Chương 6
Dụ dỗ
Hàng ngày, Tô Tiêu Nhân đều ngủ trưa khoảng nửa canh giờ, nếu không buổi chiều sẽ không có tinh thần gì cả.
Người hầu biết rõ thói quen của nàng, nên tự giác đóng cửa điện rồi lui xuống, chỉ có hai cung nữ thân cận ở lại hầu hạ.
Hôm qua nàng đã ngủ một giấc rất ngon, nhưng hôm nay lăn qua lăn lại mãi mà không ngủ được, chỉ cần nhắm mắt là nghĩ đến ánh mắt của Ôn Tướng quân.
Đối với Tô Tiêu Nhân mà nói, đôi mắt của mỗi người không giống nhau, ánh mắt của mẫu hậu, tỷ tỷ rất ấm áp, còn ánh mắt của đám Sở Quý phi thì lạnh lùng.
Còn Ôn Tướng quân… đen nháy, sâu thăm thẳm, giống như miệng giếng trong cung, vừa sâu vừa trầm, khiến nàng không dám tiến lại gần.
Mặc dù không ngủ được, nhưng nàng vẫn mở mắt nằm trên giường nửa canh giờ, cho đến khi Hướng Vân bước vào, mới ngồi dậy.
Lúc chải tóc, nàng ngáp liền mấy cái, Hướng Vân thấy thế ngạc nhiên hỏi: “Sao thế, Tiểu Thiên Tuế ngủ không ngon giấc sao?”
Tô Tiêu Nhân khẽ thở dài: “Ta cứ nghĩ đến giếng nước.”
“Sao cơ?” Hướng Vân không hiểu chuyện gì, liền nghĩ là nàng nằm mơ, nàng ta lấy trâm hoa cài lên mái tóc đen dài của nàng, sau đó lại tỉ mỉ chỉnh lại vị trí.
Một lúc sau, một đoàn người bước ra khỏi điện, đi về phía tẩm cung của Triệu Thái hậu.
Hướng Vân đi phía bên cạnh, dặn dò: “Tiểu Thiên Tuế, mặc dù bệ hạ đã miễn cho người những lễ nghi rườm rà, nhưng Thái hậu nương nương dù sao cũng là trưởng bối, bà ấy đã đặc biệt cử Lý ma ma đến, chúng ta cũng nên đến vấn an.”
“Lát nữa đến người hành lễ, uống ly trà, ngồi một lúc rồi rời đi, tiện đường có thể đến chỗ Đại công chúa chơi, được không?”
Tô Tiêu Nhân gật đầu: “Được.”
Triệu Thái hậu là mẹ đẻ của Lộc An đế, nhưng tình cảm mẫu tử lại không sâu đậm.
Khi Tiên đế còn, Triệu Thái hậu khi đó còn là phi tần không hề có được ân sủng, cho nên sau khi sinh con chỉ có thể đưa đến cung của Tiên Hoàng hậu nuôi dưỡng đến khi trưởng thành, cho đến khi Tiên Hoàng hậu qua đời, Lộc An đế mới quay lại bên cạnh mẹ đẻ là Triệu Thái hậu.
Lúc đó, Lộc An đế đã gần 20 tuổi, mặc dù chưa đến hai năm sau đã lên ngôi hoàng đế, cũng tôn mẹ đẻ Triệu thị làm thái hậu, nhưng so với người khác, tình mẫu tử giữ họ nhạt nhòa hơn một chút.
Có điều, tính tình Lộc An đế đôn hậu, vẫn luôn ghi nhớ công ơn sinh dưỡng của Triệu thị, những năm gần đây vẫn luôn cung kính, hiếu thuận, luôn là tấm gương mẫu mực đối với bách tính.
Nhưng ít người biết rằng, từ nhiều năm trước, Triệu thị biết rõ Lộc An đế và Trần Hoàng hậu là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, nhưng vẫn ép người nạp biểu muội bên nhà để làm Triệu phi, mẫu tử hai người đã sinh ra hiềm khích.
Triệu Thái hậu sống ở cung Viên Phúc, cách điện Vân An của Tô Tiêu Nhân khá xa, đoàn người đi gần ba khắc (khoảng 45 phút) mới nhìn thấy của cây ngọc lan to lớn trước cửa cung Viên Phúc.
Tô Tiêu Nhân khẽ thở hổn hển, hai gò má có chút đỏ hồng, gót chân có chút tê cứng.
Hướng Vân rút khăn tay ra lau cho nàng, ở trước mặt cung nhân cung Viên Phúc cũng không dám nói gì.
