ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2 - Dạ Hoa

Chỉ thấy khi hắn mở mắt ra lần nữa thì mình đã được lão nhân này bế rồi, toàn thân hắn hiện đang là trạng thái của một đứa trẻ mới sinh. Lúc nãy trong phòng thì hắn cũng nghe loáng thoáng được là việc mình đang trào đời.

Toàn thân hắn tràn đầy một luồng sức mạnh khó có thể diễn tả, một thứ mà hắn không thể hiểu được.

Đúng lúc này lão nhân liền mở miệng.

“Mới sinh mà đã có thể mở mắt, hơn nữa lại có thần như vậy chứng tỏ không phải đứa trẻ bình thường. Hơn nữa việc trào đời còn khiến cả Thánh Nhân phải cảm thán thì sau này chắc chắn sẽ đứng trên đỉnh của Tiên Vực này!” Vừa nói, trong mắt lão nhân này lộ ra vài vệt tinh quang lấp lóe. Toàn bộ người trong sân đều có phần nào đó thích ứng được với việc này. Đúng lúc này lại có thêm bốn nhân ảnh nữa đáp xuống.

“Lão Ngũ! Đừng có mà dở ý đồ đồ đệ gì ở đây cả!”

Một trong số họ cũng liền mở miệng, hiển nhiên bối phận không hề kém vị lão tổ đang bế hắn. Toàn thân lão nhân này cũng mặc bộ y phục trắng xanh nhưng có điều hai phần lông mày đã trắng và dài xuống thẳng với chiếc cằm.

“Đúng vậy Lão Ngũ à! Lão Đại nói đúng đấy, mặc dù chưa biết thằng bé mang tư chất gì nhưng khẳng định thiên phú cao hơn rất nhiều những người ở đây.”

Một lão nhân toàn thân mặc áo xám bên cạnh vị này cũng lên tiếng. Hai người còn lại cũng gật gật cái đầu theo.

“Cung nghênh Tứ vị Lão Tổ”

Toàn bộ nhân trong sân đều cung kính lên tiếng chào hỏi.

Tính cả lão nhân đang ôm Dạ Hoa thì năm lão nhân này chính là năm vị Chiến Tiên cảnh viên mãn và cũng là năm vị Lão tổ duy nhất trong Dạ gia.

Lúc này lão nhân được gọi là Lão Đại tiến lại gần Dạ Hoa rồi đưa tay đón hắn từ trong tay của Lão Ngũ. Sau đó hai mắt chẳm chằm nhìn Dạ Hoa.

Tiếp đó Lão Đại liền trừng lớn mắt. Khoé miệng hơn giật nói.

“Thằng bé! Thẳng bé linh căn đến cả ta cũng phát hiện không ra!”

Lời vừa ra bốn lão nhân còn lại đều nhìn nhau rồi lập tức vọt đến phía Dạ Hoa.

“Chuyện này! Chuyện này!”

Một trong số họ lại lên tiếng.

“Hay nó không có linh....?”

“Không thể! Nó có linh căn! Nếu không có sao lại dẫn được dị tượng lớn mạnh vậy? Chắc ta không đủ mạnh để dò xét ra nó!"

Lời còn chưa hết đã vị Lão Đại chặt đứt, lão nhân kia đành ngậm miệng.

“Chuyện linh căn thì để nó đến 7 tuổi rồi biết! Bây giờ quan trọng là đặt tên cho thằng nhóc này.” Nói xong lão nhân đưa mắt về phía trung niên nam tử đang đứng gần đấy. Trung niên nam tử tên Dạ Thích Thiên là phụ thân của của hắnp

Cảm nhận ánh mắt của lão nhân Thích Thiên tâm thần căng lên. Sau đấy thở một hơi rồi nhìn về phía đứa bé.

“Các vị lão tổ! Vãn bối cùng phu nhân khi trước đã thống nhất rằng đặt tên là Dạ Hoa dù cho là trai hay gái đi nữa. Khi xưa vãn bối cùng nàng gặp nhau trong một bí cảnh, ở nơi đó xung quanh toàn là hoa nhưng những bông hoa này không hề bình thường chút nào mỗi một bông hoa nếu chạm vào không cẩn thận liền ngay cả Kim tiên cảnh cũng liền mất mạng.”

Dạ Thích Thiên rất sợ các vị Lão tổ này sẽ thay nhau đặt tên cho Dạ Hoa. Nhưng không thể ngờ là họ lại để hắn đặt tên, nếu lúc nãy các vị Lão tổ này nhất quyết muốn đặt tên thì hắn cũng không có cách nào đành phải phụ lòng phu nhân của mình thôi.

Đành phải đợi có đứa khác rồi dùng tên này. Nhưng hắn đã mấy ngàn tuổi mới có một đứa con. Thông thường những đại năng tu vi cao thường rất khó có con. Vì khi đó huyết mạch của hắn đã đạt tới bước cao hơn những người bình thường lên rất khó để thụ thai. Còn đợi lần sau? Mấy ngàn hay vạn năm nữa mới có một đứa mới?

