ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Ở cùng một chỗ

Hướng Vân biến sắc, vội vàng chạy đến tách ra, lại phát hiện sức lực của Ôn Tướng quân quả thực kinh người, cho dù đang hôn mê, nàng ta cũng không thể cưỡng chế tách ra được.

Ngã đè lên nhau đã là không được rồi, nay còn như thế này!

Mặc dù nói, không nên tính toán với một người đang hôn mê, nhưng Hương Vân vẫn khó có thể bình tĩnh được.

Quản sự của phủ Tướng quân thấy thế, áy náy nói: “Lần này bệnh cũ của Tướng quân có chút nghiêm trọng, nếu có mạo phạm, mong Tiểu Thiên Tuế lượng thứ.”

Ông ta nhìn về phía Hướng Vân nói: “Cô nương yên tâm, người của phủ tướng quân chúng tôi mồm miệng kín kẽ, chuyện xảy ra ngày hôm nay, tuyệt đối sẽ không để lộ ra bên ngoài.”

Hướng Vân cũng không còn cách nào khác: “Không biết khoảng bao lâu thì Ôn Tướng quân có thể tỉnh lại?”

Quản sự khó xử nói: “Ít thì một khắc, nhiều thì vài ngày, quả thực rất khó nói.”

Hướng Vân nhíu mày: “Cũng không thể cứ mãi cầm tay Tiểu Thiên Tuế nhà ta như thế này được, còn ra thể thống gì nữa?”

Tô Tiêu Nhân nhìn Ôn Sơ Thủy đang được người hầu đỡ lại, không chút sức lực, hai mắt nhắm chặt, hoàn toàn không giống với Đại Tướng quân oai phong lẫm liệt thường ngày.

Nàng có chút buồn bã: “Sẽ hôn mê mấy ngày? Vậy có phải bệnh của Ôn Tướng quân rất nặng không?”

Nàng lại nghĩ đến gì đó, đôi mắt lóe sáng: “Thái y của ta rất giỏi, để ta mời ông ấy ngày mai đến xem cho hắn.”

Cơ thể Tô Tiêu Nhân yếu ớt, từ nhỏ đã có thái y của riêng mình, nắm rõ tình trạng sức khỏe của nàng trong lòng bàn tay, đương nhiên y thuật cũng thuộc hàng đầu cả nước.

Sảnh trước nhất thời chỉ còn lại giọng nói dịu dàng của nàng, mọi người im lặng, chỉ có Hướng Vân lên tiếng: “Tiểu Thiên Tuế, phủ tướng quân có y sĩ riêng, điện hạ cũng sẽ lệnh cho thái y viện quan tâm nhiều hơn, người không cần phải lo lắng quá.”

“Ồ… thế thì tốt.” Tô Tiêu Nhân dùng mũi chân chạm vào hạt đậu ở gần đó, thật là đáng tiếc, hộp bánh thơm ngon mềm ngọt rơi xuống dưới đất đã bị người hầu dọn dẹp sạch sẽ.

Người hầu muốn đỡ Ôn Sơ Thủy về phòng nghỉ ngơi, khó tránh khỏi kéo theo cả Tô Tiêu Nhân đang trơ mắt nhìn.

Đặc biệt là vị Tiểu Thiên Tuế này còn cực kỳ hợp tác, bọn họ bước một bước, nàng liền ngoan ngoãn bước theo một bước.

Tô Tiêu Nhân an ủi Hướng Vân: “Không sao đâu, đợi Ôn Tướng quân tỉnh lại, chúng ta liền có thể trở về rồi.”

Quản sự cũng lên tiếng: “Lát nữa y sĩ trong phủ đến châm cứu, chỉ cần Tướng quân thả lỏng một chút, tự nhiên lực đạo sẽ giảm đi, vẫn mong cô nương lượng thứ.”

Phong cách bài trí trong phòng ngủ của Ôn Sơ Thủy khá giống với phong cách của phủ tướng quân, cực kỳ đơn giản, đồ trang trí không nhiều, nhưng mỗi góc đều được bố trí rất hợp lý, chỉ cần nhìn đã thấy tâm trạng thoải mái.

Trên một bức tường trống còn treo vài thanh kiếm dài, đều đang trong vỏ bọc, vô cùng khí thế.

Từ nhỏ Tô Tiêu Nhân chưa từng tiếp xúc với võ tướng, nàng chỉ biết trên tường có thể treo tranh để trang trí, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nên rất tò mò quay sang nhìn mấy lần.

Quản sự sai người đưa trà và hoa quả lên, trong phủ không chuẩn bị sẵn điểm tâm, nhất thời khó mà kiếm ra được.