Đầu năm nay, Triệu Thái hậu chê hậu cung xa hoa vô độ, không thể làm tấm gương tốt cho dân chúng, muốn mọi người siêng năng, tiết kiệm.
Đại công chúa mới sắm mấy bộ y phục cũng nói, Tiểu Thiên Tuế xuất hành dùng nhiều xe kiệu cũng nói, Hoàng hậu nương nương chẳng qua là có được hai chiếc vòng ngọc màu xanh cũng bị nhắc nhở.
Nếu như tất cả hậu phi, công chúa đều được đối xử như nhau thì thôi đi, đằng này người của Sở Quý phi gấm vóc lụa là, mà không thấy Thái hậu nương nương quản giáo?
Hướng Vân sớm đã biết, trái tim của vị Thái hậu nương nương này, không biết đã đặt ở nơi nào rồi.
Dù sao Trần Hoàng hậu cũng là chính phi do Tiên đế và Tiên Hoàng hậu chọn cho Lộc An đế, không liên quan đến Triệu Hoàng hậu, trong lòng bà đương nhiên sẽ không vui vẻ.
Tô Tiêu Nhân nhìn cửa lớn của cung Viên Phúc, vẻ mặt cũng không còn vẻ vô lo vô nghĩ như mọi ngày, không nhanh không chậm bước vào bên trong.
Triệu Thái hậu ngồi ở vị trí trên cùng, ma ma hầu hạ bên cạnh rót trà, mắt nhìn người phía dưới hành lễ, cũng không vội mở lời, chỉ từ từ chậm lãi thổi cốc nước trà đang nóng, sau đó lại từ từ uống một ngụm.
Tô Tiêu Nhân vẫn giữ tư thế hành lễ, nàng nửa quỳ, khuôn mặt bình tĩnh, hiện rõ vẻ ổn định.
Cây trâm trên tóc khẽ đung đưa, mơ hồ thể hiện sự bất lực của chủ nhân.
Hướng Vân nắm chặt chiếc khăn trong tay, trước giờ nếu có thể không đến bọn họ sẽ không đến cung Viên Phúc này, mỗi lần đến đây khó mà tránh khỏi bị làm khó.
Lúc đầu, Tiểu Thiên Tuế còn vì quỳ không vững mà té ngã, hiện nay… hiện nay đã được rèn luyện nhiều rồi.
Lúc lâu sau, cuối cùng Triệu Thái hậu cũng đậy ly trà lại, nhướng mí mắt lên nhìn nàng: “Được rồi, đứng dậy đi.”
Tô Tiêu Nhân chậm rãi đứng dậy, nàng đứng tại chỗ không động đậy, dịu dàng nói: “Hoàng tổ mẫu an hảo.”
Triệu Hoàng hậu đang đặt ly trà xuống thì ngưng lại, giọng nói đem theo chút mỉa mai: “Ha, ngươi còn biết đến Hoàng tổ mẫu này sao? Ai gia có lòng mười lần gửi đồ đến điện Vân An mới có được một lần ngươi đến vấn an, Trần Hoàng hậu dạy dỗ con gái như thế sao?”
Tô Tiêu Nhân nghe thấy bà nhắc đến Trần Hoàng hậu, lúng túng nói: “Tổ mẫu đừng tức giận, mẫu hậu rất tốt.”
Ánh mắt Triệu Thái hậu lộ ra vẻ ghét bỏ, chê bai nói: “Ai gia không thèm so đo với ngươi, nghe Hoàng đế nói, gần đây dịch hạch bùng phát ở phía Đông Nam, lòng dân lo sợ, mặc dù đã phái người đi lo liệu, nhưng trong lòng ai gia vẫn không yên tâm.”
Bà vẫy tay, sai người mang đến một quyển kinh phật: “Ngươi thân là công chúa Bắc Tân, đương nhiên phải lo cho nhân dân, ta lệnh cho ngươi trong vòng ba ngày phải chép cuốn kinh phật này thành hai bản, để cầu nguyện cho xã tắc.”
Mắt thấy sắc mặt đại cung nữ đi cùng Tô Tiêu Nhân trở lên khó coi, trong lòng Triệu Thái hậu càng đắc ý: “Không được để người khác chép thay, bằng không tâm không thật sẽ mất linh, ngươi đã rõ chưa?”
Tô Tiêu Nhân mơ hồ gật đầu, khiến cho Hướng Vân vô cùng lo lắng.
Triệu Thái hậu không nhịn được cười chế nhạo, vẫy tay nói: “Đưa kinh phật cho công chúa, lui xuống đi.”
