Chương 4
Né tránh
Hướng Vân bước lên trước, dùng cơ thể che chắn cho Tô Tiêu Nhân khỏi ánh mắt thăm dò của những người khác, thấp giọng nói: “Tiểu Thiên Tuế, chúng ta về thôi.”
Tô Tiêu Nhân cúi thấp đầu, ngón tay túm góc áo, ỉu xìu nói: “Được.”
Ở bên cạnh, Tô Uyển Tịch tiễn Triệu gia thúc thúc của mình, sau đó vênh mặt bước qua, dùng ngữ điệu “không nằm ngoài dự đoán của ta” nói: “Nhìn xem, ta nói rồi mà, từ trước đến nay Ôn Sơ Thủy không bao giờ nhận đồ của người khác.”
“Sở Tiệp xinh đẹp đến thế, gia thế tốt, lại có tài năng, chuyện mà ngay cả nàng ta cũng không làm được, thì ngươi nghĩ sao?”
Tô Tiêu Nhân không nghe ra ý chế nhạo trong lời nói của nàng ta, nàng quay sang, tò mò hỏi: “Sở Tiệp mà ngươi nói, nàng ta cũng tặng bánh hoa đào cho Ôn Tướng quân sao?”
Khóe mắt Tô Uyển Tịch khẽ nhếch, nàng ta không thể ngờ đến rằng trong hộp bánh hoàn toàn không phải sơn hào hải vị gì, mà chẳng qua chỉ là chút bánh ngọt: “Sao có thể như thế, bánh hoa đào… Đúng là chỉ có ngươi mới có thể làm ra được chuyện này.”
Nàng ta xoay người, thì thầm: “Quả đúng là con nhỏ ngốc nghếch.”
Hướng Vân lập tức như quay sang nhìn, con ngươi đen kịt sắc lạnh như đao nhìn chằm chằm vào nàng ta.
Tô Uyển Tịch có chút rét run, chột dạ thu hồi ánh mắt, lo sợ nàng nghe thấy liền đi đến chỗ Trần Hoàng hậu cáo trạng.
Mặc dù không phải chuyện gì quá nghiêm trọng, nhưng hễ có liên quan đến Tô Tiêu Nhân thì chuyện bé luôn hóa thành chuyện to.
Một con nhỏ ngốc, nhưng lại được mọi người xem như bảo bối mà thương yêu, bảo vệ, nghĩ thế Tô Uyển Tịch cảm thấy trong lòng mình có chút chua xót.
Nàng ta ho nhẹ hai tiếng, rồi dẫn theo đám cung nhân rời đi.
Tô Tiêu Nhân không quan tâm đến nàng ta, trong lòng cảm thấy vừa chán nản vừa mơ hồ.
Ngay cả bánh hoa đào Ôn Tướng quân cũng không thích ăn, vậy thì có gì để hắn thích ăn nữa? Nàng buột miệng nói ra.
Hướng Vân nghe thế, cười bất lực.
Đáp án của câu hỏi này là gì, chỉ sợ phân nửa thiên kim tiểu thư ở tòa kinh thành này đều muốn biết.
Tô Uyển Tích cũng không hề nói dối, với địa vị, quyền thế của Ôn Sơ Thủy, ngoại hình lại khôi ngô tuấn tú đến thế, từ khi hắn hồi kinh, không biết có bao nhiêu thiếu nữ đã liếc mắt đưa tình với hắn.
Kim ngân châu báu, tơ lụa cực phẩm, đồ cổ hiếm có, cho dù là ai tặng đều không nhận, từ đó được biết đến là người thanh cao.
Cho nên, ngay từ đầu nếu biết Tiểu Thiên Tuế muốn tặng đồ cho Ôn Tướng quân, thì chắc chắn Hướng Vân sẽ khuyên nàng đừng đi.
Về đến điện Vân An, Hướng Vân liếc mắt nhìn về phía Tô Tiêu Nhân đang ngẩn người ngồi trước bàn, bàn tay trắng nõn đang cầm một cây bút, một tay chống má.
Mực nước đen đã thấm ướt cả cây bút, đang ngưng tụ lại dọc theo đầu lông bút, cuối cùng nhỏ một giọt xuống tờ giấy tuyên trắng, một chấm tròn màu đen bắt đầu lan ra.
Lúc này nàng mới chầm chậm cúi đầu xuống, viết lên dòng chữ bánh hoa đào, rồi lại gạch bỏ, sau đó thở dài một hơi.
Trong khoảnh khắc, trái tim Hướng Vân như quặn lại, nói: “Tiểu Thiên Tuế, người đang nghĩ đến chuyện của Ôn Tướng quân sao? Không phải muốn vẽ tranh sao?”
