ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Không cần hắn nữa

Đoàn người vừa về đến điện Vân An, những giọt mưa nhỏ rơi xuống từ đám mây đen đang bao phủ trên bầu trời, mưa rơi tí tách, mặc dù không quá lớn, nhưng nếu không kịp tìm chỗ trú mưa thì cũng sẽ thấm lạnh.

Tô Tiêu Nhân không bị ướt mưa, mà chỉ bị ngấm chút hơi lạnh.

Từ nhỏ cơ thể nàng đã yếu ớt, Hướng Vân không yên tầm liền nhắc người hầu thay y phục cho nàng, lại giúp nàng thả mái tóc dài ra, lau khô một cách kỹ lưỡng.

Mái tóc dài đen như mực rơi xuống mặt nàng, lộ ra một nửa gương mặt trắng nõn như ngọc, hiện rõ vẻ trầm mặc.

Hướng Vân nhìn chủ tử, lại nhìn chiếc hộp bánh hoa hồng đặt cạnh tay nàng.

Bánh này bị vào nước, vừa cứng lại không còn thơm, chỉ sợ không ăn được nữa rồi.

Có lẽ hôm nay cũng không ra ngoài nữa, mái tóc dài liền được buộc đơn giản ở sau lưng bằng một sợi dây lụa mỏng.

Tô Tiêu Nhân cắn thử một miếng bánh hoa đào, nàng ngẩn người một lúc, rồi mới đặt chiếc bánh lại, đứng dậy bước đến trước bàn, lấy tờ giấy ra gạch đi.

Hướng Vân tiến lên trước cầm tờ giấy gấp gọn lại, thận trọng hỏi: “Tiểu Thiên Tuế, ngày mai có đi nữa không?”

Tô Tiêu Nhân cũng không biết nữa, nàng mở bức họa trong tay ra, bức họa ngày thường cảm thấy thú vị là thế, nay lại không thể tiếp tục nhìn nữa: “Ngày mai Ôn Tướng quân cũng đi qua đình bát giác sao?”

Nói đến đây, gương mặt Hướng Vân cũng lộ ra vẻ khó xử.

Nếu Ôn Tướng quân thực sự có ý né tránh, đường xuất cung nhiều như thế, sao có thể gặp được.

Thật là kẻ có trái tim sắt đá, không để cho ai mặt mũi.

Tô Tiêu Nhân nhíu mày, chậm rãi nói: “Ta nghĩ, có lẽ ta đã đem đến phiền phức cho hắn rồi.”

Bằng không người ta sẽ không trốn tránh không gặp, đạo lý này nàng vẫn biết.

Hướng Vân nhất thời kinh ngạc, không ngờ nàng sẽ nói ra lời này, sau đó lại cảm thấy bình thường.

Tiểu Thiên Tuế nhà nàng mặc dù không đủ thông minh, nhưng trước giờ có thể thông cảm cho cái khó của người khác, cũng chưa từng cậy mình là công chúa Hoàng cung.

Tô Tiêu Nhân gần như đã hạ quyết tâm, mở chiếc túi đeo bên hông, lấy ra bức họa của Ôn Sơ Thủy ra, trải lên mặt bàn.

Thực ra, Ôn Sơ Thủy ở ngoài đẹp trai hơn trong bức họa nhiều, nhất là đôi mắt, giống như bức họa được vẽ cẩn thận từng nét từng nét một, nhưng khí chất và phong thái bao hàm bên trong, thì một bức họa không cách nào mô tả được.

Tô Tiêu Nhân ngoan ngoãn xòe hai tay, lộ ra lòng bàn tay trắng nõn: “Không cần Ôn Tướng quân nữa, ta xem người khác.”

“Gì cơ?” Hướng Vân nhất thời không kịp phản ứng, sau đó lộ vẻ vui mừng, nói: “Tiểu Thiên Tuế muốn nói đến bức họa của những vị công tử khác sao? Bây giờ nô tì sẽ sai người đến chỗ Hoàng hậu nương nương lấy.”

Nói đến những người còn lại, tài mạo, gia thế đều không thua kém, so với Ôn Tướng quân còn thân thiết hơn.

Bên chỗ Trần Hoàng hậu nghe thế, cũng không hỏi thêm gì liền đưa những bức họa còn lại cho cung nhân.

Ngược lại, đại công chúa Tô Thanh Nhân ở bên cạnh vô cùng tò mò, liền theo đến điện Vân An.

Nhìn thấy nàng ta đến, đôi mắt Tô Tiêu Nhân sáng lên, nhanh chóng chạy đến: “Hoàng tỷ tỷ.”

