Chương 5 - Vạn Cổ Bất Bại Đại Đế
Hoàng Đế Hắc Ám?
Toàn bộ Tiên Vực này đột hiên ở đâu ra một vị Hoàng Đế Hắc Ám?
Tất cả mọi người đều cố gắng nhớ ra xem có ai gọi như vậy không, nhưng hoàn toàn không có ai gọi như vậy cả.
Lão tổ Dạ Gia liền đứng ra chắp tay nói:
"Không biết tiền bối đại giá quang lâm không biết là vì việc gì?"
Vị này khí tức mười phần cao thâm mạt trắc. Phảng phất chỉ cần một ý niệm thôi cũng đủ để tất cả mọi người không sống nổi.
Chỉ thấy vị Hoàng Đế này mặt không biểu tình, mở miệng nói:
"Ta..."
Vừa nói hắn vừa búng tay một cái. Chỉ thấy 'vút' một cái. Toàn bộ mọi người liền thấy xung quanh mình địa hình đã hoàn thườn thay đổi. Xung quanh chỉ toàn là một mảnh đất rộng lớn hoàn toàn không thấy đồi núi cây cối gì cả.
"..đến đây vì hắn!"
Sau khi búng tay song lời của hắn cũng hết. Tất cả mọi người đều đang ngẩn ngơ về nơi này thì nghe thấy tiếng của hắn liền vô ý thức quay lại nhìn theo hướng mà tay của hắn chỉ.
Mọi người đều triệt để mộng rồi. Vì người mà vị Hoàng Đế Hắc Ám này chỉ lại chính là Dạ Hoa. "Ta?"
Dạ Hoa cũng không khác mọi người nhiều lắm. Lấy tay chỉ vào chính mũi mình ngờ vực hỏi.
Chỉ thấy Hoàng Đế Hắc Ám mỉm cười gật gật đầu.
"Chúng ta quen nhau?"
Nói đùa, hắn mặc dù linh hồn đã hai mấy tuổi nhưng thân thể hắn bây giờ mới 7 tuổi. Thân mang trên mình Thần Tử danh nên hoàn toàn chưa được bước ra khỏi đảo chứ đừng nói là quen người khác.
Các vị Lão tổ cũng ngây ngốc. Năm người bọn hắn thần niệm lúc nào mà không ở trên thân của Dạ Hoa. Cứ cho rằng vị này mạnh đến mức đánh tan thần niệm của họ cùng bao bọc Dạ Hoa để tránh nhưng việc đó cũng sẽ phải khiến cho họ phát hiện.
Vậy thì Sao vị này lại bảo tìm Dạ Hoa?
Chỉ thấy vị Hoàng Đế Hắc Ám này lắc đầu nói:
"Không! Người ta quen....."
Hắn dơ tay lên. Một hắc cầu xuất hiện trên tay hắn. Sau đó Dạ Hoa bất ngờ xuất hiện trước mặt của mọi người. Hắn thả tay ra, hắc cầu liền bay về phía của Dạ Hoa.
Chỉ trong phút chốc các vị Lão tổ cũng không kịp phản ứng.
Thì hắc cầu đã bay đến trước mặt Dạ Hoa.
"Cút!"
Mọi người nghe thấy một tiếng nói phát ra từ miệng của Dạ Hoa. Sau đó tay trái hắn vung lên hắc cầu liền bị bắt lại và bóp nát.
Không đợi mọi người phản ứng. Thân thể Dạ Hoa cũng bắt đầu biến hóa.
Hắn bỗng chốc như thoát sác vậy. Hắn phút trốc liền cao lớn lên như một nam nhân tuổi thiếu niên. Toàn thân hắn vẫn một màu bạch y. Nhưng khuôn mặt của hắn trở nên rất soái ngũ quan cân bằng. Khí chất khó tả, mái tóc trắng xóa xõa xuống. Đặc biệt thay đổi là đôi mắt của hắn. Nó đã trở thành
một màu tử sắc, trong con mắt có những vòng tròn đều nhau, trên mỗi vòng trong đó lại có các câu ngọc. Tổng cộng toàn bộ là 15 câu ngọc.
"...là hắn!"
Tất cả mọi chuyện diễn ra qua nhanh. Tất cả mọi người đều không biết chuyện gì xảy ra cả.
Chỉ thấy Dạ Hoa bá khí nói một câu rồi bóp nát hắc cầu. Sau đó toàn thân của hắn thay đổi kể cả khí chất lẫn khí tức.
Đôi mắt tử sắc làm mọi người không khỏi thấy rùng mình kinh hãi.
"Ngươi đến đây là gì, Hắc Đế?"
Dạ hoa liền mở miệng phá tan suy nghĩ của mọi người. "Không phải vì ngươi?" Hắc Đế hờ hững trả lời.
"Vì ta?" lần này Dạ Hoa cũng đành chịu tên này.
"Việc ngươi xuất thế ở đây làm ta rất hứng thú, vậy lên ta đến đây."
