Chương 7
Càng thích hắn hơn
Hứa công tử… thích Hoàng tỷ tỷ?
Tô Tiêu Nhân ngây người lúc lâu, mới chậm rãi hiểu ra câu nói này.
Mẫu hậu từng nói, con người luôn hi vọng có thể ở bên cạnh người mình thích, vậy thì, Hứa công tử làm sao có thể định hôn với nàng chứ?
Nếu đã như vậy thì không thể đưa bánh cho hắn ta được nữa.
Tô Tiêu Nhân nghĩ ngợi lúc lâu, mới hiểu rõ điều này, lúc nàng hiểu ra thì Hứa Thịnh Trúc đã bước đến, nhìn thấy hộp bánh trong tay cung nhân, trong khoảnh khắc bước chân hắn ta ngừng lại.
“Vi thần bái kiến Tiểu Thiên Tuế.”
Ánh mắt hắn ta lặng lẽ lướt qua chiếc hộp, Tô Tiêu Nhân giống như lâm vào cảnh nguy hiểm, bất giác trở lên căng thẳng.
Nàng không biết che đậy cảm xúc, trong lòng nghĩ gì đều viết lên trên mặt, Hứa Thịnh Trúc không biết đã xảy ra chuyện gì, ôn nhu hỏi: “Tiêu Thiên Tuế có điều gì muốn nói với thần sao?”
Tô Tiêu Nhân do dự nói: “Ngươi quen biết với tỷ tỷ của ta sao?”
Hứa Thịnh Trúc hỏi lại: “Trong cung còn có ba vị công chúa, không biết Tiểu Thiên Tuế nói đến ai?”
“... Hoàng trưởng tỷ của ta.”
Ánh mắt Hứa Thịnh Trúc hơi thay đổi: “Có quen biết.”
Tô Thanh Nhân là đại công chúa Hoàng thất, phải xuất xuất đầu lộ diện trong rất nhiều trường hợp, đặc biệt là hoàn cảnh muội muội nàng ta rất đặc thù, nên trọng trách trên vai nàng ta càng nhiều, khó tránh khỏi việc gặp gỡ người khác.
Người quen biết vị đại công chúa vô cùng tài hoa này, không chỉ có mình Hứa Thịnh Trúc, nhưng nghĩ đến lời Ôn Sơ Thủy vừa nói, Tô Tiêu Nhân lần nữa trì trệ, dần dần cảm thấy lúng túng, không biết làm thế nào.
Nhắc đến Tô Thanh Nhân, Hứa Thịnh Trúc ngừng trong giây lát, thuận tiện hỏi: “Gần đây đại công chúa vẫn khỏe chứ?”
Tô Tiêu Nhân vẫn đang bận nghĩ đến việc không thể tặng bánh cho hắn ta, nào có thời gian mà để ý đến hắn ta nữa, chỉ gật gật đầu, liếc mắt nhìn chiếc hộp trong tay cung nhân một cái, lại nhìn cái nữa, không biết nên xử lý thế nào…
Hứa Thịnh Trúc lại nói: “Bánh ngọt ngày hôm qua người tặng, tiểu muội cực kỳ yêu thích, chỉ là nàng ấy không tiện vào cung cảm tạ, vẫn mong Tiểu Thiên Tuế lượng thứ.”
Tô Tiêu Nhân ngược lại cảm thấy vui mừng, may mà không phải hắn ta ăn.
Ôn Sơ Thủy vẫn lạnh lùng xem kịch nãy giờ đột nhiên lười biếng nói: “Không phải Tiểu Thiên Tuế còn có thứ gì muốn tặng cho Hứa công tử sao?”
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía chiếc hộp.
Tô Tiểu Nhân giật mình hoảng sợ, hiếm có lần thông minh lanh lợi, nàng đích thân cầm lấy chiếc hộp, thuận thế đưa đến trước mặt Ôn Sơ Thủy, nở nụ cười miễn cưỡng: “... Là, là bánh mã đế.”