Đợi Tô Tiêu Nhân rời đi, Tô Uyển Tịch mới từ trong điện bước ra, nàng ta ôm lấy cách tay của Triệu Thái hậu, làm nũng: “Hoàng tổ mẫu, may mà có người giúp con xả giận, vẫn là người thương con nhất!”
Mẫu phi của Tô Uyển Tịch, Triệu thị là cháu ruột nhà mẹ đẻ của Triệu Thái hậu, thân càng thêm thân, quan hệ tự nhiên cũng thân cận.
Gương mặt Triệu Thái hậu trở lên ôn hòa, gõ nhẹ lên gò má cháu gái nói: “Con đó! Có chút chuyện nhỏ này cũng đáng để buồn, nếu như không phải Hạnh Nhi theo hầu con nói cho ai gia, ai gia còn không biết con khóc thương tâm thế nào nữa.”
Tô Uyển Tịch cố ý dùng son bôi một lớp mỏng lên khóe mắt, trông có vẻ thực sự rất đau buồn: “Đối với Hoàng tổ mẫu có lẽ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà, nhưng mà…”
Triệu Thái hậu nghĩ đến gì đó, sắc mặc cũng trở lên lạnh lùng, nói: “Cũng không thể trách con được, đều là công chúa, con gái của Hoàng đế, dựa vào cái gì mà hai đứa con gái của Trần Hoàng hậu muốn phong hào liền có thể phong hào, muốn phủ đệ có phủ đệ, con lại không có?”
Lời này quả thực nói ra uất ức trong lòng Tô Uyển Tịch.
Tô Thanh Nhân vốn là đại công chúa, phụ hoàng ân chuẩn cho xây phủ công chúa ở ngoài cung, nàng ta cũng không dám ý kiến gì.
Nhưng Tô Tiêu Nhân nhỏ tuổi nhất, dựa vào cái gì mà nàng cũng được xây phủ, còn Tô Uyển Tịch nàng ta lại không có.
Nàng ta không nhịn được uất ức nói: “Tô Thanh Nhân có phủ công chúa, ngoại tổ của Tô Gia Diệp lại là Sở gia, danh môn hiển hách đến thế, ở kinh thành muốn có phủ đệ thế nào chẳng được, nay đến Tô Tiêu Nhân, con nhỏ ngốc đó cũng…”
“Tổ mẫu, làm sao Uyển Tịch có thể ngẩng cao đầu đây, con mất mặt cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Triệu gia chúng ta sao có thể thua kém người khác được!”
Triệu Thái hậu nghe thấy thế cũng bắt đầu tức giận, quả quyết nói: “Con yên tâm, tổ mẫu nhất định sẽ không để con phải chịu uất ức, sáng sớm mai Hoàng đế đến đây thỉnh an, ai gia sẽ bảo người hạ chỉ, cho phép con chọn nơi xây phủ!”
“Đa tạ tổ mẫu thương yêu!”
Chuyện này rất nhanh đã truyền đi khắp các cung, dẫn đến động tĩnh không nhỏ.
Triệu Thái hậu là trưởng bối, cho dù Trần Hoàng hậu thân phận tôn quý cũng không cách nào vượt qua được.
Lộc An đế làm người, làm cha đều tốt, chỉ có điều quá hào phóng và tốt bụng, nếu không năm xưa cũng không bị Thái hậu và triều thần ép buộc, làm trái với lời thề sẽ một đời một kiếp chỉ lấy một người là Trần Hoàng hậu.
Càng không nói đến thân là Đế vương, nếu không phải người có tấm lòng bồ tát, thì nay cũng không có chuyện thế gia nổi lên, và quyền thần lạm quyền.
Khi Trần Hoàng hậu đến điện Vân An, Tô Tiêu Nhân đang mở đến trang thứ hai của cuốn kinh phật, nhúng mực rồi chăm chú viết.
Nàng học hành chậm chạp, chỉ nhận biết được một số chữ thường xuyên sử dụng, mà trong kinh phật có rất nhiều từ hiếm, nên chỉ có thể vẽ lại từng nét theo kinh phật, vô cùng tốn sức.
Tiểu cô nương ngồi ngay ngắn trước bàn, khuỷu tay đặt trên mặt bàn, cánh tay áo vén lên, lộ ra cổ tay trắng nõn như tuyết còn dính chút mực nước.
Người bên cạnh đều đau lòng thay cho nàng, chỉ có bản thân nàng không biết, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Hoàng hậu liền nở nụ cười ngọt ngào: “Mẫu hậu.”
