Chương 37
Trở về qua khứ để yêu anh
Đào bới suốt 1 ngày anh mới đưa được cô lên, tuy ko có vết thương nào nghiêm trọng nhưng vì bị thiếu dưỡng khí khá lâu cô chìm vào hôn mê. Lúc nào cô tỉnh? Ko biết, phải chờ thôi.
Cô tỉnh dậy trên 1 chiếc giường xa lạ và cảm nhận ngay có sự khác biệt, mọi thứ vẫn như thế mà y như nhìn qua 1 bức ảnh cũ kĩ ố vàng. "Chuyện gì thế nhỉ, cô nghĩ, mình đang ở đâu đây?" Loay hoay cố rời khỏi giường 1 lúc rồi cô chịu thua, 1 tay bị gãy phải bó bột, tay kia ko gãy nhưng cũng đau khiếp. Ngay lúc đó 1 gã tóc vàng chạy vào phòng reo lên mừng rỡ
-Ôi, em yêu, tạ ơn Chúa, em tỉnh lại rồi
"Em yêu à, cô nghĩ, thật á" nhưng rồi cô gạt đi, bình thường với bạn bè người quen, khi cần nhờ vả gì cô cũng sẵn sàng thêm từ yêu vào, em yêu, anh yêu, chị yêu, còn nói cả mấy câu sến sẩm cho thêm hương vị. Cô hỏi
-Đây là đâu?
-Bệnh viện. Sau vụ nổ em bị vùi dưới đống gạch đá cả ngày nên bị hôn mê.
"Vụ nổ nào nhỉ, sao mình ko nhớ" cô băn khoăn tự hỏi "lúc đó mình chuẩn bị đưa bố mẹ đi ăn mà". Cô đi du học và sau khi có tấm bằng đại học cô ở lại Anh làm việc, vì vậy 1 năm cô chỉ về nước được 1 lần thường vào dịp giáng sinh. Cô hỏi
-Bệnh viện cái kiểu gì mà xập xệ thế này, đây là tỉnh thành nào đấy, còn anh là ai sao lại vào phòng tôi?
-Anh là chồng em, chứ em nghĩ anh là ai mà lại có thể tự do vào phòng em?
-Xời ơi, cái thời buổi này bác sỹ ngoại đầy ra, mà chất lượng còn chẳng bằng bác sỹ Việt.
Chợt cô khựng lại, khoan đã nào, hình như cô bỏ qua thứ quan trọng
-Anh là chồng tôi á, đùa kiểu gì vậy hả? Bố mẹ tôi đâu rồi, sao tôi nhập viện mà ko thấy họ ?
Bố mẹ? Anh ngạc nhiên nhìn cô, ko phải cô nhất thời quên mất điều gì đấy chứ, sao lại ko nhớ ra anh? Anh kiên nhẫn kể lại vắn tắt cho cô nghe mọi chuyện, kể từ khi 2 người gặp nhau
-Ko đời nào tôi lấy anh, cô khăng khăng, nói thật đi anh dùng chiêu trò gì để ép tôi phải ko?
-Ép em? Nãy giờ nghe anh kể lại em ko vào đầu được tí nào à, chính em chủ động quyến rũ anh,chính em là người muốn ngủ với anh trước
-Thì sao, cô cười vang, nếu cứ ngủ với ai đó là phải lấy người ta thì chắc tôi kết hôn với cả nửa đàn ông thành phố. Ko đời nào tôi lại đi lấy cái loại, cô ngừng lại. Anh sẵng giọng
-Loại gì?
-Loại tôi ghét nhất: cảnh sát.
Đúng vậy, cảnh sát vào thời này ko phải toàn bọn mặt người dạ thú sao, xem phim đi, toàn đi tra tấn người khác là giỏi thôi. Cô nhìn anh ta, mặt anh ta đã tím lại vì giận rồi, nào, chồng yêu, anh tính làm gì tôi. Đột ngột, anh ta đứng lên đi ra phía cửa
-Để anh đi tìm bác sỹ khám cho em
Anh đi như chạy khỏi phòng. Hình như cô bị mất trí nhớ, những kí ức về anh chẳng còn, trớ trêu làm sao, anh cũng từng mất trí nhớ và khi đó anh đã đối xử với cô thế nào, đúng là quả báo.
Đúng như anh đã lo lắng cô bị mất trí nhớ và cũng chẳng biết khi nào mới lấy lại được, có khi ko luôn. Chán nản vô cùng, anh thật sự ko thích phiên bản này của vợ.
