ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17 - Dạ Hoa Ra Tay

Chỉ thấy một con hầu yêu thân to bằng cả quả núi, khuôn mặt dữ tợn, hướng về phía Cửu Đại bay tới.

“Một tôn hầu yêu?”

“Nó to quá!”

“Thái Ất cảnh! Con hầu yêu này đạt Thái Ất cảnh!”

“Thái Ất cảnh? Đám nhóc kia xong!”

“Trời kỵ người tài a!”

“…”

Thấy con hầu yêu này, rất nhiều thế lực đều nghị luận ầm ĩ. Đến khi một vị lão giả bảo rằng nó là một tôn Thái Ất cảnh thì cả đám đều hít vào ngụm khí lạnh nhìn về phía Cửu Đại.

Có hả hê, có vui mừng, có không đành. Nếu Cửu Đại phát triển được thì bọn họ sẽ sớm thành một phương thế lực.

Một vài thế lực đã thấy được tiềm năng của Cửu Đại và đang có ý thu họ

Nhưng nếu họ chết sớm thì đối với một vài thế lực sẽ là điều rất tốt.

Ở trong phủ thành chủ. Các lão giả cũng chăm chú nhìn Cửu Đại cùng với Dạ Hoa, tinh thần họ căng lên và chăm chú nhìn tôn hầu yêu kia. Nó rất mạnh. Lão Tổ Dạ Gia nhìn Dạ Hoa một lúc rồi thở dài phiền lão.

“Các đệ chạy mau!”

Huyền Linh liền đánh thức Cửu Đại đang ngồi xuống điên cuồng thôn phệ kia.

Nghe thấy tiếng của Huyền Linh cả đám đều mở mắt ra, nhưng không thể cử động được.

Sát khí quá mạnh.

Nó đè ép không cho Cửu Đại cơ hội nhúc nhích.

Tam nữ cũng chỉ có thể mở miệng chứ toàn thân không thể cử động được.

“Đến rồi?” Mở mắt ra, Dạ Hoa miệng nhếc lên, ánh mắt dạo dực nhìn hầu yêu.

Chỉ thấy nó một tay vồ xuống chỗ Cửu Đại đang ngồi.

“Chết!” Nó điên cuồng thét lên một tiếng, cự thủ đã bay đến đỉnh đầu của Cửu Đại.

“Ầm!”

Chỉ thấy Dạ Hoa liền xuất hiện phía trên Cửu Đại. Sau đó hai tay liền đỡ lấy cự thủ của Hầu yêu.

Xung quanh cự phong gào thét vì âm ba của việc Dạ Hoa đỡ một đòn của Hầu yêu. Tất cả các yêu thú trong vòng trăm mét đều sợ hãi bỏ chạy khỏi xung quanh đó, sợ tai bay vạ gió.

“Các đệ chạy nhanh. Hầu yêu này rất mạnh!”

Thanh âm của Dạ Hoa vừa chuyền tới mang theo sức mạnh kì lạ. Cả đám Cửu Đại liền có thể đứng dậy và di chuyển được.

Cả bọn đều cấp tốc chạy ra xa, tôn hầu yêu này khiến họ cảm thấy hoàn toàn bất lực trước nó.

Cả đám nắm chặt tay nhìn về phía thân ảnh của Dạ Hoa thầm thề. Không bao giờ trở thành gánh nặng của Dạ Hoa nữa.

“Nhân loại! Ngươi rất mạnh, nhưng bổn Tiên không có hứng thú với ngươi. Cút!”

Hầu yêu đứng lại trên mặt đất mở miệng ra và nói với Dạ Hoa, âm thanh mang vài phần khinh thường hướng Dạ Hoa chuyền đến.

“Vậy sao? Các đệ ấy là huynh đệ của ta. Muốn chạm vào các đệ ấy thì trước tiên bước qua ta đã!”

Dạ Hoa chỉ nhàn nhạt trả lời rồi xông tới đánh với hầu yêu.

“Ngông cuồng!”