Nghe Hắc Đế nói vậy tất cả mọi người đều nhìn về phía Dạ Hoa.
"Lúc nghe tin Vạn Cổ Bất Bại Đại Đế ngươi chết, ta rất bất ngờ. Người như ngươi, ngay cả Đấng Cai Trị còn dám đứng ngang hàng mà nói chuyện lại bất ngờ chết như vậy đúng là kì quái, nên ta tính thử một quẻ. Cuối cùng phát hiện ra ngươi đang ở đây, nhưng một mực ngủ say 7 năm. Thấy ngươi chuẩn bị xuất hiện nên ta cho chất xúc tác thôi."
Vạn Cổ Bất Bại Đại Đế?
Là Dạ Hoa chuyển thế?
Trong đầu tất cả mọi người đều hiện lên suy nghĩ này, nhưng một mực vẫn không dám mở miệng chen vào.
"Ngươi tính ra được? Cũng đúng ngươi là một trong 12 thực thể mạnh nhất toàn bộ các vị diện này mà."
"Vẫn câu hỏi vừa nãy. Đến đây làm gì? Đánh nhau?"
Dạ Hoa vừa hỏi toàn thân cũng toát ra khi thế kinh người. Chèn ép tất cả mọi người.
"Không! Ngươi nghĩ rằng bây giờ ngươi đủ sức?"
"Ta đến xem có đúng là ngươi không thôi!"
"Nhanh nhanh mạnh lên đi!"
Chỉ thấy Hắc Đế lắc đầu đáp.
Sau đó hắn liền biến mất. Mọi người cũng quay lại cung điện của Dạ Gia trong mộng bức, ánh mắt nhìn về phía Dạ Hoa vài phần không hiểu.
Chỉ thấy Dạ Hoa quay lại nói.
"Không cần lo lắng về ta hay tên kia. Thằng nhóc này là đệ tử của Vạn Cổ Bất Bại Đại Đế ta, lên ta sẽ không hại hắn"
Ngừng một chút hắn lại nói.
"Tên kia sẽ phụ trách an toàn tuyệt đối cho Dạ Hoa lên các ngươi không cần phải lo cho hắn"
Nói xong Dạ Hoa liền ngất đi.
Quay lại Lúc mà Hắc Đế đáp xuống rồi chuyển mọi người đến không gian kia. Thì linh hồn của hắn bị kéo vào sâu trong tiềm thức.
“Đến rồi sao?”
Một giọng nơi già nua vang lên.
“Ai vậy? Đây là đâu?”
Dạ Hoa cả kinh kêu lớn.
“Không phải sợ. Ta là Vạn Cổ Bất Bại Đại Đế, cùng tên ngoài kia là người quen cũ”
Giọng nói kia lại vang lên lần nữa.
Dạ Hoa trong đầu liền hiện lên rất nhiều suy nghĩ. Nhưng điển hình nhất là nếu vị Đại Đế này đoạt sá hắn thì sao?
“Ha ha. Ngươi nghĩ ta sẽ đoạt sá ngươi? Nếu ta muốn ta đã làm từ khi ngươi sinh ra rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ.”
Suy nghĩ một hồi thì cũng cảm thấy có lí. Nếu lão ta muốn thì đã đoạt sá hắn khi hắn còn quấn tã rồi.
“Vậy lão làm gì ở đây?” Dạ Hoa nghi ngờ hỏi. Nếu không đoạt sá mình thì trên người mình còn có thứ gì để lão muốn?
Âm thanh lại vang lên.
“Ta muốn ngươi thừa kế ta!”
“Thừa kế?”
“Đúng. Thừa kế tất cả của ta.”
Dạ Hoa còn chưa kịp trả lời thì một lượng lớn truyền thừa lao vào đầu hắn.
Đầu của hắn giường như muốn bạo nổ vậy. Lượng tin tức này quá lớn. Trong đó lão còn đã tạo sẵn ra một Hệ Thống.
“Hệ thống này được ta tạo ra trong thời gian quan sát ngươi rất lâu. Mà nó cũng coi như là để giúp ngươi tiếp thu truyền thừa một cách tốt nhất.”
Dừng một nát lão giả lại nói.
“Hệ thống này có tất cả mọi thứ nhưng duy nhất không có là võ kỹ. Bởi vì võ kỹ tốt nhất là lên do chính mình tạo ra và lĩnh ngộ. Dựa vào những thứ như vậy chẳng giúp gì cho ngươi cả.
Còn tất cả linh dược hay đan dược và đồ vật thì được hệ thống hấp thu linh khí rồi trồng và tạo ra ở không gian khác. Còn rất nhiều thứ nữa. Tự mình nghiên cứu đi.”
Nghe Lão giả nói song Dạ Hoa liền mất đi ý thức.
“Hệ thống. Ngươi để ý hắn hộ ta! Toàn bộ đều giao cho ngươi!”
Lão giả phân phó với một đốm sáng trong bàn tay mình. Rồi thả đốm sáng đấy bay đi.
211
7
1 tháng trước
12 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
