Chương 4 - Hoàng Đế Hắc Ám
Dạ Hoa lúc này tòan thân bạch y đi đến phía trên chiếc bục. Chiếc bục được tạo bởi huyền thiết nguyên khối,xung quanh bục là chi chít những trận pháp phong hộ.
Hiển nhiên Dạ Hoa rất quan trọng với Dạ Gia,hơn nữa hôm nay là ngày Dạ Hoa trác thí thiên phú của chinh mình mà hôm nay cũng chính là sinh thần của Dạ Hoa lên có rất nhiều các cao tầng của mojt số thế lực lớn cũng đến đây để chúc mừng, cũng để xem thiên phú của vị Thánh Tử này.
Ai mà biết được sẽ không có kẻ nào đấy não vô nước mà định làm hại Dạ Hoa? Lên đề phòng vẫn tốt hơn.
Trong rất nhiều người trong cung điện trên đảo này. Đăc biệt có hai gia tộc là chăm chú nhìn chăm chăm vào Dạ Hoa càng thêm vào đó là hai nữ tử tuyệt sắc nhìn vào Dạ Hoa. Hai người này đều đã được các tộc lão trong tộc hứa hôn cho Dạ Hoa. Bắc cung gia thì thua cá cược giữa hai gia tộc. Độc cô gia thì đã có hứa hẹn trước.
Bắc Cung Mộc Thần. Thần nữ của Bắc Cung gia. Nhìn khỏang chừng 19-20 tuổi. Tòan thân một bộ y phục thanh sắc. Khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt màu xanh lục sâu thẳm mà huyền bí, cái mũi nhỏ nhắn tinh sảo, đôi môi anh đào,mái tóc đen tuyền đến ngang hông. Thân thể nàng lồi lõm có thừa, những đường cong tuyệt mỹ. Càng phát ra một khí chất cao lãnh của nàng lại để cho rất nhiều người để mắt đến và có ý với nàng. Nếu không phải nang mang trong mình hôn ước với Dạ Hoa sợ rằng sẽ có rất nhiều người muốn làm quen với nàng.
Người còn lại tên là Độc Cô Huyền Linh. Thần nữ của Độc cô gia tộc. Nàng toàn thân mang một bộ y phục xanh dương, bao bọc thân thể chập chùng của nàng, khí chất có vài phần hơn Mộc Thần nhưng thân thể lại không bằng, khuôn mặt nàng ngũ quan tinh sảo, mắt sáng mũi cao, tóc màu xanh dương chải dài đến bên hông của nàng.
Cả nàng cùng Mộc Thần đều chiếm đại đa số ánh mắt của các thế hệ trẻ ở đây. Nhưng thân phận hôn thê với Dạ Hoa làm mọi người không dám nhìn nhiều.
Tất cả còn đang mải đàm luận. Và chào hỏi năm vị Lão tổ của Dạ Gia thì âm thanh của Dạ Hoa truyền vào trong tai mọi người.
“Dạ Hoa ra mắt các vị tiền bối. Hôm nay là sinh thần của vãn bối may mắn được các vị đến chúc mừng. Đây là vinh hạnh của vãn bối!”
Thấy Dạ Hoa lễ khí như vậy, các cao tầng cùng các cao tầng của thế lực khác cũng gật đầu biệu thị vừa ý.
Lúc này đại Lão tổ lên tiếng.
“Dạ Hoa đến rồi! Mau mau đặt tay lên Thông Linh thạch. Thiên phú cùng huyết mạch của con sẽ biểu hiện lên.
Thông Linh thạch hoàn toàn không có bất cứ công dụng nào khác ngoài việc có thể đo được thiên phú, thể chất cùng huyết mạch của người chạm vào nó. Vậy lên Thông Linh thạch liền có giá trị duy nhất ở độ lớn của nó cùng công dụng đó là càng lớn thì việc đo xem thiên phú sẽ càng thêm chính sác.
Khi chạm vào nó sẽ tự động cảm nhận kẻ chạm vào nó sau đấy là bắt đầu phát sáng. Nếu kẻ đó có thể chất nào đặc thù thì sau lưng của họ sẽ hiện lên thể chất đó. Càng biểu thị cho huyết mạch cũng vậy chỉ khác là khi đó nó sẽ chuyển từ màu xanh vốn có sang màu đỏ.
Dạ Hoa gật đầu vồi đến đặt tay lên Thông Linh thạch.
Tất cả mọi người đều mười phần ngưng trọng nhìn vào Thông Linh thạch.
Đến cả Bắc Cung Mộc Thần cùng Độc Cô Huyền Linh mắt đẹp cũng chăm chú nhìn.
“Tách!”
Chỉ thấy Thông Linh thạch đột nhiên hiện nên các vết nứt. Sau đó tan thành từng hạt bụi.
Tất cả mọi người đều mộng bức.
Ngay cả Dạ Hoa cũng không hiểu chuyện gì sảy ra.
“Sao vậy? Thánh Tử làm sao mà Thông Linh thạch lại đột nhiên vỡ vụn?”
“Chẳng lẽ không có thiên phú?”
