ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11 - Dạ Tiệc

Tôi liền vớ lấy cho mình bộ vest lịch lãm và đứng trước gương chãi chút lại mái tóc trong tôi lúc cũng khá sói ca đấy chứ bộ. Xong việc tôi ngồi xuống giường mở lấy chiếc va li của mình vào ngăn bí mật, trang bị những thiệt bị cần thiết cho nhiệm vụ như súng, thiết bị liên lạc,… Mà từ hôm qua giờ mới nhớ là tôi chưa liên lạc lần nào về tổ chức hết tại quá nhiều việc diễn ra quá, cơ thấy tôi không nói gì thì anh phong cũng chẳng ngó ngang gì tới nhỉ? Haiz vô tâm hết sức, đang còn bận nghĩ thì 953 bất ngờ lao ra trước mặt tôi với sự hào hứng hiện rõ trên khuôn mặt nói

-Thế nào có được không?

Cô ấy vừa nói vừa xoay một vòng cho tôi xem, cô ấy bận chiếc váy đỏ cùng với mái tóc óng mượt và đôi mắt lắp lánh tỏa sáng kia cùng chiếc nơ xinh xắn khiến cho 953 trở nên lộng lẫy và không kém phần nổi bật

-Cái này có ổn không đấy? Sao tôi cứ thấy nó trẻ con như thế nào ấy nhỉ?-Tôi nói

-Làm gì mà trẻ con chứ? Đây gọi là trẻ trung!

953 vỗ ngực khẳng định, sao cũng được chắc nó cũng không gây chú ý lắm. Chuẩn bị xong tất cả chúng tôi liền bước ra ngoài hướng đến sảnh chính, nơi đã có chiếc xe sang trọng đã chờ chúng tôi từ trước. Khi bước ra tới cửa chính của khách sạn thì bất ngờ hai người lính to lớn trên tay còn cầm hai khẩu súng trường, chúng dữ tợn hỏi chúng tôi

-Cho hỏi thiệp mời của hai quý khách đâu ạ?

-À nó đây

Nói rồi tôi liền đưa ra tâm thiệp mời đã chuẩn bị từ trước cho chúng xem, thấy nó hai tên ấy mới nói chuyện bớt hung dữ hơn một chút và cho chúng tôi quá. Tôi liền đảo mắt nhìn quanh thì từ phía xa đang có những người chuẩn bị hành quyết công khai và đã có người bấm máy quay sẵn, họ là ai vậy nhỉ? Tội phạm hay dân đen? Không rất có thể đây là đặc vụ Mỹ vì xét theo tình hình nước này với chính sách ngoại giao đầy ngông cuồng và sẵn Mỹ vẫn muốn lấy đầu tên đừng đầu thì không phải là không có khả năng. Chúng tôi bước ra chiếc xe đã chuẩn bị sẵn và lên xe, chiếc xe bắt đầu lăn bánh, suốt cả chuyến đi tôi phải cực kì cảnh giác với tên tài xế vì hắn liên tục liếc nhìn chúng tôi có vẻ sự việc hôm qua đã đá động đến chúng rồi nên hôm nay an ninh mới siết chặc như vậy chăng? Cơ mà cũng không cần lo lắm vì mấy tên này cũng chỉ là tay mơ nên không nào phát hiện được chuyển động nhỏ của tôi được. Tôi hướng ánh sang cửa sổ để dễ dàng quan sát khung cảnh xung quanh hơn, phía ngoài các xe quân sự thì còn lại chỉ là những ngoài dân nghèo và gần như sắp chết nằm trên các đường phố, siết chặc an ninh thật khi mọi cung đường đều có chốt canh của quân đội bảo đạm là không một tên nào với ý định xấu có thể lọt ra. Đang quan sát bỗng trong đầu tôi vang lên một giọng nói quen thuộc

-Để xem nào, à được rồi nè! Phong ơi nghe anh nói không vậy?

-Anh Biên ?

Tôi đáp lại trong sự ngỡ ngàng, cuối cùng anh ấy cũng chịu liên lạc với tôi, tôi vui không tả siết liền

-Sao giờ anh mới chịu liên lạc với em vậy?-Tôi hỏi

-À thì tại anh quên với lại hôm qua có bộ phim kia coi hay qua nên anh quên mày luôn he he

Ảnh nói đầy thản nhiêm với một nụ cười không thể nào vô trách nhiệm hơn được cả. Cái câu nói ấy như một gáo nước lạnh tát thẳng vào mặt tôi và cũng khiến cho cơn thịnh nộ của tôi bùng nổ đến mức 953 bên cạnh cũng có thể cảm nhận được nó và nhìn tôi một cái

-Anh đùa đấy à! Anh có biết là mạng sống của em phải gặp nguy hiểm chỉ vì cái quên của anh không?-Tôi quát

-Nào bình tĩnh đi không thì lỡ mồm nói ra luôn đấy

Tôi liền hít một hơi lấy lại bình tĩnh vì giờ mà lỡ miệng nói ra thì toang, vì thiết bị liên lạc của chúng tôi dựa trên các xung thần kinh để phát đi tín hiệu nên người sử dụng chỉ cần nghĩ thôi là đủ chẳng cần phải nói ra

-Thế nào chuyến đi với 953 có vui không?

