Chương 3 - Ngũ Linh Kiếm
Ngay lúc này.
Dạ gia.
Ánh mắt của tất cả tộc nhân đều mang theo khiếp sợ nhìn về phía hòn đảo nơi mà thuộc về Dạ Hoa. Dạ gia tộc nhân đều biết là có một vị thần bí Thánh Tử được đích thân các Lão Tổ bồi dưỡng từ nhỏ. Nhưng vạn vạn không nghĩ tới rằng Thánh Tử lại còn trẻ như vậy.
3 tuổi?
Bằng tuổi họ lúc này sợ vẫn còn đang tập đi tập chạy đâu.
Vậy mà 3 tuổi đã liền lĩnh ngộ được 2 cái vô thượng thần thông.
Hơn nữa còn được thiên địa chúc phúc.
Thiên địa chúc phúc hiểu đơn giản là sẽ được thiên địa ưu ái rất nhiều, đặc biệt khi đột phá cảnh giới mà cần đụng thiên kiếp thì sẽ giảm bớt đi rất nhiều uy lực của thiên kiếp.
3 vạn năm với một vị thiên phú kinh khủng thì đủ để cho kẻ đó đạt đến đẳng cấp của các Lão tổ thậm chí là siêu việt họ.
Từ nay trở đi tên của Dạ Hoa triệt để in sâu vào trong đầu của tất cả mọi người.
Trên đảo.
Dạ Hoa vẫn nhắm chặt mắt, xung quanh thân toả ra uy áp kinh người khiến chịu ảnh hưởng nặng nhất chính là các vị Lão tổ ở gần đó.
Họ thầm than thở cùng vui mừng.
Bây giờ suy nghĩ duy nhất là không nên dắt Dạ Hoa theo bất cứ con đường nào mà chỉ được phép giảng giải một số thứ Dạ Hoa không hiểu mà thôi. Họ sợ rằng nếu chỉ bảo Dạ Hoa quá mức sẽ khiến hắn bị lệch mất con đường của mình.
Cả năm người đều nhìn nhau một cái sau đó liền hiểu được điều gì đó trong mắt đối phương rồi khẽ gật đầu.
Dạ Hoa bây giờ triệt để thành người quan trọng nhất trong Dạ Gia, siêu việt tầm quan trọng của họ. Chỉ cần Dạ Hoa trưởng thành liền có thể thừa sức đánh bại họ, đồng nghĩa với việc Dạ Gia sẽ còn mạnh hơn nữa.
Lúc này.
Một mực nhắm nghiền mắt Dạ Hoa liền mở ra.
Đôi mắt thâm sâu khó lường, miệng thì thào sau đó trường kiếm trên tay bắt đầu động.
“Nhất Kiếm Toái Thiên Địa!”
“Ầm!!”
Một luồng sát khí kinh người bỗng xuất hiện trên đảo chèn ép mọi người ngưng thở. Sau đó là một luồng kiếm khí mạnh mẽ trẻ đôi hòn đảo ra làm hai nửa, rồi hòn đảo bắt đầu vỡ vụn thành từng mảng bụi lớn.
Chỉ thấy lúc này toàn bộ hòn đảo đã biến mất,may trên đảo chỉ có mỗi mình Dạ Hoa cùng năm vị Lão Tổ. Nhưng lúc này.
“Nhị Kiếm Trảm Thiên Khung”
Lại là một âm thanh non lớt vang lên và bao quát toàn bộ Dạ Gia đều nghe thấy.
“Oanh!!”
Lại là một luồng kiếm khí bức người nữa xuất hiện.
Nhưng có lẽ phát hiện được sự nguy hiểm của nó Dạ Hoa đã hướng nó lên trên trời.
Kiếm khí bỗng chốc phá tan kết giới đã tồn tại và bảo hộ Dạ Gia trong mấy vạn năm nay bỗng chốc chỉ một kiếm liền vỡ vụn.
Toàn bộ sinh linh cảm nhận và nhìn thấy được đều chấn kinh.
Có kẻ tấn công Dạ Gia?
Nhưng ý nghĩ vừa loé lên thì biến mất.
Nói đùa. Nếu không phải điên thì sẽ không bao giờ dám lao vào Dạ Gia mà gây chuyện cả.
“Tam Kiếm Diệt Sinh Linh”
Sát khí cùng bá khí khủng khiếp lần nữa bao quát toàn bộ tiên vực. Phảng phất như họ là kẻ đã chết vậy.
“Tách!Tách!Tách!”
Thiên khung bắt đầu vỡ vụn ra làm lộ ra trên trời một vết rách khổng lồ bên trong hoàn toàn là một màu đen ngòm không giống như khi các đại năng phá không mà đi. Đây chính là do kiếm thứ ba gây lên.
“Cái gì?”
Toàn bộ các Lão quái vật còn choáng váng chứ nói gì đến những kẻ còn lại.
Một kiếm liền khiến cho thương khung vỡ nát!
Đây là bực nào mạnh mẽ.
Lúc này.
“Đủ rồi Dạ Hoa. Thần thông của ngươi rất mạnh. Còn chém nữa thì thiên địa này sẽ không thể chịu được đâu!”
Đến Lão Thiên trong giọng nói còn mang theo vài tia sợ hãi đủ để biết đây chính là thần thông của Dạ Hoa mạnh mẽ đến mức nào.
Thánh Tử Dạ Gia! 3 tuổi!
Toàn bộ Tiên Vực các thế lực triệt để ngây dại.