“Tiểu Thiên Tuế phải chịu thiệt thòi rồi, khoảng một khắc nữa y sĩ trong phủ sẽ đến đây, còn có một vị nữ y đi cùng.”

Tô Tiêu Nhân tạm thời vẫn cảm thấy nơi này rất mới lạ, không cảm thấy buồn chán chút nào, nàng gật đầu, lúc này mới nhớ đến chính mình cũng vừa ngã đập đầu xuống đất.

Quản sự nói xong, không hề có ý định muốn rời đi.

Mặc dù Tiểu Thiên Tuế có lẽ không phải loại người đó, nhưng Tướng quân nhà ông quả thực rất được nữ nhân yêu thích, ông không yên tâm để Tướng quân đang hôn mê ở đây một mình.

Hướng Vân cũng ở bên cạnh Tô Tiêu Nhân, một khắc sau, y sĩ trong phủ vội vàng bước đến, mọi người mới lùi ra để hắn châm cứu.

Tô Tiêu Nhân chưa từng nhìn thấy châm cứu, lúc nhỏ nàng cũng đã từng châm cứu rồi, nhưng không ngờ rằng nhìn lại đáng sợ như thế.

Nàng nhìn chằm chằm động tác của y sĩ, không nhịn được nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: “Tướng quân, ngươi có đau không?”

Còn tưởng rằng sẽ không có câu trả lời, không ngờ nàng lập tức nghe thấy thanh âm khàn khàn: “Sao người còn ở đây?”

“Tướng quân tỉnh rồi!” Quản sự vui mừng lên tiếng, cũng may lần này chỉ là trông có vẻ hung hiểm mà thôi.

Tô Tiêu Nhân ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên đầu giường, đôi mắt to không chớp nhìn hắn chăm chủ, chỉ khẽ động đậy tay mình.

Lúc này Ôn Sơ Thủy mới phát hiện ra mình vẫn luôn nắm lấy thức gì đó, quay đầu nhìn sang, liền thấy một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn.

Hắn lập tức buông tay, chỉ thấy một vòng tròn đỏ ửng đã in trên cổ tay trắng nõn đó, trông thật đáng thương.

Y sĩ trong phủ cũng bị dọa giật mình, vội vàng gọi nữ y tiến lên trước kiểm tra, lúc lâu sau mới thở phào nhẹ nhõm.

“Không sao, chỉ là làn da của vị cô nương này mỏng manh, dễ dàng dàng để lại vết tích, chỉ trong khoảng nửa canh giờ sau sẽ biến mất.”

Thân phận của Tô Tiêu Nhân không tiện nói ra, chỉ trừ mấy người hầu có mặt lúc nãy, quản sự không nói với ai khác cả.

Nhưng nếu quản sự đã tiếp đãi như thế, chắc chắn không phải cô nương bình thưởng, nữ y cũng dám tắc trách, nàng ta đã nói không sao, thì chắc chắn là không sao.”

“Nữ y sĩ.” Hướng Vân lo lắng, “Lúc nãy tiểu thư nhà ta bị ngã xuống đất, có lẽ não sau đã bị đập xuống, làm phiền người xem qua một chút.”

Y sĩ trong phủ rút cây châm ra, sau đó viết một phương thuốc mới, giao cho người hầu.

Nghe thế, Ôn Tướng quân đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Tô Tiêu Nhân, hắn cũng biết cũ đập lúc nãy mạnh thế nào, trong khi cơ thể nàng lại mỏng manh yếu đuối.

Hắn khẽ động đậy cơ thể, không hề cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, có lẽ là do ngã đè lên người Tiểu Thiên Tuế.

Tiểu cô nương nhìn có vẻ gầy, không ngờ rằng, cơ thể lại mềm mại thế.

Y nữ nhìn mái tóc Tô Tiêu Nhân rồi nói: “Có lẽ phải tháo tóc xuống để kiểm tra.”

Đương nhiên Hướng Vân không dám chậm trễ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, thì kiểm tra ra càng sớm càng tốt: “Vậy làm phiền quản sự chuẩn bị cho bọn ta một căn phòng.”

“Cứ ở đây đi.” Ôn Sơ Thủy vẫn nằm trên giường, tinh thần không tốt, nhưng giọng nói lại có chút ấm áp: “Các người lui xuống hết đi.”

Quản sự không chút dị nghị, bảo người hầu đều đi theo ông, chỉ để lại nữ y và Hướng Vân.

Ngoại trừ người trên giường, trong phòng đã không còn ai khác, Hướng Vân tương đối hài lòng, liền giơ tay nhanh nhẹn tháo mái tóc của Tô Tiêu Nhân xuống.

Mái tóc dài đen nhánh buông xuống, trải xuống hai bên vai, cổ, khiến cho có thêm vài phần thanh nhã.

Cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình, Tô Tiêu Nhân cũng nhìn về phía đó, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Nàng cũng không biết ngại, không những nhìn hắn chằm chằm, mà còn lên tiếng hỏi: “Sao thế?”

Ôn Sơ Thủy đã hồi phục được một chút sức lực, hắn ngồi dậy, đột nhiên hôn mê, lại có nữ nhân ở đó, người không không cởi bỏ áo ngoài của hắn ra, cho nên cũng không có gì là khiếm nhã.

Tô Tiêu Nhân: “Tướng quân, y sĩ trong phủ bảo ngươi nằm nghỉ ngơi.”

Ôn Sơ Thủy không quan tâm, bước đến trước bàn rót một cốc nước, từ từ uống.

Giọng nói của nữ y truyền đến từ sau lưng: “Hừm, có chút sưng tấy, cũng may không nghiêm trọng gì, không cần dùng thuốc, trước tiên chườm lạnh một đêm, ngày mai đổi sang chườm nóng, thời gian rảnh thì xoa xoa một chút, thúc đẩy máu lưu thông và loại bỏ huyết ứ, dần dần sẽ khỏi thôi.”

“Đa tạ.”

Nữ y xong việc liền mở cửa rời đi, chủ tớ hai người cũng không ai nói gì nữa.

Tô Tiêu Nhân lo lắng nói: “Hướng Vân, chuyện hôm nay ta bị ngã, đừng nói với mẫu hậu và tỷ tỷ.”

Hướng Vân buộc lại mái tóc cho nàng, kiểu tóc ban đầu có hơi phức tạp, lúc này nàng ta chỉ buộc đơn giản thành hai búi tóc, dùng kẹp hạt cườm buộc hai bên, khuôn mặt nàng lộ ra vẻ tươi tắn vừa đáng yêu.

Nàng ta nghiêm túc nói: “Nô tì đương nhiên phải trình báo sự thật cho Hoàng hậu nương nương.”

“Hướng Vân~”

“Tiểu Thiên Tuế, làm nũng cũng vô dụng thôi.”

“Hừ.”

Lúc lâu sau, phía sau không có động tĩnh gì nữa.

Ôn Sơ Thủy đặt tách trà xuống, quay đầu sang, Tô Tiêu Nhân đã bước đến, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn, là hai búi tóc bên tai của tiểu cô nương, thật khiến cho người ta nghi ngờ đây là một con thỏ thành tinh.

“Ôn Tướng quân, ta phải về đây.” Giọng nói cũng dịu dàng ấm áp, không chút khí thế hay quyền lực gì.

Ôn Sơ Thủy: “Ừ, cứ tùy ý.”

“Ngươi bị bệnh, ngày mai có lẽ cũng không thượng triều đúng không?”

Đầu hóc hắn vốn thông minh, nhất thời liền trở lên mơ hồ, nói: “Hôm nay Tiểu Thiên Tuế cũng đến đình bát giác đợi ta sao?”

Tô Tiêu Nhân gật đầu, ngạc nhiên hỏi: “Làm sao ngươi biết được?”

Ôn Sơ Thủy không giải thích, chỉ nói: “Mấy ngày này đều không thượng triều, người không cần đi nữa.”

Hắn ngừng một chút: “Đương nhiên, nếu như người muốn đưa đồ cho người khác, thì xem như ta không nói gì.”

“Không có ai khác nữa.” Nàng thành khẩn nói, “Sau này ta cũng chỉ đưa đồ cho ngươi.”

Ôn Sơ Thủy nghe xong cũng không có phản ứng gì, chỉ quay lưng lại, bắt đầu rót nước.

Tô Tiêu Nhân không còn gì để nói nữa, bước được hai bước lại quay người lại, thăm dò: “Mai ta lại đến nhà ngươi có được không?”

“Tiểu Thiên Tuế, không thích hợp đâu.”

“Ta vẫn còn đồ ngon hơn nữa!” Tô Tiêu Nhân không tin hắn không bị lay động.

Quả nhiên, Ôn Sơ Thủy lần này không trực tiếp từ chối nữa, hắn trầm lặng một lúc rồi nói: “Vậy mai người đến đi.”

Tô Tiêu Nhân nhất thời không nhịn được đắc ý cười, vui vẻ chạy đi tìm Hướng Vân.

Lúc quay về hoàng cung cũng đã quá giờ mặt trời lặn, cũng mai đang vào hạ, trời không tối sớm.

Khi Tô Tiêu Nhân dùng bữa, Hướng Vân tranh thủ đi đến chỗ Trần Hoàng hậu một chuyến, đem chuyện xảy ra ngày hôm nay báo cáo cho bà biết.

