Chương 16 - Thú triều
Mộc Thần thấy vậy liền nhíu đôi mày liễu lại nói, sau đó thần sắc bỗng trở lên hơi sợ hãi nói.
“Là thú triều!”
“Thú triều?”
Cả nhóm nghi ngờ nhìn về phía Mộc Thần. Đúng lúc này, một cái cây gần chỗ Dạ Hoa đứng bỗng hiện lên một khuôn mặt.
Thấy khuôn mặt này, kể cả Lão tổ Dạ Gia hay các trưởng lão của Thập Đại Thế lực cũng cùng thốt lên một câu.
“Thái Ất Chân Tiên?”
Trên cái cây đó họ bỗng cảm thấy được một luồng cảm giác nguy cơ.
Thụ yêu này không tầm thường.
Họ đều kết luận như vậy. Sau đó chăm chú nhìn lên linh thạch.
Trở lại chỗ Dạ Hoa. Khi thấy Thụ yêu này xuất hiện mọi người đều vô ý thức lùi lại, chỉ riêng Dạ Hoa là không.
Thụ yêu liền mở miệng hướng Dạ Hoa nói.
“Chủ nhân. Thú triều này chỉ toàn một nhóm yêu thú cấp thấp, từ Nguyên Anh cảnh đến Hoá Thần cảnh, riêng chỉ có một vài con đạt Thoát Thai cảnh. Còn một con tiểu hầu đã đạt Niết Bàn cảnh.”
“Hơn nữa đằng sau có một tôn Thái Ất Chân Tiên cảnh đỉnh phong nhìn chằm chằm!”
Chủ nhân?
Đầu thụ yêu khiến họ kiêng dè lại gọi Dạ Hoa là chủ nhân, khiến cả đám lão nhân liền ngoài ý muốn nhìn về Dạ Hoa cùng Thụ yêu.
Ngay cả Mộc Thần tam nữ cùng Cửu Đại cũng bất ngờ nhìn về phía Dạ Hoa.
Họ không biết được một thiếu niên 17 tuổi làm sao lại có một thuộc hạ Thái Ất cảnh.
Nhưng họ cũng có thể hiểu vì Dạ Hoa là Thánh Tử của Dạ Gia, vậy lên việc có thuộc hạ mạnh là đương nhiên.
Nhưng Lão tổ Dạ Gia lại kinh hãi hơn ai hết. Hắn quan sát Dạ Hoa rất lâu, Dạ Hoa hoàn toàn không tiếp xúc với thứ gì hay bất cứ ai quá lâu chừ hai vị hôn thê cùng hai cái tỳ nữ ra.
Vậy Thụ yêu này ở đâu ra?
Mộc Thần tam nữ cùng Cửu Đại cũng không khá kinh hãi về Thụ yêu vì họ thấy có thuộc hạ bực này là đương nhiên.
Càng làm họ sợ hãi hơn chính là thú triều này có cả Hoá Thần cảnh cùng Thoát Thai cảnh và một tôn Niết Bàn. Đằng sau càng là một tôn Thái Ất cảnh hơn nữa còn là Chân tiên đẳng cấp.
Sau khi được Dạ Hoa truyền cho các thông tin kia thì cả nhóm đều biết Thái Ất Chân tiên biểu thị cho thứ gì.
Nhưng Thụ Yêu lại lần nữa lên tiếng, nhưng chỉ truyền âm riêng cho Dạ Hoa.
“Lần này là cơ hội tốt để Cửu Đại rèn rũa. Hơn nữa tôn Thái Ất cảnh kia cũng là cơ hội tốt để ngài đột phá tầng thứ tư, thưa chủ nhân!”
Mọi người liền vội nhìn về phía Dạ Hoa, chỉ thấy hắn trên khuôn mặt hiện ra một nụ cười.”
Thấy vậy Dạ Hoa bèn cười cười quay sang với Cửu Đại nói.
“Được rồi. Thú triều của các đệ!”
Thấy hắn nói vậy tam nữ cùng Cửu Đại liền nhíu mày nhìn về Dạ Hoa. Tam nữ có thể dễ dàng tiêu diệt thú triều dạng này, nhưng Cửu Đại thì không chắc.
