no say, Dạ Hoa liền nghe thấy tiếng hệ thống vang lên trong đầu. Dạ Hoa liền hỏi Hệ Thống.
"Vạn Cổ Thư Viện là gì?"
Hệ thống liền lạnh băng trả lời.
"Vạn Cổ Thư viện là một bảo tàng, bên trong toàn bộ là sách về tất cả mọi thứ có trong thiên hạ này. Để chi tiết về Vạn Cổ Thư viện còn mời kí chủ tiến vào rồi xem xét!"
Thấy vậy Dạ Hoa càng mông lung hơn về thư viện này, đành phải hỏi Vạn Cổ Bất Bại Đại Đế.
"Lão già! Vạn Cổ thư viện là gì vậy?"
Dạ Hoa thi thoảng lại giao lưu với Vạn Cổ Bất Bại Đại Đế. Nhưng khi nghe lão bảo nhận hắn làm đệ tử thì hắn nhất định không chịu. Dạ Hoa cũng không biết sao lại như vậy, nhưng lời đã nói thì không thể rút về được, đành kệ vậy thôi.
"Không nghe hệ thống nói sao? Cứ tiến về thôi là biết. Nhưng trước khi đi vào trong thì hỏi bọn nhóc kia xem chúng muốn tương lai thành kiểu gì, ngươi sẽ không thấy thừa đâu."
Giọng nói già nua vang nên trong đầu Dạ Hoa, khiến cho Dạ Hoa càng thêm phần hiếu kỳ.
174
5
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