Công chúa nhà nàng ta đáng yêu như thế, thân phận lại tôn quý, muốn tìm phu quân thế nào chẳng tìm được, nàng ta cảm thấy, vị Hứa công tử của phủ Thừa tướng lúc nãy gặp cũng rất tốt!
Tô Tiêu Nhân gật đầu, ngơ ngác hỏi: “Sao ngươi biết ta đang nghĩ đến Ôn Tướng quân?”
Hướng Vân vừa cảm thấy buồn cười, lại vừa chua xót, vừa giúp nàng tháo khuyên tai và trâm cài đầu xuống, vừa nói:
“Hôm nay người quả thực đã làm nô tì phải bất ngờ, đình bát giác đông người, tai mắt nhiều, chỉ sợ một lúc nữa thôi, Hoàng hậu nương nương cũng sẽ biết chuyện.”
Nghe đến mẫu hậu, lúc này Tô Tiêu Nhân mới nghĩ đến điều đó, liền “a” lên một tiếng, khẽ đưa tay nắm lấy tay áo Hướng Vân, trong lòng có chút lo lắng không yên.
Từ trước đến nay nàng đều rất ngoan ngoãn, rất hiếm khi tự mình chủ trương làm một việc gì đó, không biết có khi nào mẫu hậu sẽ trách nàng không?
Gần đến bữa trưa, quả nhiên cung Trường Ninh sai người đến truyền lời, mời Tô Tiêu Nhân đến đó dùng bữa.
Trần Hoàng hậu cai quản hậu cung đã nhiều năm, cho dù một ngọn gió lùa qua, lay động ngọn cỏ trong cung cũng không qua được tai mắt của bà, chuyện xảy ra ở đình bát giác sáng nay, đương nhiên rất nhanh đã đến tai bà.
“Nhìn ta làm cái gì?” Trần Hoàng hậu cảm nhận được ánh mắt của con gái, đã biết nhưng vẫn hỏi.
Tô Tiêu Nhân cầm bát canh, đôi mắt hạnh đen láy mở to, thăm dò: “Mẫu hậu, nếu Tô Tiêu Nhân không ngoan, người còn thích con không?”
Trần Hoàng hậu dùng khăn tay lau khóe miệng, nói: “Nếu thế mẫu hậu sẽ rất vui vẻ.”
Con gái bà đã quá ngoan ngoãn, ngoan đến mức khiến người ta lo lắng, sợ hãi.
Đôi mắt Tô Tiêu Nhân lộ rõ vẻ sững sờ, nhưng rất nhanh liền cảm thấy vui mừng, uống hết bát canh cá diếc.
Thức ăn trong bát nàng cũng được ăn sạch sẽ, tóm lại là một đứa bé rất dễ nuôi.
Trần Hoàng hậu xoa đầu nàng, nói: “Nhưng mà, mẫu hậu vẫn hy vọng con đừng đi gặp Ôn Tướng quân nữa.”
Ôn Sơ Thủy là người như thế nào, bà biết rất rõ, cử chỉ trẻ con của Tô Tiêu Nhân, trong mắt người ngoài có lẽ đều rất nực cười, hà cớ gì lại chọc người thương tâm chứ.
Mà cho dù có thực sự thành công chăng nữa, với tính cách của nàng, chủ động đưa vào cửa, chỉ sợ sẽ bị người ta ăn hiếp.
Tô Tiêu Nhân khẽ ngẩng đầu, thành khẩn nói: “Nhưng hắn là người đẹp trai nhất, chỉ thử một chút cũng không được sao?”
Trần Hoàng hậu nghĩ ngợi một chút, rồi nói: “Sau này đừng có khóc lóc tìm mẫu hậu đó.”
Tô Tiêu Nhân liền ôm lấy cánh tay bà, áp đầu mình vào đó, nũng nịu nói: “Con sẽ không khóc đâu, con đã trưởng thành rồi.”
Hướng Vân muốn nói gì đó, lại kìm lại.
Chỉ sợ Hoàng hậu nương nương cảm thấy Tiểu Thiên Tuế quá không am hiểu thế sự, nên muốn để nàng nếm trải chút đau khổ.
Trần Hoàng hậu nhìn con gái, cưng chiều nói: “Trước mắt đừng có nói chuyện này với Hoàng huynh của con.”
Tô Tiêu Nhân không biết vì sao lại phải giấu ca ca, nàng ngơ ngác gật đầu.