Nhưng thấy Dạ Hoa chắc chắn như vậy thì họ cũng yên tâm hơn rất nhiều. Sau khi thấy Dạ Hoa nhẹ nhõm vượt cấp đánh miểu sát Dạ Thần với Huyền Tiên cảnh, thì rất có thể Dạ Hoa vẫn chưa tung hết sức mình.
Tiếng động càng lúc cành dồn dập hơn về phía nhóm của Dạ Hoa.
Chỉ thấy Dạ Hoa liền ngồi xuống và tiến nhập trạng thái thiền. Sau đó xung quanh Dạ Hoa từng dòng từng dòng linh khí đổ bộ vào trong cơ thể Dạ Hoa.
Tất cả các đệ tử thế lực cùng các tán tu trong sâm lâm liền dừng lại sau khi họ cảm nhận được một cỗ uy áp khổng lồ đè nén tới.
Tất cả các thế lực đều nhắn đến các đệ tử lấy linh thạch ra để xem truyện gì xẩy ra và để xem thực lực của vị Thánh Tử này.
Chỉ thấy Dạ Hoa ngồi xuống tiến nhập trạng thái thiền tu, rồi Cửu Đại liền vọt vào giữa thú triều. Tam nữ thì ở lại bên cảnh thủ hộ cho Dạ Hoa.
Cửu Đại trong vòng một tháng qua liên tục đột phá lên đến Nguyên Anh cảnh, Ngọc Tú cùng Công An cũng đã lên đến Kim Đan cảnh. Riêng Trần Quân cũng đã đột phá lên đến Hoá Thần cảnh.
Phải biết một tháng trước bọn họ đa số mới là một vài Kết Đan cảnh mà thôi
Riêng Công Tôn An mới là Trúc Cơ kỳ
Nhưng do có phần truyền thừa mà Dạ Hoa đưa, cả nhóm tu vi tăng lên như bay và cộng với đan dược mà Dạ Hoa đưa cho nên tu vi cũng được củng cố rất nhiều
Chứ không nói bây giờ họ là đồng cấp vô địch!
Điên rồi!
Là điều duy nhất mọi nghĩ đến khi nhìn thấy Cửu Đại lao vào ‘tự sát’ theo họ thấy.
Nhưng điều mà tất cả không thể ngờ được là. Chừ Ngọc Tú là đứng ở vòng ngoài rìa và chém giết ra thì cả tám người còn lại đều tiến sâu vào thú triều.
Một thân bạch y, khuôn mặt anh tuấn, cùng với một cây bạch ngân thương. Trần Quân từng thương xuất ra, thương ra như rồng liên tục đâm sâu vào ra thịt của các yêu thú. Trần Quân phút chốc liền chạm mặt một yêu thú Hoá Thần cảnh, nhưng chỉ với vài thương xuất ra, đầu yêu thú kia liền mất mạng. Đặc biệt hơn, mỗi một thương xuất ra lại mang theo vài tia thương ý, sắc bén, hùng hậu khiến cho đồng cấp yêu thú đều không chịu được.
Phải biết yêu thú khi đồng cấp với tu sĩ thì chín phần mười là tu sĩ sẽ thua. Với thiên phú riêng về mình cùng cường độ nhục thân rất cao khiến cho đối chiến một một là chúng hoàn toàn bất bại.
Nhưng với sự hiểu biết và kinh nghiệm riêng của mình về thương pháp, Trần Quân liền dễ dàng đánh giết con yêu thú kia.
“Phanh!”
Một tia kiếm ý lạnh thấu xương bộc phát ra, một đầu yêu thú Hoá Thần đỉnh phong liền dời ra thành từng khúc. Đối diện nó là một thân xích y Húc Phượng, tay cầm thanh hồng kiếm dài 2m, liên tục đối chiến với các yêu thú khác.