-Vui cái con khỉ! Sao anh lại cho em đi chung với 953 cơ chứ! Người gì đâu mà vừa đanh đá vừa cứng đầu như thế cơ chứ?! Tai sao ngay từ đầu anh không cho em đi chung với mấy em nhân viên xinh tươi, dễ thương ấy và có chuyên môn thì có phải tốt hơn không?

Tôi nói đầy giận dữ, sau một tràn thì tôi cũng thấy mình khá hơn một chút nhưng mà đầu dây bên kia lại im lặng một cách là thường một lúc rồi mới đáp lại tôi với vẻ giọng đầy hốt hoảng

-Phong ơi! Mày lỡ nói ra rồi kìa!!!

-Hả-Tôi đáp lại đầy ngẩn ngơ

-Nãy giờ em không có nghĩ trong đấu nữa! Mà nói ra luôn rồi!

Nghe câu nói ấy mà tim tôi như muốn ngừng đập, lo lắng mồi hôi chảy không ngừng. Lúc nảy do quá nhập tâm mà tôi lỡ nói hết ra luôn nên 953 đã nghe được hết. Ngay chính lúc này một bàn tay lạnh lẻo chạm vào vai tôi đầy đáng sợ cùng với sát khí tỏa ra như người cõi âm, thông qua chiếc cửa sổ trên xe tôi có thể thấy được cặp mắt dữ tợn như con thú săn mồi đang chăm chú nhìn tôi. Ôi! Sợ chết mất tôi chưa muốn bỏ mạng ở đây đâu! Trong tình huống này tôi quyết định quay lại đối mặt với cô ấy, thấy tôi quay lại cô ấy liền hỏi nghe thôi là đã thấy chết chóc

-Nãy ngươi nói gì vậy?

Vẫn chất giọng dễ thương ấy mà sao nó lại mang thanh âm như từ địa ngục vậy nè? Tôi lo lắng đáp lại

-Ý là tôi không có p[hải nói như thế đâu, nghe tôi ….

-Chết đi đồ đáng ghét!

Còn chưa để tôi nói hết câu thì cô ấy đã lao vào tôi như hổ đói nhe hai cái răng năng sắc nhọn của mình ra cắn mạnh vào tay tôi một cái rõ đau. Tôi ngã người ra phía sau để tránh đi đòn tấn công của cô ấy, nhưng cứ nga ra sau thì 953 càng chường lên tới nỗi muốn nằm hẳn lên người tôi

-Cô là con gái đó! Con gái đó! Đừng có làm mấy cái trò đó nữa!Aaaa-Tôi nói trong cơn hoảng loạn

-Ì àm… áng ời!...(thì làm…đáng đời)

Cô ấy đáp trong khi vẫn đang cắn tôi, phải mất một lúc 953 mới nhả ra để lại trên cánh tay tội nghiệp của tôi một dấu răng lớn và tím ngắt

-Ui da, này ít nhất cũng phải nghe tôi giải thích chứ!

-Hông thích đó, hứ!

Nói rồi cô ấy quay mặt đi rồi làm căng phồng hai cái má phúng phính của mình lên, lúc này anh Biên từ đầu dây bên kia mới bắt đầu lên kia mới lên tiếng với một tiếng cười

-Ổn không Phong?

-Em sắp chết rồi…Không ấy anh đưa một đội đến đón em về được không?

-Thôi có lên em ạ tới đây rồi mà tính rút lui à? Nhìn vào mặt tích cực đi cô ấy cũng dễ thương mà, thế nhé anh có việc rồi tạm biệt nhé!

-Đừng!!!

Tôi còn chưa kịp nói hết thì ảnh đã cúp máy, chết tiệt mà sao lúc nào ảnh cũng đáng ghét như vậy cơ chứ!? Sau một hồi trên xe im lặng đến đáng sợ thì cuối cùng chúng tôi đã tới nơi, bọn tôi bước xuống, ngay lặp tức tôi liền tới gần tên tài xế với nụ cười đầy thân thiện tiêm cho hắn thuốc xóa trí nhớ, cẩn thận vẫn là trên hết. Xong việc tôi quay lại thì 953 đã chạy đi khám phá xung quanh, trời ạ tôi liền nhanh chóng chạy theo kéo cô ấy lại bảo

-Này đừng có tự tiện chạy lung tung khi không có tôi, lỡ cô lạc thì sao?

-Ai cần ngươi quan tâm chứ?

Nghe giọng điệu thì có vẻ là cô ấy vẫn còn giận chuyện lúc nãy nhưng mà hình như đã bớt đi rồi thì

phải. Tôi liền thả cô ấy ra, chúng tôi vừa đi vừa quan sát xung quanh, đây là một khu phức hợp khá to với khu vườn hoa anh đào đang nở rộ trông thật thơ mộng ở ngay bên tay trái chúng tôi trong khi trước mặt lại là một tòa lâu đài lộng lẫy, tráng lệ, thật kinh ngạc khi đây chỉ là lễ cưới thôi mà lại sa hoa đến vậy. Tới tôi nhìn còn phải choáng ngợp chứ đừng nói đến 953 ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài

5

0

6 ngày trước

13 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.