Có chồng đã là việc gây sốc nhưng còn có chuyện gây sốc hơn: cô đã có với anh ta 1 thằng con trai! Gã chồng đã là loại ko ưng ý, nhưng thôi, dù gì giờ anh ta cũng ko làm công việc cũ nữa, chuyển sang nghề báo rồi, thằng con mới là thảm họa. Nó là cái loại quá được nuông chiều nên hư hỏng, thế cô mới ko thích lấy chồng sinh con, để nuôi dạy được 1 đứa trẻ khôn lớn thành người tốn biết bao công phu, cô chỉ thích dồn thời gian cho công việc thôi.
Rồi người ta cũng cho cô xuất viện về nhà. Cô bị gãy tay nên chồng cô kiên quyết ko cho cô đi làm bảo để khỏe lại hẳn đã, gì chứ, gãy tay chứ gãy đầu gãy cổ gì đâu mà, hay anh ta định giữ ko để cô được đi làm luôn, cô có nên gây sự để li hôn với anh ta ko, cần gì chứ, cô tìm cách quay về tương lai là xong, bỏ anh ta lại, thế còn thằng bé, bỏ lại luôn, tông giống của anh ta mà, nhìn y hệt
Rảnh rỗi ngồi nhà cô vẽ việc để làm. Đám người giúp việc cô chấn chỉnh tận nơi, đồ trong bếp, sắp xếp cho ngăn nắp gọn gàng, trái đồ khô phải rau củ quả, đồ ăn rửa bằng nước thường, nước lọc, thuốc tím, bát đĩa cô bắt luộc lên bằng nước sôi trước khi dùng. Người làm phát khiếp, họ ngại cô còn hơn cả anh, người vốn dĩ nổi tiếng khó tính. Vườn của họ trồng nhiều loại cây, thế là cô gọi thợ làm dàn để phủ bạt lên che nắng, ko che sớm quá, cây ko có tí nắng nào cũng ko tốt, cũng ko được che cả ngày ko dỡ yếu cây, khi nắng chiếu xiên đi thì phải lùi dàn theo. Cả ngày cứ che che kéo kéo mà có đơn giản đâu, dàn vừa nặng vừa cồng kềnh, bê đi thế nào cho ko va phải cây được che cũng là cả 1 vấn đề. Rồi đến vấn đề hóc hơn: dạy con. Ko còn cái cảnh đến bữa ăn cả đám phụ nữ bu quanh phục vụ nó nữa, Andre phải tự xúc ăn, hết thức ăn mới được rời bàn ăn, ko thì cứ ngồi đấy, mẹ nó thiếu gì thời gian. Đang nhảy choi choi hét hò ầm ỹ, mẹ bảo im ko im, phạt, úp mặt vào tường, ko có chơi bời gì sất. Hư mẹ bảo ko nghe, phạt, nói hỗn với người lớn, phạt. Cô mua 1 cái tủ có khóa, mỗi khi con hư đồ chơi tống hết vào đó. Rồi cô bắt con học, thằng bé 4 tuổi cô bắt học đọc học viết, khi anh có ý kiến, cô bảo
-Tôi ở tuổi nó cũng được cho đi học chữ rồi, ở trong cái nhà này ko chấp nhận đứa ngu dốt, ngu dốt là đồng nghĩa với thất bại, mà trẻ con ko học thì sau biết làm gì.
Cũng may anh ko bị cấm vận, cô đã từng bảo: "Ko đời nào lấy cái loại như anh" nên anh cứ nghĩ thể nào về nhà cũng bị bắt ngủ riêng, nhưng ko, cái khoản kia anh ko hề bị bỏ đói, vẫn no đủ như thường. Cô bảo
-Tay tôi đang bị đau, nên chỉ có thể làm mấy tư thế thôi, ko phải tư thế nào cũng được, như kiểu chó là ko hoàn toàn đấy, đừng thất vọng
-Sao lại thất vọng? anh hỏi
-Ko phải tư thế đó đàn ông các anh thích nhất à, 100% người được hỏi đều thích.
-Ko, anh thích tư thế nào nhìn được guonge mặt em!
"Đã thế từ giờ, cô nghĩ, bắt anh ta tắt đèn rồi mới cho quan hệ!"
Anh và cô chuyển sang dùng tiếng Pháp, anh ko chịu nổi cái thứ tiếng Việt cô dùng, nghe đầy xa cách lạnh lùng. Ngay đến cả mẹ anh cũng rất ngại cô, giờ làm gì cũng phải thẽ thọt xin cô trước, trong nhà kẻ dám đối đầu với cô chắc chỉ có anh.
1
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