Thấy vậy Hầu yêu cung lớn tiếng khinh thường. Vung tay lên đối với Dạ Hoa đánh tới.

“Oanh! Oanh!”

Chỉ thấy Dạ Hoa bỗng lách mình khỏi cự thủ của hầu yêu rồi xuất hiện dưới cằm của nó. Hắn liền vung một cú móc hàm, khiến hầu yêu liền bị nhấc lên không chung rồi bị ngã ngửa ra sau.

Nhưng Hầu yêu còn chưa kịp chạm đất Dạ Hoa đã liền xuất hiện đằng sau nó rồi vung một cú đá vào lưng của nó, khiến nó thét gào rồi văng lên trời.

“Lôi Phạt!”

Một tia sét xé toạc bầu trời đắng thẳng xuống hướng Hầu yêu đang trên không trung. Cây cỏ xung quanh liền bị nướng chín, mặt đất xung quanh bị nướng nóng bỏng lên.

“Ầm!”

Hầu yêu dơi xuống đất sau đó liền vùng dậy, bộ lông trắng của nó chỉ có vài chỗ là bị cháy xém. Nó bỗng tiêu thất ở đó rồi xuất hiện bên cạnh Dạ Hoa.

Cứ qua chục đòn đánh, Dạ Hoa lại bị đánh văng đi. Sau đó Hầu yêu lại cố gắng để phóng về hướng của Cửu Đại, nhưng cứ đến gần là Dạ Hoa lại xuất hiện hết lần này đến lần khác, mỗi lần lại dữ dội hơn gấp mấy lần.

Dạ Hoa liền dùng sức chống đỡ lại Hầu yêu. Liên tục là những âm ba của cuộc chiến vang lên. Tất cả mọi người đều không tin được Dạ Hoa lại có chiến lực kinh khủng vậy

“Đại Địa Quyền!”

Hầu yêu hống to, nó vung ra một cú đánh sau đó cả cự thủ của nó bị bao lại bởi đất đá hướng đến Dạ Hoa đánh tới..

“Phụt!”

Dạ Hoa bị cự thủ của hầu yêu đánh trúng, phun một ngụm máu, thân hình Dạ Hoa như diều đứt dây vậy, hắn bay đi và đụng chúng một quả đồi gần đó.

“Ha Ha!” Một tiếng cười vang vọng khắp sâm lâm vang lên.

“Lần đầu tiên! Lần đầu tiên ta cảm thấy như vậy! Đây mới đúng là một trận đấu!”

Dạ Hoa đứng dậy từ đống đổ nát, trên mắt hiện ra chiến ý chưa từng có.

“Nhân loại! Ta phải công nhận là ngươi là nhân loại đầu tiên khiến ta đánh nghiêm túc. Xưng tên đi nhân loại.”

Hầu yêu đứng lại nhìn Dạ Hoa hỏi. Đây là lần đầu nó vào Nhân giới và Dạ Hoa cũng là nhân loại đầu tiên khiến nó đánh nghiêm túc.

Nhưng cũng chỉ là nghiêm túc mà thôi, nó nhìn Dạ Hoa càng lúc càng giống như kẻ đã chết vậy.

“Ta? Dạ Hoa. Ngươi cũng là kẻ đầu tiên khiến ta nghiêm túc!”Dạ Hoa lắc lắc cổ ‘cạch’ ‘cạch’ nói.

Sau đó toàn thân hắn chia thành hai màu khác nhau.

Một bên trái mái tóc hắn đã hoá thành màu xanh lam, y phục cũng hoá trắng lam, trên tay hắn ẩn ẩn một làn khí lạnh sau đó trên tay dần có từng mảng băng nhỏ.

Bên còn lại là một màu hoả diễm. Mái tóc dực đỏ, y phục trắng đỏ. Bên này của hắn lại có vài sợi hoả diễm tung bay.

Xung quanh hắn liền trở thành hai vùng đất khác nhau. Một bên cây cối đóng băng, bên còn lại thì dực cháy.

