ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Đến cửa

Tô Tiêu Nhân đứng bên ngoài đình bát giác, không biết nên làm thế nào, cũng may không phải lần đầu, cũng không chán nản như thế nữa.

Đang muốn quay về, Hứa Thịnh Trúc nhìn thấy đoàn người, chủ động tiến lên trước hành lễ: “Tiểu Thiên Tuế.”

Tô Tiêu Nhân gật đầu, vẫn ôm chút mong đợi, một lần nữa nhón chân nhìn về phía hắn đến.

“Tiểu Thiên Tuế đang đợi Ôn Tướng quân?” Hứa Thịnh Trúc hỏi.

“Ừ.” Nàng do dự nói: “Hắn đi hướng khác, có phải là không muốn nhận bánh của ta không?”

Hứa Thịnh Trúc ngạc nhiên nói: “Sao Tiểu Thiên Tuế lại nghĩ thế, đây là con đường ngắn nhất để xuất cung, trừ phi Điện hạ triệu kiến, Ôn Tướng quân đều sẽ đi qua nơi này.”

Thấy nàng đầy vẻ nghi hoặc không hiểu, hắn ta buồn cười nói: “Hôm nay Ôn Tướng quân căn bản không đến thượng triều, Tiểu Thiên Tuế không biết sao?”

“Mấy năm trước Ôn Tướng quân chinh chiến khắp nơi, thân mang bệnh cũ, cáo bệnh không thượng triều là chuyện thường gặp, vì vậy, điện hạ đã ban cho hắn quyền lợi có thể miễn triều bất cứ lúc nào, hai ngày trước cũng không đến.”

Tô Tiêu Nhân chậm rãi mở to hai mắt: “Hóa ra là như thế sao?”

Hóa ra là bởi vì sinh bệnh nên mới không đến thượng triều, không phải cố ý trốn nàng.

Hôm đó, hắn còn dặn nàng hôm sau đừng đến, cũng không phải chê nàng phiền phức, mà là biết rõ nàng đến cũng mất công?

Tô Tiêu Nhân lập tức trở lên phấn khởi, cảm thấy Ôn Tướng quân là một người rất tốt, vừa biết quan tâm lại vừa tinh tế.

Tinh thần tiểu công chúa nào đó ngày một tốt, đến ngay cả đôi mắt cũng càng lúc càng phát sáng.

Hứa Thịnh Trúc không khỏi nhớ lại, mỗi lần Tô Thanh Nhân nói đến người muội muội này của mình, đều cực kỳ thương yêu.

Hôm nay coi như là mất công một chuyến, Hướng Vân còn tưởng rằng Tiểu Thiên Tuế dù có động thái gì khác thì cũng phải đợi lần tới Ôn Tướng quân thượng triều.

Nhưng Tô Tiêu Nhân đột nhiên nảy ra ý nghĩ kỳ quái, muốn đem theo hộp bánh xuất cung thăm hắn.

Hướng Vân bị dọa giật mình: “Thế sao được?”

Mấy hôm trước, Hoàng tỷ tỷ có nói, đợi thời tiết tốt hơn chút, nàng liền có thể xuất cung ra ngoài chơi rồi. Tô Tiêu Nhân lặp lại câu này một lần, rồi nói: “Ngươi xem thời tiết hôm nay rất đẹp mà.”

Cơn mưa liên miên không dứt sớm đã tạnh, ngày xuân ấm áp sớm đã treo giữa bầu trời, làm cả bầu trời cũng trở nên sáng sủa và tươi sáng.

Qua vài hôm nữa, kinh thành sẽ lập hạ, thời tiết cũng sẽ trở lên ấm áp hơn, sáng sớm hôm nay Tô Tiêu Nhân đến đình bát giác mà không gặp phải cơn gió nào.

Hướng Vân thận trọng nói: “Nô tì vẫn nên sai người đến hỏi Hoàng hậu nương nương đã.”

Tô Tiêu Nhân rất biết nghe lời, sẽ không tự mình hành động, dù sao nàng cũng biết mọi người đều rất lo lắng cho nàng, nên nàng tuyệt đối sẽ không làm cho mọi người lo lắng.

Trần Hoàng hậu chỉ nghĩ rằng nàng muốn ra ngoài xem phủ Thừa Dương công chúa của mình, thuận đường đi vài vòng quanh kinh thành.

Sau khi bị kinh sợ vài năm trước, tính ra, cũng sắp bốn năm rồi không ra khỏi cung.

Tin tức mẫu hậu đồng ý vừa truyền đến, Tô Tiêu Nhân vui đến nỗi hận không thể lăn lộn vài vòng trên giường.

Mặc dù trong cung cái gì cũng tốt, nhưng dù sao cũng không thể so sánh được với sự tươi mới của thế giới bên ngoài.