Có được sự đồng ý của mẫu hậu, Tô Tiêu Nhân lập tức phấn chấn trở lại, khi trở về, nàng mở một tờ giấy trắng ra, nghiêm túc viết một lượt tên các loại bánh mà mình có thể nghĩ đến, tổng cộng khoảng mấy chục loại.
Hướng Vân liếc mắt nhìn, những chữ khó viết nàng liền dùng vòng tròn để thay thế, người bên cạnh nhìn vào sẽ khó mà hiểu được.
Tô Tiêu Nhân gạch bỏ bánh hoa đào đầu tiên, nhìn thấy cái tên thứ hai “bánh hạt đào”, khóe miệng lập tức kéo lên, thầm nghĩ, lần này nàng nhất định sẽ thành công, bánh hạt đào vừa ngọt vừa mềm, thực sự là rất ngon, ai mà không thích cơ chứ.
“Ngày mai bảo phòng bếp làm cái này.” Nàng chỉ chỉ.
Hướng Vân nói: “Tiểu Thiên Tuế, ngộ nhỡ Ôn Tướng quân cũng không thích ăn bánh hạt đào thì sao?”
Tô Tiêu Nhân cười vui vẻ nói: “Vậy thì làm bánh hoa hồng.”
Hướng Vân nhíu mày: “Ngộ nhỡ… Ôn Tướng quân không thích ăn bánh ngọt thì sao?”
Tô Tiêu Nhân ngẩn người, trong mắt lộ ra vẻ sững sờ, nghi ngờ hỏi: “Sẽ không có người bánh gì cũng không thích ăn đâu.”
Nàng nói gần như khẳng định.
Lần này đến lượt Hướng Vân thở dài.
Thảo nào Hoàng hậu nương nương yên tâm để Tiểu Thiên Tuế làm việc này, nếu như thực sự thành công, vậy thì há chẳng phải đám thiên kim tiểu thư kinh thành bày ra trăm nghìn thủ đoạn sẽ tức chết sao?
Ngày hôm sau, phòng bếp quả nhiên đã làm một lồng bánh hạt đào, để nguội rồi đặt vào chiếc hộp thức ăn nhỏ, đưa đến đình bát giác.
Mấy trận gió to tối qua đã khiến cho hai cây hoa đào thưa thớt đi nhiều, những cánh hoa đào màu hồng nhạt rơi trên nóc đình bát giác màu nâu sẫm, gió thổi nhẹ một cái, những cánh hoa xào xạc rơi xuống lần nữanữa.
Tô Tiêu Nhân giơ tay đón lấy, rất nhanh đã đầy ắp lòng bàn tay, vừa nhẹ vừa mềm, hương thơm thoang thoảng, trong lòng cực kỳ yêu thích.
Lần này gặp lại vị Tiểu Thiên Tuế này, sắc mặt Hứa Thịnh Trúc lộ ra vẻ cổ quái, liếc nhìn người nam nhân đi cạnh mình, chỉ thấy hắn không thèm liếc mắt nhìn sang một cái, gần như không cảm thấy dưới cây hoa đào đang có người, có người thì cũng không có gì đáng để tâm.
Hôm nay, Tô Tiêu Nhân còn tự tin hơn hôm qua, nhưng mà bởi vì lòng bàn tay đầy hoa, nàng bước cực kỳ nhẹ nhàng, mắt thấy Ôn Sơ Thủy sắp biến mất khỏi tầm nhìn, nàng vội vàng gọi: “Ôn Tướng quân!”
Giọng nói của nàng vốn đã mềm mại, khi nâng cao giọng lại có chút gì đó dễ bắt nạt, Ôn Sơ Thủy ngừng bước, lười biếng quay đầu: “Tiểu Thiên Tuế lại có chuyện gì sao?”
Tô Tiêu Nhân chạy đến trước mặt hắn, cây trâm vàng trên tóc lắc lư lấp lánh, đến hoa tai cũng đang lắc lư theo, nàng cười nói: “Hôm nay là bánh hạt đào, ngươi thích không?”
Người hầu đang cúi đầu giơ cao chiếc hộp trong tay, để hắn có thể nhìn thấy.
Ôn Sơ Thủy có chút bất ngờ, hắn cũng đoán được rằng vị tiểu công chúa này sẽ không dễ dàng từ bỏ, nhưng không ngờ nàng lại đơn giản đến như thế,
Hắn có chút buồn cười, nói: “Không thích.”
Đôi mắt trong sáng kinh ngạc mở to, rất nhanh sau đó lại chán nản cụp mắt xuống, lúng túng nói: “Ra thế…”
Ôn Sơ Thủy không nói gì thêm, đang chuẩn bị cất bước đi thì một trận gió thổi qua, hoa đào ở đình bát giác bay qua, lác đác rơi xuống đường.
