Chương 38
Trở về qua khứ để yêu anh
Nghe tiếng con khóc anh chạy đến, Andre đang nằm trên sàn gào khóc ầm ỹ. Định tới đỡ con dậy anh giật mình nghe tiếng cô, cô đang ngồi ở góc phòng
-Anh đừng có can thiệp, để yên cho tôi dạy con.
Rồi cô nói tiếp giọng bực tức
-Ở cái nhà này cứ 1 người dạy con thì 10 người vào phá, bảo sao nó ko hư cho được.
"Em cũng từng thế mà, anh nghĩ, anh nghiêm khắc với con em còn mắng anh đấy thôi".
Khóc chán ko thấy ai bế ai dỗ Andre lồm cồm ngồi dậy. Cô hỏi con
-Khóc chán chưa, nếu chưa chán thì cứ khóc tiếp, đến lúc nào đã biết lỗi rồi thì xin lỗi mẹ. Con phạm mấy lỗi 1 lần nên hôm nay phải chịu phạt nhiều đấy, úp mặt vào tường, chép phạt, ko được chơi đồ chơi, mà vẫn chưa nhận lỗi thì mai chịu phạt tiếp.
Andre mếu máo lại gần mẹ, giờ mẹ khác rồi chẳng còn dịu dàng như xưa, cậu có làm sao mẹ cũng cứ lạnh như ko, chắc cả đời này cậu chỉ toàn bị phạt. Đứng khoanh tay trước ngực vừa khóc Andre vừa nói xin lỗi mẹ. Thật may, tuy vẫn bị phạt nhưng đến tối mẹ vẫn kể chuyện cho cậu nghe, ko ai làm thế cho cậu bao giờ, từ từ chìm vào giấc ngủ cậu mơ thấy mình là 1 dũng sỹ giết rồng.
Andre bị sởi. Cô hỏi chồng
-Anh đã bị sởi bao giờ chưa?
-Chưa!
-Thế để con em chăm, em tiêm phòng rồi nên ko lo, người lớn cũng bị mắc sởi được đấy chứ ko phải chỉ trẻ con đâu.
Mẹ anh đề xuất để bà chăm cháu, cô gạt phắt đi: "Sao lại thế được, mẹ cũng có tuổi rồi đâu thể để mẹ chăm cháu ốm, vất vả lắm, lỡ mẹ đổ bệnh thì sao." làm mẹ anh rơm rơm vì cảm động, bà cứ ngỡ cô con dâu lạnh như băng của bà ko còn chút tình cảm hay quan tâm gì đến bà nữa.
Mọi việc đổ lên đầu cô hết, để tránh lây sởi cho cả nhà Andre phải cách ly, chỉ có cô kề cận bên cạnh chăm sóc. Chườm mát, lau người, dỗ ăn, canh cho con ko gãi, thằng bé lúc nào cũng đòi mẹ bế. Tay cô gãy chưa khỏi, vẫn phải bó bột, có những lúc để bế được con, cô phải nhờ người khác nâng nó lên, con anh 4 tuổi nhưng to lớn như trẻ lên 7 cô thì gày yếu, mà cũng vừa ốm dậy, nhìn cô vất vả chăm con anh xót ruột vô cùng, thế là anh cũng tham gia.
-Coi chừng lây đấy. Cô bảo anh
-Kệ.
Rồi anh bị lây thật, Andre khỏi cũng là lúc anh bị bệnh, lại 1 tay cô chăm sóc anh, tỉ mỉ như khi chăm con.
Anh thức dậy sau 1 giấc ngủ dài đầu kêu ong ong, nhìn sang thấy cô nằm bên cạnh, mặt còn vương nét mệt mỏi, chắc canh cho anh khi anh sốt mệt quá cô ngủ thiếp đi. Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, anh nghĩ "Hóa ra cô ấy cũng chỉ nói thế thôi chứ tình yêu dành cho chồng con của cô ấy vẫn còn nguyên". Bị anh chạm vào cô giật mình tỉnh giấc vụt ngồi dậy
-Anh cần gì? Vẫn còn lơ mơ ngái ngủ cô hỏi anh
-Ko, ko gì hết, em nằm lại ngủ chút đi. Anh nói, kéo cô nằm xuống.
Sờ trán kiểm tra nhiệt độ cho anh xong cô mới yên tâm nằm lại.
Khi anh nói lời cảm ơn cô đã chăm sóc cho anh lúc anh lên sởi, cô bảo
-Ko cần phải nói cảm ơn, chừng nào còn làm vợ làm mẹ trong cái nhà này thì tôi sẽ làm tròn trách nhiệm của mình.
""Chừng nào" là sao, anh nghĩ, thế có nghĩa là đến 1 lúc nào đó cô sẽ ko còn làm nữa à, cô có ý định bỏ bố con anh sao" . Tưởng đâu cô đã có lại tình cảm với bố con anh hóa ra chỉ là làm vì nghĩa vụ. Sao lại thành ra thế này, vợ chồng anh đã vượt qua biết bao sóng gió cứ ngỡ ko gì có thể phá vỡ hạnh phúc gia đình họ thế mà nguyên nhân lại từ bên trong.
Nghe tin cô gặp nạn, Gabriel lập tức từ Pháp quay về. Rất nhanh họ bắt quen với nhau nói cười hỉ hả ngay trước mặt anh, cô thì lâu rồi ko cười với anh như thế. Khi anh thắc mắc liệu có phải cô định bỏ anh vì Gabriel ko, cô lắc đầu kiên quyết
-Tôi ghét nhất là chuyện ngoại tình nên anh cứ yên tâm, ko có chuyện tôi phản bội anh đâu.
Đúng vậy, cô cũng đã từng nói thế, nhưng sao anh lại luôn cảm thấy bất an thế này.
Cô rất hợp với Gabriel, tính anh vui vẻ xởi lởi, khi nào anh cũng làm cho cô cười, ko giống ông chồng ù lỳ của cô, cả ngày cạy răng cũng chả thấy nói câu nào, có cũng chỉ là "oui, no" phát chán. Sao lúc trước cô lại chọn anh ta nhỉ, cô bị chấn động não à.
1
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