Trần Hoàng hậu bước đến lấy cây bút trong tay nàng ra, xoa xoa đầu ngón tay mềm mại của nàng, nhìn xuống lúc lâu rồi nói: “Mẫu hậu không tốt, không bảo vệ được con.”
Tô Tiêu Nhân thuận thế dựa vào bả vai bà, bàn tay mẫu thân ấm áp, thật thoải mái: “Mẫu hậu tốt mà, mẫu hậu là tốt nhất.”
Cánh mũi Trần Hoàng hậu cay cay, bà cố nhịn xuống, không thể thất thố trước mặt con gái, nhưng không nhịn được oán trách chồng mình.
Mỗi lần nảy sinh mâu thuẫn với Triệu Thái hậu, ông chỉ nói: “Dù sao đó cũng là mẹ đẻ ta…”
Nghe nhiều lần, trái tim cũng tê liệt rồi.
Chỉ là cũng không trách nổi ông, dù sao Lộc An đế cũng chỉ có chút yếu lòng, ông thực sự là một người chồng, người cha rất tốt.
Có những lúc bà cũng nghĩ, lẽ nào không thể vì thê tử, con gái mình mà ương ngạnh một lần sao?
Nhưng nếu thực sự như thế, chỉ sợ không phải là Lộc An đế nữa rồi.
Trần Hoàng hậu xoa mái tóc của con gái, không thể không lẩm bẩm: “Có lúc mẫu hậu nghĩ, so với việc gả con cho một người tuân thủ phép tắc, thì chẳng thà gả cho một người kiêu ngạo tùy ý, chí ít nếu như người đó thực sự thích con, thì mọi chuyện đều sẽ vì con trước tiên, không để con phải chịu uất ức…”
Tô Tiêu Nhân khẽ chớp chớp mắt, lại nhớ đến đôi mắt thâm sâu như miệng giếng của Ôn Tướng quân.
Nàng nghỉ ngơi một lúc, sau đó lại cầm bút lên ngồi ngay ngắn, tìm kiếm một chữ mà mình biết bắt đầu nghiêm túc viết.
Triệu Thái hậu cho nàng ba ngày, với tốc độ của nàng, vừa kịp chép xong, nhưng chỉ sợ không có thời gian đi làm việc khác.
Việc trong cung của Trần Hoàng hậu rất nhiều, ngồi chưa được hai khắc đã rời khỏi điện Vân An.
Hướng Vân bưng đồ ngọt lên: “Tiểu Thiên Tuế nghỉ ngơi chút đi, Hoàng hậu nương nương nói rồi, chép không xong thì cũng không sao, không cần miễn cưỡng.”
Cùng lắm là bị Thái hậu dạy dỗ một phen, cũng không phải một lần hai lần.
Quả nhiên Tô Tiêu Nhân không cưỡng lại được sự cám dỗ của bánh ngọt, ngoan ngoãn đặt bút xuống, rửa tat xong liền cầm một miếng bánh mây mềm ăn một cách từ tốn.
Nàng cắn một miếng: “Ngày mai vẫn phải đi đình bát giác.”
“Để đưa bánh cho Hứa công tử?”
“Ừ.”
Hướng Vân vừa nghe, liền cười nói: “Vâng, nô tỳ đi dặn nhà bếp sáng ngày mai chuẩn bị.”
Vừa ăn miếng bánh, Tô Tiêu Nhân liền quên mất chuyện chép kinh phật, nàng ngồi lên chiếc đệm nhỏ, sau lưng kê hai chiếc gối, giơ bức họa lên nhìn.
Đến trước khi đi ngủ, nàng cứ cảm thấy bản thân đã quên mất gì đó, nhưng không làm sao nhớ nổi.
Ngày hôm sau, vẫn như cũ, sau khi đến đình bát giác vài lần nàng đã vô cùng quen thuộc.
Ôn Sơ Thủy và Hứa Thịnh Trúc là hai người trẻ trung tuấn mỹ nhất trong số triều thần, hai người nổi bật giữa đám đông, chỉ cần nhìn phát là thấy ngay.
Hôm nay Tô Tiêu Nhân ngủ dậy muộn, vội vàng bước đi, không kịp đeo trâm hoa ngày thường hay dùng lên, chỉ dùng sợi tơ mỏng buộc lên hai búi tóc, mỗi lần gió thổi qua sợi tơ tung bay phất phới.
Hứa Thịnh Trúc còn chưa bước đến liền bị người bên cạnh chặn lại, hình như có điều gì muốn nói.