Dung mạo của hai người khá giống nhau, chỉ là khóe mắt của Tô Thanh Nhân không mềm mại như em gái, hôm nay khóe mắt lại kẻ một đường đỏ rực, càng thêm phần quyến rũ.

Nàng ta mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Tiêu Nhân trưởng thành rồi, đã biết phải đoan trang rồi.”

Người muội muội này của nàng ta, tính cách có phần yên tĩnh, ngoan ngoãn, chỉ khi nào gặp người thân mới trở lên hoạt bát, mọi người cũng đều mặc nàng như thế, trước giờ không quản giáo thêm.

Nhưng mà, cùng với tuổi tác dần lớn lên, dường như tiểu cô nương cũng dần có trách nhiệm hơn, phong thái cũng ngày càng đoan trang.

Tô Tiêu Nhân nắm lấy cánh tay tỷ tỷ, nở nụ cười ngọt ngào.

Tô Thanh Nhân lớn hơn nàng 3 tuổi, hơn chục năm nay đều như hình với bóng, nói về sự sâu đậm trong tình cảm của hai người, đến Đế Hậu và anh trai ruột Tô Liên cũng phải xếp sau.

Tô Thanh Nhân cầm bức họa trên bàn lên, chỉ thấy trong bức họa vẽ một người nam nhân có dung mạo tuấn lãng, độc nhất vô nhị, bất kỳ nữ nhân nào nhìn thấy cũng đều cảm thấy rung động.

Nàng ta nhìn một lúc mới đặt bức họa xuống: “Ta đã đem những bức họa còn lại đến rồi, muội xem đi.”

Tô Tiêu Nhân “ừ” nhẹ một tiếng, chỉ vào bức họa của Hứa Thịnh Trúc: “Người này ta đã từng gặp.”

Tô Thanh Nhân nhìn xuống bức họa, trong đáy mắt thoáng chút kỳ lạ: “Đây là con trai lớn của Hứa Thừa tướng, gần đây hắn ta thường đi cùng với Ôn Sơ Thủy, muội từng gặp cũng không có gì kỳ lại.”

Tô Tiêu Nhân không có ấn tượng gì với hai người còn lại, liền đặt bức họa xuống không nhìn nữa, trong tay cầm một bức họa, so sánh một hồi, nàng kết luận, vẫn là Ôn Tướng quân đẹp trai hơn, sau đó khẽ thở dài.

Tô Thanh Nhân trêu chọc: “Thế nào, vẫn không nỡ bỏ Ôn Tướng quân à?”

Tô Tiêu Nhân tiến lại gần tỷ tỷ, lấy dũng khí nói: “Muội đã nghĩ rồi, có lẽ không phải hắn không thích đồ ngọt, mà là không thích muội.”

Nếu như là Hoàng tỷ tỷ hoặc những người khác, thì cho dù nàng tặng gì đi nữa, bọn họ cũng đều yêu thích.

“Mẫu hậu từng nói, không ai có thể có được sự yêu thích của tất cả mọi người, Hoàng tỷ tỷ không cần lo lắng, Tiêu Nhân sẽ không buồn đâu.” Vừa nói vừa khẽ nắm tay lại, dáng vẻ hết sức ngây thơ.

Trong chốc lát, Tô Thanh Nhân cũng thả lỏng người, đưa tay véo má nàng, nói: “Thật sự đã trưởng thành rồi.”

Nếu như không phải muốn định hôn sự trước khi đoàn sứ Nam Lương đến, sao phải vội vàng thế chứ, nhưng may ở chỗ chỉ là định hôn, đợi mọi việc qua đi, lại hủy hôn cũng không phải không thể.

Mặc dù nói sẽ tổn hại danh tiếng, nhưng hạnh phúc của tiểu muội quan trọng hơn tất thảy.

Tô Tiêu Nhân cười thẹn thùng, nắm chặt lấy tay của nàng ta, có chút khó chịu nói: “Tam tỷ tỷ từng nói rồi, từ trước đến nay Ôn Tướng quân không nhận đồ của người khác, còn nói muội ngốc nữa, sớm biết thế muội đã nghe lời nàng ta.”

Lời này nếu như là do người khác nói ra, Tô Thanh Nhân có lẽ sẽ xem xét thêm, nhưng lại là muội muội trong nhà nói, nụ cười trên mặt nàng lập tức biến mất: “Sao cơ, Tô Uyển Tích nói muội ngốc?”

Tô Tiêu Nhân nhất thời ngây người, úp mở hồi lâu cũng không biết nên giải thích thế nào mới được: “...a.”

Ý cười bên khóe miệng Tô Thanh Nhân càng thêm đẹp, nàng ta không nói gì, vẫy tay gọi người hầu, sau đó lại cầm một tờ giấy lên vẽ, bố cục của một phủ đệ hiện ra hoàn chỉnh.

