ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1 - Chiến Tiên Vực

Chương 001: Chiến Tiên Vực

Địa cầu.

Trong một thành thị tấp nập người qua lại.

Lúc này

“Ca, em đã thi được vào đại học rồi.”

Chỉ thấy lúc này một cô gái nhí nhảnh, thân trên mặc một chiếc áo khoác mỏng dưới chân mặc một chiếc váy ngắn đang nói chuyện với nam nhân đi bên cạnh mình.

“Thật?”

Nam nhân này khá bất ngờ rồi hỏi lại. Toàn thân cậu ta mặc chiếc áo sơ mi xanh cùng với quần bò đen dài, cao hơn cô gái kia cả nữa cái đầu

Trên khuôn mặt mang theo vẻ bất ngờ cùng vui mừng

Nhưng sự bất ngờ cùng vui mừng chưa được bao lâu thì

Bất ngờ

“Phựt!” một tiếng

Chỉ nghe thấy xung quanh có tiếng như kiểu đứt dây,sau đó nam nhân này bất ngờ ngước đầu lên trên thì

“Thiên thiên! Mau tránh ra!”

Nam nhân này vội vàng đẩy cô gái kia ra sau đó “Uỳnh!”

Nam nhân đó chỉ thấy toàn thân đau nhức sau đó thì dần mất đi ý thức của chính bản thân mình.

1 tiếng sau.

Trong một căn phòng trắng,xung quanh toàn bộ là máy móc cùng bóng đèn sáng chưng,trong căn phòng có rất nhiều người toàn thân mặc đồ trắng đeo khẩu trang cùng găng tay gọn gàng. Lúc này:

“Bác sĩ, bệnh nhân sóng điện đồ đang mất dần!”

Lúc này nam nhân kia đã tỉnh lại và âm thanh đầu tiên mà hắn nghe thấy sau khi tỉnh lại chính là âm thanh như của một ý tá, còn về điện đồ thì chắc chắn là đồ đo sóng sự sống trong bệnh viện rồi.

Hiển nhiên là hắn đang ở trong bệnh viện.

“Thật? Mau! Mau chuẩn bị máy xung tim!”

Chỉ thấy một tiếng của bác sĩ vang lên, mang theo vẻ khẩn trương, rõ ràng ‘bệnh nhân’ ở đây chính là hắn rồi. Vì không có lí do gì mà hắn lại đến đây ‘chơi’ cả.

Lúc sau khi nghe thấy tiếng đứt dây đó,điều đầu tiên hắn làm đó là đẩy em gái của mình ra khỏi đó, lúc đó hắn chỉ thấy là một vật gì đó đen thùi lùi từ trên trời rơi xuống. Sau đó hắn liền không biết gì cả.

Lúc này máy xung tim đã mang đến. Bác sĩ vội cầm lấy nó rồi chà chà.

“Nào! Tránh ra!”

“1-2-3. xoẹt!”

Liên tục là tiếng là hét của bác sĩ chính và bên cạnh đó là tiếng của máy xung tim, liên tục lặp đi lặp lại vài lần.

Sau đó trên một bảng màn hình chứa 3 vạch màu khác nhau hoàn toàn còn là một đường thẳng thì lúc này bác sĩ mới dừng lại, cầm giấy bút lên:

“Bây giờ là mấy giờ rồi?”

“Là 8:43 thưa bác sĩ”

Bác sĩ hỏi y tá bên cạnh mình về giờ giấc sau đó bắt đầu viết vào tờ giấy trên tay mình. Là giấy chứng tử.

Lúc này đứng ngoài và xem tất cả, Thiên Thiên là tên của cô gái kia. Nước mắt của cô đã không tự chủ được rơi xuống.

“Ca…hic hic”

Cô cố gắng nghẹn ngào từng lời một. Tay cô đặt trên ngực,siết chặt lấy ngực mình và khóc trong vô lực.

Người đang nằm trong kia tên Hoa Thần Vũ là anh trai của cô.Hoa Thần Vũ từ bé đã bị bỏ ở cửa cô nhi viện cùng với em gái của mình Hoa Thiên Thiên, tất cả còn sót lại chính là miếng ngọc bội ở cổ của hai người. Từ nhỏ hai anh em đã lương tựa vào nhau, đến khi rời khỏi cô nhi viện thì hai anh em thay nhau đi làm rồi sống qua ngày nhưng Hoa Thần Vũ rất không thích đi học lên học rất kém rồi hắn bỏ học từ sớm để đi làm kiếm tiền cho Thiên Thiên đi học, tất cả công sức của hắn chỉ vì muốn cho Thiên Thiên một tương lai khác, tốt hơn mình

Cho đến hôm nay một một lần nữa, hắn lại vì muội muội của mình mà mất mạng.

Nếu có thể cho hắn chọn lại hắn vẫn sẽ làm như vậy vì với hắn muội muội là người thân duy nhất của hắn. Hắn không muốn thấy muội muội của mình chết, nếu vậy hắn còn sống làm sao?

Nhưng đến lúc chết hắn vẫn cảm thấy không yên tâm vì muội muội này của mình.

Thiên Thiên rất đơn thuần, rất dễ bị kẻ khác lừa ngạt việc này khiến hắn càng không muốn chết.

“Ta không muốn chết! Không muốn chết!

Lúc này.

Chiến Tiên Vực.

Nơi mà người người tu luyện, nhà nhà tu luyện. Một vùng đất nơi mà lực lượng vi tôn. Loài người đã từ rất lâu rồi khống chế Tiên Vực này cùng với các tộc khác như Yêu tộc Ma tộc.