Ôn Sơ Thủy cười nhẹ, thế mà bị dọa sợ đưa đến đây, khiến cho triều thần đi qua đều giật mình: “Sao, Tiểu Thiên Tuế không hỏi ta có thích hay không sao?”
Không dễ gì mới tìm được một nơi thích hợp để đưa hộp bánh đi, Tô Tiêu Nhân thở phào một hơi, nhẹ nhõm hỏi: “Thế Ôn Tướng quân có thích không.”
“Tâm ý của Tiểu Thiên Tuế, đương nhiên là thần thích.”
Mặc dù Hứa Thịnh Trúc có chút bất ngờ, nhưng cũng chỉ nghĩ là vị tiểu công chúa này dễ thay đổi, ngại hay không ngại cũng chỉ là thứ yếu.
Dù sao, cũng là muội muội của Thanh Nhân.
Trên đường về, Tô Tiêu Nhân có chút lơ đãng, nếu không phải Hướng Vân kéo lãi, có lẽ đã đâm vào gốc cây rồi.
Hướng Vân dở khóc dở cười: “Tiểu Thiên Tuế, để ý đường đi.”
Tô Tiêu Nhân quay đầu nhìn nàng ta, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Hứa công tử thích tỷ tỷ, ngươi nói xem, có khi nào tỷ tỷ cũng thích Hứa công tử không?”
Hướng Vân ít có cơ hội tiếp xúc riêng với Tô Thanh Nhân, đương nhiên không có khả năng biết chuyện đó, chỉ đoán mò: “Có lẽ là không, nếu không sao có thể để người lựa chọn Hứa công tử định thân chứ?”
Hôm đó, Tô Thanh Nhân còn đích thân đem mấy bức họa đến cho nàng xem, chính mắt nhìn thấy Tô Tiêu Nhân chọn Hứa Thịnh Trúc, nàng ta cũng không nói gì.
Nếu thực sự lưỡng tình tương duyệt, sẽ không thể bình tĩnh như thế.
Nhưng Tô Tiêu Nhân lại cảm thấy, lời nói của Hoàng tỷ tỷ… có thể xem như là đang nhường nàng một bước.
Từ nhỏ đến lớn đều là như thế, chỉ cần nàng thích, tỷ tỷ nàng có thể đồng ý tất thảy.
Chỉ là Tô Tiêu Nhân biết rõ bản thân không thông minh, những điều này cũng là cảm giác bất ngờ xảy đến, nàng nghĩ ngợi một lúc, lựa chọn không nói ra.
Điện Thẩm Dương là nơi ở trong cung của đại công chúa, nhưng mà ba năm trước, sau lễ cập kê, Lộc An đế đã cho người xây dựng phủ công chúa cho nàng ta, gần đây nàng ta luôn đi đi về về hai nơi.
Mặc dù nói chủ tử thỉnh thoảng mới ở nơi này, nhưng người trong điện Thẩm Dương cũng không dám bỏ bê công việc.
Tô Thanh Nhân là ai chứ? Nàng ta chính là trưởng nữ của Hoàng đế, là thể diện của hoàng thất Bắc Tấn, so với Trần Hoàng hậu, tác phong hành sự của nàng ta còn quả quyết, ác liệt hơn vài phần, tất cả cung nhân đều phục tùng nàng ta.
Trong phòng, Tô Thanh Nhân mặc một chiếc váy bách hoa thêu bướm bạc, trên người khoác một chiếc áo khoác mỏng, ngồi ngay ngắn trên chiếc gỗ đàn hương lớn, phần lưng thon thả thẳng tắp, cực kỳ trang nhã.
Trong tay nàng cầm cuốn “Nữ luận ngữ”, một cuốn sách không thể phổ biến hơn, phàm là nữ nhi thế gia, cơ bản đều phải học thông suốt.
Nàng cũng không phải là cực kỳ yêu thích cuốn sách này, mà chỉ là dùng nó để làm khó Tô Uyển Tịch trước mặt mà thôi.