Sau khi Hướng Vân quay lại, Tô Tiêu Nhân liền gắng sức nhìn chằm chằm nàng ta, hận không thể nhìn ra mẫu hậu đã nói gì với nàng ấy.

“Mẫu hậu nổi giận rồi sao?”

Hướng Vân nói: “Tiêu Thiên Tuế nói gì vậy, Hoàng hậu nương nương sao có thể tức giận với người chứ.”

“Vậy người cũng không tức giận với Ôn Tướng quân chứ?” Dù sao hắn cũng ngã vào người nàng, bây giờ đụng vào sau đầu vẫn còn hơi đau.

Hướng Vân nghĩ ngợi: “Quả thực có chút tức giận.”

Tô Tiêu Nhân sợ hãi: “Vậy, vậy…”

“Tiểu Thiên Tuế yên tâm, Ôn Tướng quân là người thế nào chứ? Không cần chúng ta phải nhọc lòng.”

Đến Điện hạ cũng không làm gì được hắn, chút tức giận của Hoàng hậu nương nương thì có thể làm được gì.

Đây cũng là lý do vì sao Trần Hoàng hậu không tán đồng việc Tô Tiêu Nhân lựa chọn Ôn Sơ Thủy, dù sao ngộ nhỡ sau này con gái mình bị hắn bắt nạt, bọn họ bên nhà ngoại, nhất thời không có cách nào áp chế hoàn hoàn.

Hướng Vân thấy nàng nhẹ nhõm hơn nhiều, hung dữ nói: “Tiểu Thiên Tuế vui vẻ thế sao, chỉ sợ ngày mai Thái hậu nương nương sẽ sai người đến lấy bảo chép kinh phật đó.”

“A!” Tô Tiêu Nhân vội vàng ngồi dậy, cuối cùng cũng lần nữa nhớ ra việc chép kinh phật, nhưng mắt thấy đã đến giờ đi ngủ, nhưng nằm trên giường cũng không thể yên tâm nhắm mắt.

“Hay là, ta vẫn nên ngồi dậy chép thôi…”

Hướng Vân có chút hối hận bản thân nhiều lời, vốn dĩ chỉ muốn trêu nàng một chút, không nghĩ đến Tiểu Thiên Tuế để tâm đến thế.

Cũng may nàng luôn ăn nghỉ đúng giờ, cứ đến giờ đó muốn thức cũng không thức nổi, mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ, trong mơ còn đang chép kinh phật.

Có lẽ giấc mơ quá sâu, lần này nàng không quên nữa, vừa ngủ dậy đã ngồi chép, đến giờ Thìn ba khắc (khoảng 7-9 giờ sáng), Hướng Vân không thể không đi đến nhắc nhở nàng hôm nay còn phải đi phủ tướng quân.

Chỉ cần không tốn công tốn sức vào việc chép kinh phật, cho dù đi phủ tướng quân Hướng Vân cũng đồng ý.

Ngoài cung không có mấy ai biết Tô Tiêu Nhân, thêm việc ít khi xuất hành, vốn dĩ không nên có ai biết được,

Thuận theo con đường hôm qua đi, đến ngã ba, một chiếc xe ngựa đột nhiên ngáng đường.

Chiếc xe ngựa đó nằm chính giữa, trực tiếp ngáng mất con đường có thể dành cho hai chiếc xe đi qua.

Hướng Vân không thể la hét trên đường, chỉ có thể nhẹ nhàng tiến lên phía trước: “Làm phiền nhường đường, các hạ đang ngáng đường mất rồi.”

Hạ nhân xung quanh xe ngựa đều nghe thấy, nhưng không ai quan tâm đến nàng ta.

Những chiếc xe đi ngang qua, dường như nhận ra chiếc xe đang ngáng đường là của ai, hoặc là im lặng chen phía bên cạnh để qua, nếu như không qua được, liền vòng ra lối khác, không có ai tiến lên nói chuyện.

Hướng Vân cũng không phải quả hồng mềm ai cũng có thể bắt nạt, nàng ta ngẩng mặt, đang muốn nói gì chiếc rèm bên hông xe ngựa được một bàn tay trắng kéo lên, ngón tay màu đỏ cực kỳ diễm lệ, có lẽ là một nữ tử.

“Ta là Sở Tiệp của phủ Sở Quốc công, nghe danh Tiểu Thiên Tuế đã lâu, không biết có vinh hạnh gặp mặt hay không?”

Hướng Vân ngước mắt nhìn, chỉ thấy một nữ tử trang điểm hoa đào, tóc mây kẹp hoa, dung mạo xinh đẹp, thực là mỹ lệ.

Sở Tiệp, cháu gái của Sở quý phi, đích trưởng nữ của Sở gia.

0

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.