Ngược lại là Ôn Sơ Thủy đi trước một bước, về phía đình bát giác.
Tô Tiêu Nhân chỉ yên lặng đứng ở đó, không có ý định gọi hắn lại, ai mà ngờ vị Ôn Tướng quân này xoay người, bước đến trước mặt nàng.
Bóng dáng cao lớn bao trùm lên nàng, lúc này Tô Tiêu Nhân mới mơ màng ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh, đem theo chút mơ hồ khó hiểu: “Ôn Tướng quân.”
Ôn Tướng quân gặp nàng cũng không hành lễ, lên tiếng: “Tiểu Thiên Tuế, người đến đưa đồ ngọt cho Hứa Thịnh Trúc sao?”
Tô Tiêu Nhân ngoan ngoãn gật đầu.
Nghe thế, hắn liếc mắt nhìn chiếc hộp trong tay cung nhân một cái, cười như không cười nói: “Có ngon hơn cái hôm trước người đưa cho ta không?”
Hôm nay đã chuẩn bị bánh mã đề, mùi vị giống với mấy loại bánh hôm trước, chủ yếu là thơm ngọt, rất khó để phân cao thấp.
Tô Tiêu Nhất nhất thời bị hỏi đến ngây người, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ, cả người lộ ra vẻ ngây ngô: “... Vẫn là bánh hoa đào ngon hơn một chút xíu.”
Người trước mặt hơi động, Ôn Sơ Thủy vẫn hơi khom người xuống như cũ, kéo gần khoảng cách giữa hai người lại, cười nói: “Vậy xem ra, Tiểu Thiên Tuế vẫn thích vi thần hơn một chút.”
Hắn thượng triều đương nhiên phải đội mũ quan, dây đai trên mũ liền thuận theo động tác của hắn mà rơi xuống, va vào gò má trắng nõn hồng hào của Tô Tiêu Nhân.
Nàng bất giác giơ tay lên, bắt lấy sợi dây, đôi mắt chớp chớp nhìn người nam nhân trước mặt, không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì.
Chỉ cảm thấy ở khoảng cách gần thế này, Ôn Tướng quân trông càng đẹp trai hơn…
Vốn dĩ Ôn Tướng quân chỉ muốn trêu đùa một chút, ngược lại khiến cho bản thân rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, hắn đang muốn lùi lại, thì mũi hắn như ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng như có như không, giống như là… từ phía cánh tay của người đang nắm lấy dây đai mũi tỏa ra.
Hắn khẽ nghiêng mặt, chiếc mũi cao gần như chạm phải ngón tay trắng nõn của Tô Tiêu Nhân, làm cho mùi hương thoang thoảng càng rõ ràng theo đó bay vào khoang mũi.
Hắn nhướng mày một cái, còn chưa kịp nói gì, cung nhân đứng bên cạnh đã nhanh chóng bước đến, kéo Tô Tiêu Nhân ra phía sau mình, nói: “Ôn Tướng quân, xin hãy tự trọng.”
Tô Tiêu Nhân kinh ngạc: “Hướng Vân?”
Nếu không phải không thể giương mắt đứng nhìn người nam nhân này trêu ghẹo công chúa, Hướng Vân cũng không dám đắc tội vị đại tướng quân hành sự vô thường này, nàng ta cúi thấp đầu chắn trước mặt Tô Tiêu Nhân.
Khóe môi Ôn Sơ Thủy hơi cong lên, hắn đứng thẳng người, khôi phục lại dáng vẻ khó tiếp cận ban đầu.
Phía bên kia, Hứa Thịnh Trúc tạm biệt mọi người, đang chuẩn bị bước về phía đình bát giác.
Tô Tiêu Nhân liền lệnh cho người hầu đưa hộp thức ăn lên, lại nghe thấy thanh âm nhàn nhạt: “Tiểu Thiên Tuế tặng đồ ăn cho hắn ta, liệu đã từng tìm hiểu qua sở thích của vị công tử phủ Thừa tướng này chưa?”
Tô Tiêu Nhân nhìn về phía hắn, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng không che giấu sự tò mò, cả người toát ra vẻ thật thà ngây thơ, khiến cho người khác nảy ra ý muốn trêu đùa.
Hắn vốn dĩ không muốn nói ra, Ôn Sơ Thủy nheo mắt, nhẹ giọng nói: “Nếu ta nói, Hứa Thịnh Trúc thích trưởng tỷ người, Tiểu Thiên Tuế, người vẫn muốn tặng đồ ăn cho hắn sao?
0
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