Băng! Hoả!

“Hoá Thân!”

Dạ Hoa khẽ nói một tiếng. Tay trái phất lên, một tường băng liền vọt lên hướng yêu hầu phóng tới.

Tường băng quá nhanh khiến yêu hầu không kịp phản ứng thì nó đã bị đông kết trong núi băng rồi.

Không đợi nó phá băng mà ra, Dạ Hoa liền đã đến bên cạnh nó, tay phải dơ lên không chung.

“Thái Dương Hạ San-Thái Dương Tàn Bạo!”

Đây chính là chiêu mà hắn dùng để nướng chín đang ở trong trạng thái Nguyện Thần là Dạ Thần.

Nhưng lần này khác biệt. Quả cầu lửa này lớn hơn và xoay nhanh hơn rất nhiều.

Hoả cầu nhanh tróng nuốt nấy núi băng. Hoả diễm điên cuồng xoay vòng, nhiệt lượng kinh người toả ra khiến cho tất cả cây cối xung quanh đó bốc cháy.

“Băng Hoả Ma Ngục!”

Dạ Hoa búng tay một cái. Đang điên cuồng đốt cháy cùng xoay vòng là Hoả cầu liền được bao quanh bằng một quả cầu băng khổng lồ. Xung quanh cũng ngừng cháy mà liền đóng băng nhanh chóng.

Nhưng để ý kỹ thì ở trong cầu băng vẫn có hoả diễm cháy, nhưng ngọn lửa đã dần hoá thành màu xanh lam và thậm chí còn cháy mạnh hơn.

Lúc này để ý kỹ hơn đôi mắt của Dạ Hoa sẽ thấy đôi mắt của hắn đã hoá thành một màu huyết sắc ma mị. Trong con ngươi có những đường văn kì lạ.

Đây chính là huyết nhãn của huyết mạch Vạn Cổ ban cho hắn. Không chỉ có thể nhìn rõ cùng sao chép mọi thứ, bây giờ hắn thậm chí còn thay đổi được một số thứ chính của vật chất. Ví dụ như ngọn lửa không chỉ nóng mà còn có thể lạnh thấu xương.

Ngọn lửa trong tảng băng kia chính là vậy. Ngọn lửa lạnh thấu trong môi trường lạnh lẽo như tảng băng kia khiến nó mạnh hơn bao giờ hết.

“Ngao!”

Hầu yêu ngào thét rồi phá băng lao ra ngoài. Toàn thân nó vẫn còn lam hoả vây quanh, vài chỗ bị cháy xém, vài chỗ lại đóng băng. Nó cố vung vẩy thân thể để băng dơi đi.

Nó nhìn về phía Dạ Hoa với ánh mắt tức giận, sau đó lại phóng về phía Dạ Hoa.

“Nhân loại đáng chết!”

Nó vừa xông tới một bên, hàng chăm trông đất liền trồi lên khỏi mặt đất đâm về phía Dạ Hoa. Hầu yêu này mang trong mình thổ hệ lên việc khống thổ với nó khá dễ dàng.

Dạ Hoa thấy vậy lông mày khẽ nhíu lại, tay trái phất lên, hàng loạt các núi băng nhỏ hiện lên rồi giữ các trông đất này lại.

“Ngươi muốn ngịch đất sao?” Dạ Hoa cười cợt nhìn về Hầu yêu đang phóng tới.

Bỗng chốc toàn thân hắn lại thay đổi. Hai bên cơ thể hắn lại lần nữa biến hoá kinh người.

Bên trái hắn liền hoá thành một màu xanh nhàn nhạt, cả mái tóc cũng vậy. Rồi một luồng gió nhẹ thổi qua rồi hoá thành một xoáy lốc nhỏ trên lòng bàn tay hắn.

Bên còn lại thì hoá thành một màu nâu, y phục cũng liền xen giữa trắng và nâu.

Đại Địa cùng Thiên Khung!

151

3

1 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.