Ở một nơi khác, Nguyễn Hiếu một thân hắc y tay cầm một chiếc quạt đen phe phẩy. Với thủ pháp nhanh chóng của mình, mỗi một lần chiếc quạt vung ra, lại có một hai chiếc phi đao từ trong đó phóng ra ngoài. Sau đó liền hợp lại thành sát trận và vây khốn yêu thú trong đó. Trận pháp được bày ra một cách vô thanh vô tức. Gần như chỉ có vài lão nhân là nhìn rõ thủ pháp, nhưng cũng đủ để kinh hãi khi tốc độ kết trận quá nhanh, họ chỉ thấy loáng thoáng ma thôi.
Một thân Độc công Tả Tử, hắn chỉ cần chạm vào một con yêu thú bất kì, là toàn thân nó bắt đầu hoá tím và chết, sau đó bất kì con yêu thú nào chạm chúng là lại lặp lại vòng lặp đó.
Đức Viên thì điên cuồng vung côn, càng đánh hắn càng trở lên điên cuồng hơn. Nhất côn nhất mệnh. Yêu thú xung quanh hắn trên thân đều có chỗ vỡ nát. Cây thiết côn của hắn càng vung lại càng thấy nhanh hơn, hiểm độc hơn. Càng bất ngờ là hắn cũng có phát ra được ‘ý’ cảnh.
Sa Hùng thì trên hai tay mang một đôi bao tay hắc thiết. Từng quyền từng quyền oanh vào cơ thể của yêu thú.
Trịnh Vương thân là Luyện Khí sư. Tất cả vũ khí mà Cửu đại đang dùng đều là hắn Luyện thành. Trần Quân là một cây Bạch ngân thương. Húc phượng là một thanh Huyết kiếm. Tả Từ là một thân độc châm. Hắc phi đao của Nguyễn Hiếu cũng vậy. Sa Hùng một đôi Hắc Thiết quyền. Công An một chiếc roi sắt. Đức Viên là một thanh thiết côn. Ngọc Tú thì là một Dược đỉnh.
Nhưng hắn đã hứa với mọi người rằng. Năm năm sau, gặp mặt ở Chiến Tiên bí cảnh hắn chắc chắn sẽ tặng mọi người một môn vũ khí thuận tay nhất. Và Cửu Đại cũng không từ chối hảo ý của vị huynh đệ này.
Chỉ vài giờ qua đi, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người. Cửu Đại hoàn toàn nghiền ép thú triều này, sau đó mọi thứ hoàn toàn trở thành một cuộc tàn sát một chiều khi mà Trần Quân, Nguyễn Hiếu, Húc Phượng, Tả Từ và Dương Đức Viên thể hiện quá vượt trội ở đồng cấp. Trịnh Vương, Công An, Sa Hùng cũng biểu diễn rấ khủng khiếp. Riêng Ngọc Tú vì việc không tham chiến lên hoàn toàn bị tám người còn lại làm lu mờ hoàn toàn.
Nhưng tên của Cửu Đại hoàn toàn in vào trong đầu của tất cả mọi người ở đây.
“Nhân loại! Chết đi!”
Chỉ thấy lúc này một thân lông lá bạch hầu cầm thanh côn sắt lên vung về phía Trần Quân.
Thấy vậy Trần Quân liền vung thương lên đối chọi, nhưng chênh lệch vẫn là có lên hắn đều bị oanh bay đi.
Thấy thế Cửu Đại còn lại cũng tập chung vây lại Bạch hầu.
Trước sự vây quét của Cửu Đại nhưng Bạch Hầu này cũng không hề yếu thế. Một phần là vì tu vi Niết Bàn cảnh, phần còn lại cũng là do nhục thân của nó quá cường đại.
“Toả Sát Trận!”
“Phượng Linh Kiếm!”
“Hàng Long Quyền!”
“Bạo Độc Châm!”
Cả năm người, Nguyễn Hiếu, Húc Phượng, Tả Từ, Sa Hùng, Đức Viên đều tung ra võ kỹ mà mình trong một tháng qua sáng tạo ra.
Nguyễn Hiếu phất quạt một cái, hàng loạt phi đao bay ra sau đó liền cắm xuống đất. Xung quanh sát khí còn sót lại của đám yêu thú vừa bị chém giết bỗng chốc trở lại thành hình thể ban đầu lao vào cắn xé Bạch Hầu.