Nàng ta lên tiếng: “Nay muội cũng đã đến tuổi cập kê rồi, theo lý mà nói, có thể chọn một địa điểm trong kinh thành để xây dựng phủ công chúa. Mặc dù mẫu hậu không muốn muội chuyển ra ngoài, nhưng thứ mà người khác có, thì Tiêu Nhân của chúng ta cũng không thể thiếu.”

Thực ra theo lễ nghĩa cũng chỉ là quy định công chúa thành niên có quyền lợi đó, nhưng có thể xây dựng hay không còn dựa vào ân sủng của Hoàng đế.

Nói về ân sủng, đương nhiên Tô Tiêu Nhân không thua kém ai.

Ngón tay Tô Thanh Nhân chỉ vào bức vẽ, đoán rằng nàng cũng không hiểu, nên chỉ nói một cách đơn giản: “Từ năm ngoái đã bắt đầu thiết kế rồi, mẫu hậu và tỷ đã xem xét từng ngóc ngách, mọi thứ đều được bố trí đâu đấy, dự tính tháng sau sẽ hoàn thành.”

Quả nhiên Tô Tiêu Nhân rất hứng thú, mắt mở to nhìn bức vẽ, đầu ngón tay lúc thì chỉ chỗ này, lúc thì chỉ chỗ khác, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.

Tô Thanh Nhân thấy nàng thích cũng cảm thấy yên tâm, nói: “Mấy ngày nay trời mưa, đợi thời tiết ấm hơn thì có thể ra khỏi cung đi dạo.”

Lời vừa nói xong, Tô Tiêu Nhân liền ngây người: “Xuất cung?”

Nàng lớn đến từng này, số lần xuất cung chỉ đếm trên đầu ngón tay, ấn tượng cũng không có nhiều, chỉ nhớ là rất thú vị mà thôi.

Có một lần, xe ngựa xuất hành đã tông phải một vị quý nữ nào đó, đối phương không nhận ra nàng, còn chỉ tay dạy dỗ một phen.

Mặc dù đã bị thị vệ đi cùng ngăn cản, nhưng cũng không còn hứng thú chơi tiếp.

Tô Tiêu Nhân chưa nhìn thấy cảnh này bao giờ, có chút kinh sợ, khi trở về liền trầm mặc mất hai ngày mới có thể nói chuyện trở lại.

Cả nhà Đế Hậu lúc đó bị dọa sợ, sau đó không cho phép nàng xuất cung nữa, mặc dù khó tránh khỏi vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn, nhưng thực sự cũng không còn cách nào khác.

Tô Tiêu Nhân khá nhát gan, rất dễ bị dọa sợ, mà cơ thể yếu ớt này lại vô cùng quý trọng.

“Đây là ý của mẫu hậu.” Tô Thanh Nhân lo lắng nhưng cũng không nói ra, sợ làm hỏng bầu không khí, nàng ta cười nói: “Đợi phủ công chúa xây dựng xong, chắc chắn sẽ phải xuất cung, chỉ cần đem theo nhiều người hơn, và nghe lời Hướng Vân, không được phép tự ý đi lung tung, đã rõ chưa?”

Tô Tiêu Nhân dùng sức gật đầu, vẻ u sầu lúc nãy lập tức biết mấy không còn dấu vết, làm gì còn nhớ đến Ôn Sơ Thủy hay bánh hoa hồng gì đó.

Đợi Tô Thanh Nhân ở lại ăn trưa cùng nàng xong, bên ngoài cuối cùng cũng ngớt mưa, chỉ là mây đen vẫn còn bao trùm lấy bầu trời, bầu trời âm u không chút ánh sáng.

Trước khi đi, Tô Thanh Nhân nhớ ra gì đó, nói: “Vị Hứa công tử đó, tỷ đã từng gặp hắn, vừa có đức vừa có tài, cũng là một chính nhân quân tử. Nếu muội chọn hắn, tỷ cũng yên tâm phần nào.”

Tô Tiêu Nhân gật đầu, nhìn theo bóng tỷ tỷ rời đi, không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy có chút trống vắng.

Nàng nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, những cánh hoa đào màu đỏ, hồng nhạt bị giọt mưa rơi xuống làm rơi tán loạn dưới mặt đất.

Bánh ngọt của ngày hôm sau là bánh đậu xanh, cách làm đơn giản nhưng lại thơm ngon, trong số hàng chục loại bánh thì là loại bánh bình thường nhất.

Vừa nhìn người hầu đặt bánh vào trong hộp, Tô Tiêu Nhân vừa gõ gõ ngón tay vào chiếc vòng bên tay, cảm thấy không có chút tự tin nào.