Hắn đưa mắt nhìn xuống, ngón tay dài nhặt cánh hoa rơi xuống áo lênlên, nhìn thấy hoa đào trong tay Tô Tiêu Nhân liền thuận tay đặt vào đó: “Tiểu Thiên Tuế, ngày mai không cần đến nữa.”
Tô Tiêu Nhân ngẩng đầu, chỉ kịp nhìn thấy góc mặt hắn, hắn đã bước qua nàng, sải bước dài rời đi, làm vụt qua một cơn gió nhẹ.
Nàng vội vàng chụm hai tay lại, tránh không cho cánh hoa bị thổi bay đi.
Đối với kết quả lần này, Hướng Vân không cảm thấy bất ngờ, lúc nàng ta đi đến, lại không thấy vẻ ủ rũ, chán nản trên mặt Tiểu Thiên Tuế, mà lại thấy nàng đang chăm chú nhìn vào những cánh hoa trong lòng bàn tay.
Nàng tỉ mỉ lấy ra cánh hoa đào mà Ôn Sơ Thủy đưa, khóe mắt khẽ cong lên: “Nhìn này, Ôn Tướng quân tặng ta một cánh hoa đào.”
Hướng Vân nhất thời không biết nói gì mới được, từ bé đến lớn, Tô Tiêu Nhân muốn gì được nấy, đối với đồ vật yêu thích trước giờ đều không để ý đến giá trị.
Lúc nhỏ, Đại Công chúa may cho nàng một con búp bê bằng vải vụn, Thái tử nặn cho nàng bức tượng nhỏ bằng đất sét, đến giờ nàng vẫn giữ kỹ ở trong phòng.
Bởi vậy, nàng sẽ vì một cánh hoa đào mà cảm thấy vui vẻ.
Hướng Vân xoa xoa trán, bất lực nói: “Nếu Tiểu Thiên Tuế thích, khi về nô tì sẽ nghĩ cách để giữ gìn nó không bị hỏng.”
Tô Tiêu Nhân cực dễ dàng cảm thấy hài lòng, trở về tự mình ăn hết hơn nửa chỗ bánh hạt đào, cánh hoa đào tạm thời được ngâm trong nước.
Nàng cầm bút lên, gạch đi dòng chữ bánh hạt đào.
Cảm giác vui vẻ này vẫn còn cho đến tận ngày hôm sau, nàng đem theo bánh hoa hồng, một lần nữa xuất hiện ở đình bát giác.
Các đại thần hạ triều lần lượt đi qua, chỉ thấy nữ tử này ba ngày liên tiếp đều đến, bên cạnh còn có hơn chục cung nhân theo hầu, kiểu xuất trận thế này gần như hiếm có.
Có người đoán được thân phận của Tô Tiêu Nhân, đối với vị tiểu công chúa được Đế Hậu hết mực thương yêu này không dám tọc mạch nhiều, chỉ làm như cái gì cũng không biết, nhanh chóng rời đi.
Hôm nay phải đợi lâu hơn so với hôm qua, Tô Tiêu Nhần dường như nhận ra được điều gì đó, nụ cười bên khóe môi dần tắt, đôi lông mày bắt đầu nhíu lại.
Bầu trời hôm nay khá âm u, từ phía tây, đám mây đen dần dần lan rộng ra, cho đến khi bao trùm cả bầu trời, khắp nơi càng lúc càng tối.
Hướng Vân liền bước đến: “Tiểu Thiên Tuế, trời sắp mưa rồi, chúng ta trở về thôi.”
Tô Tiêu Nhân nhón đầu ngón tay mình, vẫn kiễng chân cố gắng hết sức nhìn về phía xa xa.
Đã không còn ai đi trên đường nữa, ngước mắt nhìn ra, ngoại trừ thỉnh thoảng nhìn thấy cung nhân đi qua, còn đâu không thấy triều thần mặc triều phục màu đỏ nào nữa.
Thực ra đây không phải con đường duy nhất để xuất cung, chỉ là đây là con đường thuận tiện nhất, nếu như không có việc gì khác thì có lẽ sẽ đi qua nơi này.
Trừ phi có ý né tránh.
Tô Tiêu Nhân ngây người một lúc lâu, sau đó mới chậm chạp nhớ đến câu nói cuối cùng của Ôn Sơ Thủy ngày hôm qua.
“Tiểu Thiên Tuế, ngày mai không cần đến nữa.”
2
0
3 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