Vị tam muội muội này là người láu cá, xảo quyệt nhất, đối với nàng mà nói, không cần phải dùng đến thủ đoạn gì đó.
Tô Uyển Tịch tay chân khép nép ngồi phía dưới, trông có vẻ rất ngoan ngoãn, cực kỳ thận trọng.
Đừng thấy nàng ta đắc ý trước mặt Tô Tiêu Nhân, khi đối diện Tô Thanh Nhân, dù sao cũng có chút rụt rè.
Tô Thanh Nhân trầm giọng nói: “‘Nữ luận ngữ’ dạy nghi thức, muội đọc thuộc lòng lại một lần cho ta nghe xem nào.”
Nữ phu tử dạy học là do Triệu Thái hậu chọn, là người Triệu gia, bình thường đương nhiên sẽ không làm khó Tô Uyển Tịch, nhưng Tô Thanh Nhân cũng không làm càn.
Trong đầu Tô Uyển Tịch chỉ có vài câu nói linh tinh, nếu phải đọc lại, đương nhiên không thể đọc được, liền cứng giọng nói: “Tỷ cũng không phải phu tử, tại sao muội phải đọc thuộc lòng cho tỷ nghe?”
Sắc mặt Tô Thanh Nhân lạnh lùng: “Nói chuyện với trưởng tỷ như vậy, xem ra quả thật vẫn chưa học được chữ lễ là gì.”
Khí thế của Tô Uyển Tịch lúc nãy trong phút chốc biến mất, nhưng vẫn bất bình nói: “Tỷ là trưởng tỷ, là đích công chúa, càng không thể làm khó tỷ muội như thế?”
“Ha, làm khó? Ta là trưởng tỷ, học thức cũng tốt hơn muội , phu tử bận rộn, ta thay bà ấy kiểm tra, có vấn đề gì sao?”
Tô Uyển Tịch biết rõ lần này đến đây không phải chuyện tốt đẹp gì, quyết tâm nói: “Muội không thuộc, không thì tỷ đi nói với phu tử đi, để bà ấy đến xử trí muội là được rồi!”
Tô Thanh Nhân đương nhiên biết rõ nữ phu tử là người của Triệu gia, nàng cười lạnh một tiếng: “Hà tất phải quấy nhiễu phu tử, đều nói phải siêng năng bù đắp, nếu đã chưa học thuộc, vậy thì muội cứ ở chỗ ta chép hai lần “Nữ luận ngữ” cho xong rồi về đi.”
Đây là muốn nàng ta chép sách!
Trong khoảnh khắc Tô Uyển Tịch hiểu rõ mọi chuyện, người ta là đang giúp con nhỏ ngốc đó xả giận.
Nàng ta tức giận đứng dậy, hùng hổ nói: “Hoàng tổ mẫu lệnh Tô Tiêu Nhân chép kinh phật, để cầu phúc cho xã tắc, đó là vĩnh phúc của nàng! Tỷ xả giận chỗ muội là có ý gì?”
Tô Thanh Nhân dịu dàng nói: “Tam muội thấy ta tức giận chỗ nào, bảo muội chép sách, vốn dĩ là muốn tốt cho muội.”
“Người đâu, mau đến hầu hạ bút mực cho tam công chúa.”
Cung nhân tay chân nhanh nhẹn lập tức tiến lên phía trước, khóa miệng đám cung nhân do Tô Uyển Tịch đưa đến, dắt ra một bên trông chừng.
Một bộ bàn ghế được đặt vào giữa phòng, đến cả tập giấy trắng cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Tô Uyển Tịch bị bức ép đến trước bàn, tức đến muốn khóc, giọng nói phát run: “Tỷ, tỷ hành sự tùy ý, muội phải nói với Hoàng tổ mẫu!”
“Mau đi đi.” Tô Thanh Nhân lạnh nhạt nói, trong đáy mắt lóe qua một tia ác liệt, “ta không phải phụ hoàng, cũng không phải mẫu hậu, ta tôn kính bà là trưởng bối, nhưng tuyệt đối không sợ bà.”