Hứa công tử là công tử của phủ Thừa tướng, đối với hắn ta mà nói, bánh đậu xanh dường như có chút tầm thường.

Nhưng nếu cứ tiếp tục do dự sẽ bị quá giờ.

Sau cơn mưa đêm qua, đường trong cung khó tránh khỏi đẫm nước, do đó bước chân cũng phải cẩn thận hơn, mũi giày cũng bị thấm chút nước.

Cơn mưa này vừa đến, nghĩa là mùa xuân trong kinh thành đã sắp qua đi, hoa đào đã rụng gần hết, khiến cho cành cây và những chồi non lộ rõ ra ngoài.

Tô Tiêu Nhân nhấc gấu váy bước vào đình bát giác, ánh mắt nhìn về phía hai người đang đi cùng nhau phía xa xa.

Không chỉ có Hứa Thịnh Trúc, hôm nay Ôn Sơ Thủy lại đi đường này.

Ngoại hình của Hứa Thịnh Trúc vô cùng đoan chính, ấm áp, chỉ cần nhìn cũng thấy thoải mái. Nhưng khi đi cùng với Ôn Sơ Thủy khó tránh khỏi mất đi vài phần nhan sắc.

Hai người vừa nói, vừa nhìn về phía Tô Tiêu Nhân.

Khi đi ngang qua, Hứa Thịnh Trúc còn khẽ hành lễ với Tô Tiêu Nhân, cho rằng nàng lại đến tặng đồ cho Ôn Tướng quân, đang định bước nhanh qua.

“Hứa công tử.”

Rõ ràng là đang gọi Hứa Thịnh Trúc, không biết vì sao, bước chân của Ôn Sơ Thủy cũng ngừng lại, nhưng không quay người sang, làm người ta không nhìn thấy sắc mặt.

Hứa Thịnh Trúc kinh ngạc quay người sang, có không ít người biết việc hòa thân của vị Tiểu Thiên Tuế này, đương nhiên cũng biết rõ lý do vì sao những ngày gần đây nàng tặng bánh ngọt cho Ôn Sơ Thủy.

Gần đây, hắn ta thường xuyên qua lại với Ôn Sơ Thủy, càng hiểu rõ đây là nam nhân khó có thể chinh phục, Tiểu Thiên Tuế vẫn cứ chọn lựa hắn, không thể không dành lời khen ngợi dũng khí của nàng.

Hứa Thịnh Trúc lên tiếng: “Vi thần tham kiến Tiểu Thiên Tuế.”

Tay Tô Tiêu Nhân xách hộp thức ăn, đích thân đưa cho hắn ta, vội vàng hỏi: “Là bánh đậu xanh, cũng rất ngon, ngươi có thích không?”

Đối với hành động bất ngờ của nàng, đừng nói đến những đại thần khác đang đi ngang qua, bản thân Hứa Thịnh Trúc cũng giật mình.

Hắn ta không nhịn được đưa mắt nhìn bị tiểu công chúa này, chỉ thấy đôi mắt hạnh sáng lấp lánh, dung mạo so với hoa đào phía sau còn đẹp hơn ba phần, đặc biệt là vẻ ngây thơ trong sáng không rành thế sự khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy yêu thích.

Có điều…

Hứa Thịnh Trúc hoang mang cúi đầu, không dám nhìn thêm, chắp tay hành lễ, trầm giọng nói: “Đa tạ ý tốt của Tiểu Thiên Tuế, muội muội của vi thần rất thích ăn loại bánh ngọt này, nhất định sẽ rất thích.”

Nếu hắn ta từ chối, khó tránh làm xấu mặt tiểu công chúa, nhưng nếu như không nói rõ ràng mà cứ nhận lấy, lại khó tránh bị người ta đàm tiếu.

Nói như thế, ngược lại vô cùng hợp tình hợp lý.

Tô Tiêu Nhân không hiểu rõ ý của hắn ta, chỉ là nhìn thấy hắn ta nhận thấy hộp đồ ăn, liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nở nụ cười.

Nàng vui vẻ cười, nhưng vừa quay đầu liền đụng phải cặp mắt phượng đen láy, sâu thẳm.

Không biết Ôn Sơ Thủy quay sang từ khi nào, sắc mặt hình như trắng hơn so với bình thường mấy phần, không nói gì chỉ nhìn nàng.

Trong khoảnh khắc, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, nhanh đến mức khiến người ta không đoán được ý đồ.

Hứa Thịnh Trúc không chú ý đến, tay cầm hộp đồ ăn nói: “Vi thần cáo từ.”

Tô Tiêu Nhân ngây người lúc lâu mới nói: “...Ừm.”

1

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.