Lên hắn cảm thấy rất may mắn khi các vị Lão tổ để hắn quyết định.

“Là một kẻ tưởng chừng như vô hại nhưng hoá ra lại là một kẻ ẩn tàng, thâm bất khả chắc. Tên hay!” Cả năm vị Lão tổ đều gật đầu đồng ý về cái tên này. Hiển nhiên cái tên với họ cũng không quan trọng quan trọng là sau này thiên phú cùng tu vi thế nào.

Càng mạnh thì dù tên hay hay là không hay cũng sẽ được tất cả biết đến mà thôi!

“Vậy được rồi! Đưa bé này sẽ đi theo chúng ta. Đây là lệnh bài của ta, nếu muốn ngươi có thể tuỳ tiện đến gặp thằng bé.”

Vừa nói lão nhân vừa vứt ra một chiếc lệnh bài cho Dạ Thích Thiên sau đó liền biến mất. Cả bốn vị Lão tổ còn lại cũng biến mất theo.

Thấm thoát thời gian đi qua 3 năm.

Lúc này trong một toà cung điện nguy nga lằm giữa một hòn đảo rộng chừng vài trăm dặm. Trong cung điện đang có một đứa trẻ tầm 3 tuổi trên tay cầm một thanh trường kiếm, hai mắt nhắm nghiền. Xung quanh hắn toát ra quang mang nhàn nhạt.

Ở bên cạnh là năm Lão nhân đang chăm chú nhìn đứa trẻ này.

“Thảng bé đang lĩnh ngộ?”

Lúc này một vị nhịn không được hỏi. Mặc dù chỉ nhìn lão cũng đủ biết là đang làm gì nhưng lão vẫn không nhịn được phải hỏi lại.

Thiên phú quá mức kinh người.

Mặc dù đã sống rất lâu nhưng cả năm người đều chưa từng biết đến hay thậm chí chứng kiến kẻ nào 3 tuổi mà lĩnh ngộ cả.

Đúng lúc này thiên địa lại bắt đầu trầm xuống.

Toàn bộ sinh linh trên thiên địa này đều cảm nhận được một cỗ sát khí cùng uy áp kinh người ,dường như có cả một ngọn đang đè nặng trên thân thể của họ vậy.

Đến cả một số lão quái vật đang tu luyện cũng liền mở mắt sau đó toàn lưng ướt đẫm mồ hôi vì sát khí này quá mức kinh khủng. Khiến những vị đại năng này còn phải thấy sợ hãi.

Cả những lão quái vật đều cảm thấy vậy nói chi đến các sinh linh yếu hơn.

Toàn bộ Chiến Tiên vực các sinh linh. Phàm là dưới Đại La cảnh đều bị sát khí cùng uy áp chèn ép đến mức quỳ rạp xuống đất, toàn thân không ngừng run rẩy.

Họ cố gắng đến mấy cũng không thể nào mà cử động được. Thậm chí ngay cả thở cũng đân trì chệ. Tất cả sinh linh đều cảm thấy cái chết gần với mình hơn bất cứ lúc nào.

Bỗng.

“Dạ Hoa! Đại Thánh tử Dạ Gia!. 3 tuổi! Lĩnh ngộ vô thượng thần thông, dẫn tới được thiên địa gột rửa và chúc phúc 1 vạn năm!Tấn cấp Thần thông bảng mười vị chí đầu!”

“Dạ Hoa! Đại Thánh tử Dạ Gia! 3 tuổi! Lần thứ hai lĩnh ngộ vô thượng thần thông! Thần thông bảng mười vị chí đầu, dẫn tới thiên địa gột rửa và chúc phúc 2 vạn năm! Đạt một khoả Chiến Linh Thánh Quả! Sớm đạt thành tựu Thánh Nhân!”

Hai đạo giọng nói vang vọng khắp cả thiên địa. Các sinh linh mới dần dần đứng dậy được và thở hồng hộc như vừa từ Quỷ Môn Quan trở về vậy.

Nhưng càng khiến họ rung động. Đó là Dạ Hoa! Thánh tử của Dạ Gia liên tiếp lĩnh ngộ hai vô thượng thần thông. Không phải thần thông bình thường mà là.

Vô thượng thần thông!

Là loại sức mạnh lớn nhất của lĩnh ngộ. Nhưng đạt được vô thượng thần thông thì lại càng khó khăn. Không phải một mà là hai!

Là hai!

Hơn nữa là mười vị chí đầu!

Từ thuở sơ khai đến giờ đây là lần đầu tiên có người một lúc lĩnh ngộ hai cái vô thượng thần thông. Nhưng còn tuổi?

Mẹ Nó

3 tuổi?

Lão Thiên đùa cợt đi!

Mặc dù trong lòng ai cũng nghĩ vậy. Nhưng cỗ uy áp cùng sát khí vừa rồi không hề giả chút nào.

Một lần nữa ánh mắt của tất cả các sinh linh vô ý thức lại hướng về phía Dạ gia nhìn đến.

Không dám tin.

Khiếp sợ.

Là điều mà họ nghĩ được duy nhất trong lúc này.

262

10

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.