Yêu tộc thì với nhục thân mạnh mẽ,tuổi thọ rất dài nhưng thiên phú lại không cao lên bị Nhân tộc chèn ép và lui vào tận sâu trong rừng dậm. Nhưng lại liên tục ma sát gắt gao khiến hai bên như nước với lửa vậy.

Còn Ma tộc thì từ lâu đã bị nhân tộc đẩy vào một không gian khác gọi là Ma Vực. Việc này phải kể đến công lao lớn nhất là của Ngũ đại gia tộc. Dạ,Bắc Cung,Nam Cung,Công Tôn,Mạc xắp xếp theo thứ tự tên trước sau.

Trong đó Dạ gia là gia tộc mạnh mẽ nhất khi mà sau trận chiến Dạ gia vẫn còn đến tận năm tên Chiến Tiên cảnh lão tổ,mà các gia tộc khác chỉ lác đác vài vị.

Nguyên nhân lớn nhất vì Dạ Gia đã có từ thời còn sơ khai nhưng một mực ẩn nhẫn, chỉ một vài kẻ biết đến sự tồn tại của họ. Lên Dạ gia tuyện đối chở thành môt con quái vật khi đại năng của họ còn nhiều hơn cả sao trời.

Một phần cũng vì họ tổ chức rất tốt, hoàn toàn điệu thấp và hài hoà với tất cả. Chứ không hề phách lối như các gia tộc khác, tất nhiên không phải các gia tộc còn lại không tốt mà là do bọn họ toàn bộ hào quanh đều bị Dạ gia làm lu mờ.

“Ầm! Ầm!”

“Đùng!Đoàng!”

“Vù”

Bỗng nhiên thiên địa dung chuyển, sấm chớp cùng linh lực tao thành từng cơn lốc lớn lổi lên.

Thiên địa bắt đầu tối sầm lại.

Thiên địa lực lượng toàn bộ đều tập chung đổ dồn về một phía.

“Là Dạ Gia!”

“Trời ạ! Đây rốt cuộc là vị nào đột phá!”

Toàn bộ sinh linh ánh mắt đều đổ dồn về lãnh thổ của Dạ Gia, mang theo ánh mắt tôn kính cùng khiếp sợ. Sau đó toàn bộ thiên địa dung động còn mạnh hơn nữa, khiến tất cả sinh linh đều khiếp sợ.

“Đây! Đây không phải đột phá…”

“Yêu nghiệt xuất thế!”

Một sinh linh lên tiếng, hắn chưa kịp nói hết câu một âm thanh già lua chuyền đến.

“Dạ gia lại muốn lần nữa đăng cơ trên Tiên Vực này!”

Âm thanh già lua lại hiện lên sau đó lại biến mất. Nhưng hai câu nói đủ khiến toàn bộ sinh linh kinh hãi.

Bởi vì họ nhận ra âm thanh này.

Lão Thiên!Thánh Nhân!

Người được cho là Lão Thiên này đã xuất hiện từ thời sơ khai đến giờ, chuyên vì thông báo những điều quan trọng như việc có người đột phá đến Chiến Tiên cảnh hay ngộ ra được đại đạo hoặc thần thông mà được đích thân thiên địa chúc phúc. Lúc ấy tiếng của vị Lão thiên này mới hiện lên.

Nay chỉ vì một người hay chính xác hơn là một đứa bé vừa mới ra đời mà hiện thân.

Chứng tỏ Dạ Gia lại muốn triệt để lắm Chiến Tiên vực.

Sau khi Lão Thiên lên tiếng xong thì những kẻ khác lại bắt đầu dục dịch lo lắng hoặc bắt đầu kết thân. Đặc biệt là Tứ đại gia tộc còn lại, toàn bộ đều triệt để âm trầm, các lão tổ đều xuất hiện để ra đối sách sau này với Dạ Gia.

Lúc này

Dạ Gia

Trong một toà phủ nhỏ. Xung quanh toàn bộ là một đám người, lão nhân, trung niên hay các thế hệ khác cũng có ở đây. Ánh mắt toàn bộ đổ dồn vào căn phòng trước mặt, nơi chứa một sinh linh vừa ra đời đã khiến thiên địa dung động đến cả Lão Thiên cũng phải cảm thán.

Lúc này một lão nhân toàn thân y phục trắng xanh đáp xuống trước cửa của căn phòng.

“Lão tổ!”

Toàn bộ người ở đây đều chắp tay chào hỏi, hiển nhiên vị lão nhân này thân phận rất cao. Lúc này lão nhân mở miệng.

Lão nhân mang theo vài phần sốt ruột, hiển nhiên lần đầu lão thấy dị tượng bực này

“Sao rồi? Dị tượng lớn như vậy,đến cả trận pháp của gia tộc còn không chịu được. Làm động tĩnh lớn vậy mà vẫn chưa sinh sao?”

Đúng lúc này cửa căn phòng mở ra, đi ra là một mỹ phụ nhìn khoảng độ tuổi trung niên. Trên tay đang ôm một đứa bé bụ bẫm trắng lõn, hai mắt nhắm nghiền. Toàn thân đứa bé này toả ra bá khí bức người, hiển nhiên do thiên địa lúc nãy linh lực bị rút đi bây giờ đang dần dung hợp vào người của đứa bé này.

Lão nhân thấy đứa bé liền dành lấy đứa bé rồi bế lên tay. Lúc này đứa bé bất ngờ mở mắt ra, hai mắt tinh sảo mà có thần nhìn chằm chằm lão nhân. Một ý nghĩ loé lên trong đầu đứa bé.

‘Ta xuyên không?’

355

9

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.