Lộc An đế niệm tình Triệu Thái hậu là mẹ đẻ, Trần Hoàng hậu có sự gò bó và trách nhiệm của Hoàng hậu, nhưng nàng thì không giống, nàng chỉ là một vị công chúa chưa gả đi.
Chiếc bút lông được nhét vào trong tay nàng ta, lúc này ma ma mới buông Tô Uyển Tịch ra, cúi đầu lui xuống một bên.
Sao nàng ta lại quên mất, trong cả Hoàng cung, Tô Thanh Nhân mới là người lộ liễu, táo bạo nhất, là người thiên vị Tô Tiêu Nhân một cách trắng trợn, không kiêng nể gì cả.
Ban đầu, Tô Tiêu Nhân xuất cung bị dọa sợ, quý nữ trong sự cố đó xuất thân từ một gia đình nhị phẩm, chỉ cần Tô Thanh Nhân, vị đại công chúa này, trên yến tiệc lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, thử hỏi khắp kinh thành này, còn có ai dám đến gần nàng ta nữa.
Không đến vài năm sau, đã không nghe thấy tin tức gì về người này nữa.
Tô Uyển Tịch cầm cây bút, không nhịn được khẽ phát run, cuối cùng cánh tay run lẩy bẩy cũng đặt bút xuống, gắng gượng chép sách.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng bút lướt trên trang giấy, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng Tô Uyển Tịch rên rỉ truyền đến.
Tô Thanh Nhân thuận tay bỏ cuộn sách sang một bên, vừa đứng dậy, thì có cung nhân đến báo, nói Tô Tiêu Nhân đã đến điện Thẩm Dương.
“Tư ma ma, ngươi ở chỗ này trông chừng.” Nàng dặn dò một tiếng, ngay một khắc trước khi nàng bước ra khỏi cửa, vẻ lạnh lùng trên gương mặt đột nhiên biến mất, ánh mắt trở lên ôn hòa.
Tô Tiêu Nhân vừa vào cửa liền nhìn thấy tỷ tỷ bước ra từ phía sau, giống như con bướm nhỏ nhào đến: “Tỷ tỷ.”
Tô Thanh Nhân vừa sai người đi lấy điểm tâm và hoa quả, vừa kéo nàng ngồi xuống, cười nói: “Sao muội lại đến đây giờ này?”
Người của điện Thẩm Dương biết rõ sở thích của Tiểu Thiên Tuế, đồ bưng lên đều là đồ mà nàng thích ăn.
Ăn một miếng bánh, lại uống một ngụm canh ngọt, mới chậm rãi nói: “Muội đã đến đình bát giác, liền nghĩ đến qua đây chơi một lát.”
Tô Thanh Nhân theo thói quen đẩy từng chiếc đĩa đến chỗ tay nàng, sắc mặt như thường nói: “Đi đưa đồ ngọt cho Hứa công tử sao?”
Tô Thanh Nhân muốn lén nhìn biểu cảm của tỷ tỷ, nhưng không ngờ bị bắt được, chỉ đành nhỏ tiếng nói: “Không phải, muội… muội đưa cho Ôn Tướng quân rồi.”
Tô Thanh Nhân kinh ngạc ngước mắt nhìn: “Sao cơ, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Không phải mới đó còn nói là từ bỏ Ôn Sơ Thủy rồi sao?
Tô Tiêu Nhân không biết nói dối, do dự một lúc lâu, mới thật thà nói: “Tỷ tỷ, Hứa công tử thích tỷ mà, hắn ta không thể định thân cùng muội.”
Tô Thanh Nhân có chút ngẩn người, cúi đầu lấy một miếng bánh lên, ngón tay siết chặt, nhưng không ăn mà nói: “Muội nghe ở đâu đó?”
“Ôn Tướng quân nói, hắn không phải kẻ lừa đảo chứ?” Tô Tiêu Nhân cẩn thận xác nhận.
Tô Thanh Nhân cũng không biết.