“Kế hoạch của chúng ta dừng lại ở đây. Báo xuống dưới tuyệt đối không nên đắc tội bất cứ người nào của Dạ Gia. Nghe chưa!”
Tất cả các Lão quái vật của các thế lực đều xuất hiện rồi trực tiếp nhắc nhở tộc nhân của mình. Dạ Gia chính thức trở thành một đầu cự bá của Tiên Vực này.
Bây giờ muốn diệt Dạ Hoa?
Việc này còn khó hơn cả lên trời.
Dạ Gia Ngũ Lão tổ còn sống là điều mà ai cũng biết. Tuyệt đối không thể nào mà diệt đi Dạ Hoa vậy lên cách duy nhất là không đắc tội Dạ Gia bằng không chỉ vài cái Tuế nguyệt qua đi thôi Dạ Hoa liền dẫm lên trên tất cả đầu mọi người.
Lúc này.
Trong một sâm lâm.
Bắc Cung gia. Sở hữu trong mình Mộc Thần thể, kiểm soát toàn bộ thực vật, dựa vào việc khống chế mộc thuật và thiên phú kinh người lên liền đứng trong Ngũ đại thế gia.
Bắc Cung gia, nơi một cây đại thụ to lớn hoàn toàn che phủ bầu trời. Có một toà cung điện ở lơ lửng giữa nhũng tán lá khổng lồ.
Trong cung điện.
“Mộc Thần đâu!”
Một vị lão giả mở miệng nói với những người ở dưới.
“Lão Tổ. Con bé đang bế quan trùng kích Niết Bàn cảnh!”
Chỉ thấy một vị trung niên nam tử đứng ra cung kính nói với lão giả.
“Ừm. Tốt! Có lẽ hôn ước mà ta với lão già kia từng hứa hẹn qua lên bắt đầu áp dụng rồi.”
Lão giả nói xong trong mắt hiện lên vẻ không đành. Cả những người ở dưới cũng vậy.
Bắc Cung Mộc Thần là Thần nữ của Bắc Cung gia, vừa sinh ra liền mang trong mình Mộc Thần thể với huyết mạch mười phần tinh khiết. Thiên tư trác tuyệt. Nhưng đành phải gả cho kẻ khác.
Mặc dù ai cũng biết người mà Mộc Thần gả đến là cho Dạ Hoa của Dạ gia. Môn đăng hậu đối, chỉ sợ người ta còn không đành lòng cho Dạ Hoa lấy Mộc Thần đâu.
Người ta ba tuổi liền đã lĩnh ngộ vô thượng thần thông, việc gì phải lấy người kém hơn mình, việc đấy sợ còn làm người ta chậm chân.
Lão giả cũng rất phiền muộn, chỉ sợ người ta không cho mình mặt mũi. Thậm chí còn sợ Thần Nữ vướng phải tâm ma nếu bị từ chối.
Năm xưa lão từng hứa hẹn qua. Chỉ cần có kẻ dưới một trăm tuổi ở một trong hai bên lĩnh ngộ ra vô thượng thần thông thì bên còn lại Thánh Tử, Thần nữ sẽ phải gả cho bên còn lại. Không ngờ thật sự có kẻ yêu nghiệt như vậy.
Độc cô gia tộc.
Các vị lão nhân cũng nhao nhao chuẩn bị đến Dạ Gia đề thân. Độc cô gia càng lúc càng xuống dốc do truyền thừa cùng huyết mạch của tộc nhân càng lúc càng kém. Đặc biệt là thiên phú của tộc nhân khi sinh ra cũng bắt đầu yếu dần, dẫn tới việc truyền thừa dần đứt đoạn.
Độc Cô Huyền Linh. Thần nữ độc cô gia, vừa sinh ra đều đã có trong mình Huyền Linh Thần thể, nhưng do vấn đề huyết mạch lên một mực tu vi chậm hơn những Thánh Tử Thần Nữ khác của các đại gia tộc.
Bây giờ Độc Cô gia đành bỏ đi vài phần mặt mũi rồi đến Dạ Gia nhằm lương tựa vào việc thông gia này để cầm hơi.
Nhưng riêng việc chuẩn bị này cũng cần đến đúng thời gian.
4 năm sau.
Dạ Hoa chớp mắt đã ở đây được 7 năm. Trong đầu hắn liên tục nhớ đến vị muội muội của mình nên tính tình dần dần hoá lạnh.
Và hắn cũng vô cùng chán khi không có ai dám nói chuyện bình thường cùng hắn cả.
Đến cả việc gặp tộc nhân khác cũng hiếm có được, không phải do bị cấm đoán hay gì, mà là bọn họ hoàn toàn không dám bằng vai vế nói chuyện với hắn.
Hôm nay tất cả các cao tầng của Dạ Gia đều tụ họp ở hòn đảo mới được cấp cho Dạ Hoa sau lần trước hắn lĩnh ngộ thần thông mà phá huỷ đi.
Bây giờ đảo của hắn được chuyển đi khá xa, do nhiều tộc nhân sợ rằng hắn một lần nữa lĩnh ngộ thần thông lại phá đi mà một phần lại vì sợ gây ảnh hưởng đến tộc nhân khác.
Bây giờ một bóng hình liền đi tới, một thân thể 7 tuổi, toàn thân y phục trắng tinh, khuôn mặt dễ thương, bao bọc xung quanh hắn là một cỗ bá khí nhàn nhạt khiến mọi người không dám bàn tán thậm chí không khí trở lên ngưng chệ lại.
Thánh Tử Dạ Gia! Đến!
249
9
1 tháng trước
12 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