Hướng Vân chải cho nàng mái tóc kiểu này, mặc y phục kiểu kia, nàng đều cực kỳ ngoan ngoãn để nàng ta bố trí, hết sức phối hợp.

Xe kiệu đến cửa cung, sớm đã có xe ngựa đợi sẵn. Chiếc xe ngựa này cũng được trang trí hết sức tinh xảo, hoa lệ, nhưng trong kinh thành, thứ duy nhất không thiếu chính là gia đình phú quý, người dân sớm đã quen với những chiếc xe ngựa thế này.

Cho dù phu xe cho xe chạy khắp các con đường, cũng sẽ không quá lộ liễu.

Phu xe cũng không phải phu xe bình thường, mà là thị vệ có thứ bậc cao trong cung. Ngoại trừ Hướng Vân, nàng còn đem theo bốn cung nhân, bốn hộ vệ.

Sau khi đi qua cửa cung, không lâu sau, Tô Tiêu Nhân liền thò đầu ra khỏi xe, vô cùng phấn khởi thưởng thức cảnh vật hai bên đường.

Ở nơi giàu có và thịnh vượng này, đương nhiên mọi thứ đều thay đổi trong nháy mắt, cho dù bốn năm trước nàng đã từng xuất cung vài lần, thì bây giờ nhìn lại, cũng không thể nào tìm được một dấu vết quen thuộc.

Chiếc xe ngựa đi chậm lại một chút, để Tô Tiêu Nhân có thể tỉ mỉ thưởng thức cảnh vật bên đường.

Nàng chỉ vào một quán trà ven đường: “A, ta còn nhớ nơi đây là một sạp hàng bán điểm tâm mà.”

Hướng Vân cười nói: “Năm ngoái khi nô tì đi mua đồ, sạp hàng đã được dỡ bỏ, dựng lên quán trà lâu này.”

Tô Tiêu Nhân cảm thấy tiếc nuối, cũng may không bao lâu sau, xe ngựa liền đi qua đó, lại xuất hiện thứ mới lại để nàng thưởng thức.

Một chiếc xe ngựa mọi người cũng không thấy có gì hiếm lạ, nhưng vị tiểu thư xinh đẹp và sang trọng ngồi trong xe ngựa lập tức khiến người ta để ý đến mà đưa mắt nhìn vài lần.

Dù sao bình thường cũng rất hiếm khi có vị tiểu thư nào chủ động lộ mặt ra ngoài xe ngựa.

Nhưng mà Tô Tiêu Nhân có đeo mạng che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt hạnh trong sáng, nhưng cho dù chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, cũng nhìn ra đó là một mỹ nhân.

“Người trước mặt, các người đang ngáng đường xe ngựa của tiểu thư nhà ta rồi!” Đột nhiên một giọng nam như sấm rền truyền đến từ phía sau, nghe có vẻ rất tức giận.

Hướng Vân quay đầu lại, nhíu mày đang muốn nói.

Bởi vì đi chậm, các nàng đã chú ý đi sát bên mép đường rồi, phía chính giữa đường vẫn rất rộng rãi, hai chiếc xe ngựa đi song song cũng vẫn thoải mái, làm gì có chuyện ngáng đường.

Tô Tiêu Nhân còn tưởng rằng bản thân thực sự đã ngáng đường người ta rồi, nhất thời cảm thấy có chút ngại ngùng, nàng thu đầu vào trong: “Thế chúng ta nhanh đi thôi, còn phải đi đưa bánh cho Ôn Tướng quân nữa.”

Hướng Vân cân nhắc một chút, cũng không muốn thêm chuyện làm gì, liền bảo cung nhân cho xe đi nhanh hơn.

Xe ngựa trước mặt đột nhiên tăng tốc, người phu xe vừa lên tiếng ngược lại muốn tiếp tục làm khó, cho xe bám sát phía sau xe bọn họ, mấy lần muốn vượt qua đều không thành công.

Đúng lúc đến ngã ba đường, đối phương liền giảm tốc độ rẽ sang một con đường khác, chiếc xe đi một đoạn không xa nữa, chầm chậm dừng lại trước cửa một phủ đệ.

Phu xe chỉ nghĩ đến việc gấp rút lên đường, không có gì chắn phía trước ngược lại càng tốt, đang muốn quất roi ngựa, ai ngờ từ trong xe đột nhiên truyền đến tiếng của vị tiểu thư nhà mình: “Dừng.”

Phu xe lập tức giữ chặt dây cương, mặc dù không biết vì sao, nhưng vẫn làm theo lời nàng ta.

Vị trí này vừa hay có thể nhìn thấy chiếc xe ngựa trước mặt khi nãy, đang dừng trước phủ tướng quân.