“Không thể! Ngày Thánh Tử sinh ra thiên địa dị tượng như vậy. Đến cả Lão Thiên còn vài phần để mắt, thì làm sao lại không có chút thiên phú nào”
Tất cả mọi người đều nghị luận ầm ĩ. Đến ngay cả Bắc Cung gia cùng Độc Cô gia mồ hôi không dừng được toát ra. Nếu Dạ Hoa không có thiên phú thật thì bọn hắn phải làm sao? Hai vị Thánh nữ phải làm sao?
Lúc này đại Lão tổ lại lên tiếng đẻ chấn áp mọi người.
“Mang thêm một viên Thông Linh thạch nữa đến! Chọn viên lớn nhất!”
Sau đó ánh mắt lão quét qua tất cả mọi người đang ở trong điện.
Phải nói là lão cũng rất lo lắng. Nếu như Dạ Hoa không có thiên phú thật thì điều này sẽ rất khó nói. Nhưng thiên địa dị tượng cùng thần thông thì không giả. Cũng khó nói khi ngộ tính cao nhưng thiên phú tu luyện không có thì cũng không thể tu luyện được. Đây là điều rất nhức đầu.
Lúc này lại một viên Thông Linh thạch nữa được mang đến. Nó còn to và cao hơn người trưởng thành một đến hai cái đầu.
“Dạ Hoa. Không cần lo lắng, hít thở đều đặn rồi đặt tay lên viên đá là được.”
Các vị Lão tổ liền động viên Dạ Hoa. Trong lòng cũng thầm cầu nguyện.
Lúc này tay Dạ Hoa lại đặt trên Thông Linh thạch.
Lại một lần nữa.
“Tách!”
Viên đá lại nứt toác rồi lại vỡ tan ra.
Trong điện mỗi người lại có riêng một suy nghĩ trong đầu của mình. Người thì thở phào, người thì thất vọng, cũng có kẻ không dám tin.
Dạ Hoa càng là thất thần. Nếu hắn không có thiên phú liệu có thể tiếp tục sống trong thế giới này sao?
Câu trả lời là không? Thế giới này thực lực vi tôn, kẻ yếu sẽ mãi bị chèn ép. Trong các thế lực lớn thì những kẻ này sẽ trực tiếp bị đào thải, không có cơ hội ngóc đầu lại.
Hai nữ lại mang trong lòng ngũ vị tạp chần. Một số kẻ lại mang theo ánh mắt tham lam nhìn các nàng. Một số thì lại nhìn các nàng với ánh mắt thương tiếc.
Độc Cô gia cùng Bắc Cung gia thì lại rơi vào trầm mặc. Nếu bây giờ huỷ bỏ hôn ước thì sẽ trực tiếp trở mặt với Dạ Gia. Nhưng nếu không thì hai Thánh Nữ sẽ chịu rất nhiều thiệt thòi.
Trong lúc mọi người đang mải mê tính toán thì.
“Choang!!”
Đúng lúc một âm thanh vang vong khắp Dạ Gia. Một thứ gì đó vừa xuyên thủng trận pháp phòng hộ của Dạ Gia.
Sau lần trước bị Dạ Hoa phá nó đã được sửa chữa lại với nhiều bản cải tiến. Đến các lão tổ cũng khó khăn trong việc phá hỏng nó. Bây giờ lại triệt để bị xuyên qua.
“Oanh!”
Lại thêm một tiếng nổ nữa. Nhưng lần này lại xuất hiện trước cung điện.
Làm mọi người còn không biết chuyện gì vừa sảy ra cấp tốc chạy ra ngoài.
Phía ngoài điện bụi mù mịt, trận pháp trấn tộc của Dạ Gia bị xuyên phá. Hơn nữa vậy xuyên qua nói lại rơi vào trước cửa điện, làm mọi người vừa chấn kinh vừa hiếu kì.
Thứ gì đủ sức làm vậy?
Ngũ vị lão tổ cùng một số lão quái vật khác cũng hiện lên vẻ kiêng dè. Thứ ở trong đám bụi kia kiến họ cảm thấy sự tử vong.
Lúc này bụi đất liền bị thổi đi làm hiện ra một thân ảnh đang đứng ở giữa làn bụi đất.
Toàn thân mặc một màu đen. Dáng người gầy nhỏ. Khuôn mặt tuấn lãng mái tóc đen tuyền kết hợp theo bộ y phục tao lên vẻ đen tối thâm sâu khó lường.
Đặc biệt đôi mắt của kẻ này lại là một màu tử sắc ma mị. Nhìn chằm chằm mọi người, khí thế phát ra khiến cho không ít kẻ lùi lại một bước một số ít còn trực tiếp khuỵ xuống đất thậm trí hôn mê tại chỗ.
Đại Lão tổ Dạ Gia cố cắn răng chắp tay nói.
“Tiền bối không biết chúng vãn bối đắc tội ở đâu? Còn mong minh dám!” Lúc này khí thế mới giảm đi một chút.
Nam tử kia lúc này hờ hững nói.
“Ta là Hoàng Đế Hắc Ám!Các ngươi? Còn chưa đủ sức làm con kiến! Nói gì đến đắc tội ta?” Lời nói mang theo ý khinh thường rõ ràng. Nhưng tất cả đều không dàm phản bác.
Người này
Quá mạnh!
244
3
1 tháng trước
3 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