Bạch Hầu chật vật vung vẩy côn, cố gắng thoát ra khỏi chúng nhưng một bên Húc Phượng đã sông tới. Kiếm ý toát ra, hai đạo cam sắc kiếm khí hình thành rồi bắt đầu bay múa trên thân kiếm, rồi từng kiếm một đánh đến phía Bạch hầu.
Thoát ra được khỏi kiếm của Húc Phượng thì Sa Hùng quyền đã oanh đến, từng quyền đánh vào nhục thân của Bạch hầu. Nhục thân cứng cáp như nó cũng thấy từng đợt đau nhức bắt đầu truyền vào cơ thể mình.
Không đợi Bạch hầu phản ứng, một đoá độc châm liền bay đến trước Sa Hùng cùng Bạch Viến sau đó liền nổ tung, hàng trăm cây độc châm bay ra, nhưng không hề hướng Sa Hùng đâm đến mà toàn bộ đâm vào Bạch viên trên thân. Sau đó Bạch Viên bắt đầu chậm lại dần dần.
“Đáng chết!”
Bạch Hầu hống to vùng vẫy khỏi mọi thứ rồi chống trả lại Sa Hùng, một côn điên cuồng vung đên Sa Hùng trên đầu, nhưng sau đó nó liền khựng lại một chút vì roi sắt của Công An đã quấn đến cây côn của nó. Nhưng vì nhục thân nó quá mạnh mẽ, một côn vẫn vung xuống hướng Sa Hùng.
“Địa Liệt Côn!”
Đức Viên lúc này liền tiến lên tiếp một côn của bạch hầu, sau đó một côn vung vào trên vai bạch hầu. Hai chân nó liền lún xuống mặt đất, xung quanh mặt đất liền bị oanh lõm xuống thành một hố to, bạch hầu kia một chân liền khuỵ xuống đất.
“Ngao!”
Nó hống giận, đứng lên đẩy côn của Đức Viên ra khỏi vai, bắt đầu bắt nhịp với Đức Viên hơn và bắt đầu áp đảo dần. Trịnh Vương cũng đã tham gia vào trận chiến, mặc dù không bằng năm người kia nhưng hắn cũng góp phần không nhỏ vào việc giúp những người còn lại có không gian thở.
Từ đằng xa chạy về là Trần Quân, khuôn mặt tức giận, xách thương lao tới.
“Bá Vương Thương – Hoành Tảo Thiên Quân!”
Hắn lao vào bạch thương tung bay trong tay hắn, bạch hầu dần cảm thấy không ổn, càng đánh với Cửu Đại nó cành nùi về sâu trong sâm lâm hơn. Chỉ thấy bạch thương trong tay Trần Quân xoay đến với tốc độ càng lúc càng nhanh, và cuối cùng hắn bổ một nhát từ trên đầu Bạch hầu xuống dưới.
Bạch hầu liền chừng lớn mắt nhìn Cửu Đại, nó không dám tin, hoàn toàn không dám tin về việc mình sẽ bại trước một đám nhóc thua nó đến 1-2 cái đại cấp.
Thân thể của Bạch hầu liền bị chẻ đôi ra thành hai nửa. Cả đám Cửu Đại cũng thở ra một hơi rồi bắt đầu ngồi xuống thôn phệ tinh huyết, sát khí, cùng với tất cả tinh hoa của đám yêu thú.
Một tháng trước Dạ Hoa dựa theo Vạn Cổ Đế Thần công tạo ra một bộ công pháp đủ sức cho Cửu Đại thôn phệ mọi thứ mà không cần Vạn Cổ huyết mạch.
Nhưng nghe theo Vạn Cổ Đại Đế thì Dạ Hoa cũng cho Cửu Đại hấp thụ qua máu của mình, để dễ đang vận dụng công pháp hơn.
Nhưng Cửu Đại không hề biết một tôn đại năng đang điên cuồng phóng về phía họ.
“Ngao!!”
“Ai giết đồ tôn của ta!!”
131
2
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