Phủ đệ của Ôn Sơ Thủy, trong kinh thành làm gì có ai không biết, hai bức tượng sư tử uy phong lẫm liệt trước cửa do chính Hoàng đế bệ hạ đích thân sai người tạo thành.

Từ trong xe ngựa, một nữ tử mặc váy màu xanh lam bước xuống, vì khoảng cách khá xa, nên không nhìn rõ dung mạo nàng.

Nhưng nhìn kiểu tóc và dáng vẻ, tuổi tác chắc không lớn, thậm chí có lẽ là khuê nữ chưa đính hôn.

Phụ mẫu Ôn Sơ Thủy đều đã qua đời, cũng không có tỷ muội, đương nhiên cũng không tiếp đãi khách nữ.

Một người như này sao lại xuất hiện trước phủ tướng quân? Hơn nữa, cũng không phải những thiên kim tiểu thư mà nàng ta quen biết.

Sở Tiệp giơ tay kéo rèm xe ngựa lên, nhìn về hướng đó một lúc lâu.

Cho đến khi hạ nhân phủ tướng quân mở cửa, để nữ tử đó và người hầu của nàng đi vào.

Nàng ta nhíu chặt mày, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác không vui.

Trước đây nàng muốn bước vào cửa lên phủ tướng quân, nào có chuyện dễ dàng như thế, người này là ai?”

“Quyến Hà.”

“Có nô tì.”

“Cho người đi điều tra, ta muốn biết thân phận của người này.” Nói xong, Sở Tiệp hạ rèm xe xuống, lạnh giọng nói: “Đi thôi, phụ thân còn đang đợi.”

Tô Tiêu Nhân tò mò nhìn bốn phía, phong cách không giống với trong cung của nàng, có lẽ là do là phủ tướng quân, khắp nơi đều toát ra vẻ đơn giản mà trang trọng.

Sau sảnh chính cũng không phải sân vườn hoa lệ tinh xảo gì, mà là một sân tập võ cỡ nhỏ.

Hai bên đặt những chiếc giá gỗ cao lớn, đao kiếm, khí giới, búa rìu, cái gì cần có đều không thiếu, rực rỡ muôn màu, gió thổi qua, bụi bặm bay lên, khắp nơi đều là không khí sát phạt.

Ngoại hình Ôn Sơ Thủy vốn tuấn mỹ xinh đẹp, nhưng chỉ nhìn ngoại hình sẽ rất khó có thể tưởng tượng ra hắn là một đại tướng quân quyết đoán trên sa trường.

Nhưng khi đứng trong phủ tướng quân, sẽ càng cảm nhận được rõ ràng hơn.

Quản sự của phủ tướng quân cung kính nói: “Tiểu Thiên Tuế hãy đợi ở sảnh trước, nô tài đi thông báo một tiếng.”

Tô Tiêu Nhân khó hiểu nói: “Không phải Ôn Tướng quân bị ốm sao? Có tiện đứng dậy không? Nếu không, hay là để ta đến chỗ hắn?”

Vừa dứt lời, quản sự lập tức nhìn nàng một cách kỳ quái.

Nghe nói vị tiểu công chúa này tính tình ngây thơ đơn thuần, hóa là là sự thật.

Hướng Vân bước lên trước một bước: “Tiểu Thiên Tuế nói đùa thôi, làm phiền quản sự đi thông báo một tiếng, chúng ta ở đây đợi cũng được.”

Tô Tiêu Nhân liền hiểu ra bản thân lỡ lời rồi, vội vàng im lặng, đời quản sự rời đi, mới ngại ngùng cười với Hướng Vân.

Hương Vân đành bất lực nói: “Tiểu Thiên Tuế, người là cô nương chưa xuất giá, sao có thể vào phòng ngủ của nam nhân chứ?”

Tô Tiêu Nhân giật mình, nam nữ khác biệt nàng có học qua, nhưng ngày thường đều ở với mẫu hậu, tỷ tỷ, nên nhất thời nàng không nghĩ đến.

Hướng Vân nói tiếp: “Trước khi đến đây, nô tì có tìm hiểu qua, căn bệnh cũ này của Ôn Tướng quân có từ lần đi Bắc chinh. Khi phát tác rất đau đớn khó chịu, nhưng cũng may không phải lúc nào cũng phát tác.”

“Tướng quân là võ tướng, có thể ảnh hưởng đến tinh thần một chút, nhưng không ảnh hưởng gì đến sức khỏe.”

“Ồ.” Tô Tiêu Nhân đã hiểu ra, nàng ngồi xuống uống một ngụm trà.