Hắn ta thích mình? Có lẽ là có một chút, nhưng thế thì sao chứ? Tên Hứa Thịnh Trúc đó… có chút giống với phụ hoàng.
Nghĩ đến những chuyện trong quá khứ, ánh mắt Tô Thanh Nhân sáng rồi tắt, cuối cùng nàng ta đặt miếng bánh lại chỗ cũ, lấy khăn tay ra lau sạch đầu ngón tay.
“Muội không cần để tâm đến điều này, thích thì cứ làm, tỷ tỷ sẽ ủng hộ muội.”
Ánh mắt Tô Tiêu Nhân sáng quắc chăm chú nhìn nàng ta, đột nhiên cầm lấy tay nàng ta, chậm rãi nói: “Muội nghĩ, muội vẫn thích Ôn Tướng quân hơn một chút.”
Tô Thanh Nhân nhìn muội muội, tiểu cô nương đơn thuần như tờ giấy trắng trong trí nhớ, hiện mở to đôi mắt sáng chân thành nhìn nàng ta, trong chốc lát khó có thể phân biệt lời này là thật hay giả.
“Tiêu Nhân…”
Tô Tiêu Nhân đã thu tay lại, uống một ngụm canh lớn, vui vẻ nói: “Hôm nay Ôn Tướng quân đã nhận bánh của muội, muội nghĩ muội sắp thành công rồi, tỷ tỷ không cần lo lắng cho muội nữa.”
Tô Thanh Nhân dở khóc dở cười, chỉ là một hộp điểm tâm mà thôi, sao có thể có được Ôn Sơ Thủy, nếu như đơn giản thế, sao có thể khiến cho nhiều quý nữ lực bất tòng tâm đến thế.
Nàng ta đưa tay lau đi điểm tâm dính trên khóe miệng Tô Tiêu Nhân, bất lực nói: “Được, bất luận làm gì, chỉ cần muội không phải chịu ấm ức là được.”
Tô Tiêu Nhân đắc ý nói: “Muội sẽ không phải chịu ấm ức đâu.”
Làm gì có chuyện không phải chịu ấm ức, rõ ràng là đã chịu ấm ức mà không biết.
Tô Thanh Nhân nói: “Cũng không biết ai bị phạt chép kinh phật, còn bày ra bộ dáng vui vẻ.”
“A.” Tô Tiêu Nhân đặt bát xuống, tỷ tỷ nhắc đến mới nhớ ra bản thân đã quên mất chuyện này.
Bảo sao trước khi đi ngủ, và lúc ngủ dậy, nàng luôn cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó, Hướng Vân cũng không nhắc nhở nàng.
Nàng đột nhiên có cảm giác căng thẳng giống như chưa hoàn thành bài tập mà phu tử giao, vội vội vàng vàng đứng lên: “Không hay rồi, không hay rồi, tỷ tỷ, muội phải về đây, kinh phật mới chép được có ba trang.”
“Muội không chép cũng được.” Thấy nàng lo lắng không yên, Tô Thanh Nhân thở dài nói: “Vậy thì ít nhất cũng uống hết bát canh đã rồi đi?”
Vừa về đến điện Vân An, Tô Tiêu Nhân liền vội vàng mở kinh phật ra, tiếp tục chép.
Hướng Vân cũng không dám ngăn cản, chỉ gọi người đi chuẩn bị bữa trưa.
Cũng may là, bộ não xinh đẹp của nàng, lại rất mau quên, đợi khi ăn xong bữa trưa thịnh soạn, ngủ nửa canh giờ, sau khi tỉnh dậy lại lần nữa quẳng ra sau não.
Chỉ riêng chuyện sáng sớm hàng ngày đến đình bát giác đưa bánh, không cần Hướng Vân phải nhắc nhở, nàng cũng nhớ rất rõ ràng.
Chỉ là lần này, nàng lại không đợi được Ôn Sơ Thủy.
– Ôn Sơ Thủy: “Chờ chút, mọi người đợi ta giải thích.”
1
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