Trước đến nay nàng không thích uống trà, luôn cảm thấy mùi vị đắng chát, vì thế vừa nhấp một ngụm nhỏ, lông mày liền nhíu lại.

Ghế được làm bằng gỗ rắn, ngay ngắn vuông vắn, cũng không có trải đệm bên trên, Tô Tiêu Nhân đổi mấy tư thế đều cảm thấy không thoải mái, liền đứng dậy.

Đợi đến khi trà sắp nguội lạnh, Ôn Sơ Thủy mới thong thả bước ra.

Đây là lần đầu tiên Tô Tiêu Nhân nhìn thấy hắn không mặc triều phục, một thân cẩm bào màu đen, búi tóc đen được buộc gọn gàng bởi chiếc miện nhỏ màu vàng ngọc.

Không giống với những võ tướng khác, làn da hắn không đen chút nào, có lẽ là vì bị bệnh dẫn đến làn da có chút trắng bệch.

Đôi mắt phượng màu đen không mở hết không chút cảm xúc, sắc mặt lãnh đạm, hai bên tóc mai còn chút ẩm ướt, vội vàng đến đây, thậm chí còn chưa kịp khô.

Màu môi nhàn nhạt, hắn đưa mắt nhìn Tô Tiêu Nhân từ đầu đến chân, ngữ khí so với mọi ngày còn lạnh hơn vài phần, nhưng khí thế lại không dọa người như trước nữa: “Có chuyện gì?”

Tô Tiêu Nhân đưa hộp bánh đến, nhẹ nhàng nói: “Ta nghe nói ngươi bị bệnh, nên đem ít bánh đến cho ngươi, hy vọng ngươi sớm khỏe lại.”

“Chỉ vì chuyện này?” Ôn Tướng quân nhắm mắt, cảm nhận được nỗi đau thấu xương đang truyền ra từ kẽ xương, mặc dù không thể hiện ra trên mặt, nhưng rõ ràng có chút sốt ruột.

Nụ cười trên mặt Tô Tiêu Nhân dần biến mất, nàng ngây người không biết phải nói gì: “Ừm…”

Với tính cách của Ôn Sơ Thủy, không vui đương nhiên sẽ nói ra, nếu như là thuộc hạ đến làm phiền vào lúc này, chắc chắn sẽ bị ăn mắng.

Nhưng hắn cũng biết vị Tiểu Thiên Tuế này không cố ý, một cô nương ngốc nghếch, có gì mà phải tính toán chứ.

Hắn day day ấn đường, cảm thấy đầu óc bắt đầu tối dần, thân thể lắc nhẹ, một chân bước ra sau nửa bước mới đứng vững lại được.

Hắn đưa tay trầm giọng nói: “Để đồ xuống rồi ra ngoài đi.”

“Ờ…” Tô Tiêu Nhân bước hai bước lại gần, đang muốn đưa hộp bánh cho hắn, không quên học theo lời mẫu hậu và tỷ tỷ nói lúc nàng bị bệnh, dặn dò hắn: “Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt, uống thuốc đúng giờ, nghe lời thái y…”

Nhưng còn chưa nói xong, người nam nhân trước mặt liền đột nhiên lắc lư, cơ thể to lớn đột nhiên ngã xuống.

“Tướng quân!!”

“Tiểu Thiên Tuế!!”

Tô Tiêu Nhân không kịp tránh, cơ thể vững chắc to lớn của nam nhân đổ lên người nàng, chiếc hộp tuột ra khỏi tay rơi xuống đất.

Nàng miễn cưỡng loạng choạng hai bước, nhưng không có lực chống đỡ, cả hai cùng ngã xuống đất.

Cơ thể nặng nề đè lên người nàng, nặng đến mức nàng không thở nổi, hơi thở kỳ lạ bao vây lấy người nàng.

Sau đầu bị đập xuống nền đất, đau đớn thở hổn hển, Tô Tiêu Nhân sững sờ lúc lâu, xung quanh đám hạ nhân đang loạn thành một đống, mỗi người một tay vây lấy bọn họ.

Hạ nhân của phủ tướng quân đỡ Ôn Sơ Thủy đã rơi vào hôn mê dậy, Hướng Vân gấp đến phát khóc, vội vàng đỡ nàng dậy: “Tiểu Thiên Tuế, người không sao chứ?”

“Ta…” Tiểu Thiên Tuế đang đứng thẳng người lên, đang định lên tiếng, đột nhiên cảm thấy bên cánh tay trái chuyền đến một lực đạo không nhỏ.

Nghiêng mặt nhìn sang, mới phát hiện tay của Ôn Sơ Thủy đang giữ chặt lấy cánh tay nàng, có lẽ là lúc nãy khi ngã xuống, hắn bất giác nắm lấy.

1

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.