ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Bị từ chối

Tô Tiêu Nhân có thói quen ngủ sớm, dậy sớm, người hầu trên dưới điện Vân An đều làm việc và nghỉ ngơi theo nàng.

Khi trời hửng sáng, cung nhân đã lần lượt tỉnh dậy, người lấy nước, người nhóm lửa, người nào người nấy đều làm việc của mình.

Hướng Vân đến hầu hạ nàng mặc y phục, rửa mặt, chải tóc, Tô Tiêu Nhân nghĩ đến gì đó, mở chiếc túi đeo bên hông ra nhìn, thấy bức họa vẫn nằm trong đó mới buộc lại túi.

Có lẽ đối với nàng, bức họa này giống với món đồ chơi mà nàng yêu thích, nhưng rốt cuộc thì đem theo người bức họa của một nam tử chưa thành thân dường như có chút không thỏa đáng.

Hướng Vân liền lấy cây kẹp hồ điệp từ trong ngăn kéo ra, biết Tô Tiêu Nhân không thích cài, nàng ta sai người gỡ con bướm xuống.

Tô Tiêu Nhân bước đến gần nhìn, giơ ngón tay chọc chọc con bướm làm cho đôi cánh vàng theo đó mà đập cánh.

Hướng Vân nhân cơ hội nói: “Nếu Tiểu Thiên Tuế đã thích đến thế, thì đem nó để vào trong chiếc túi đeo hông đi.”

Nàng ta vừa nói vừa lấy bức họa ra.

Tô Tiêu Nhân vội lấy tay che chiếc túi nhỏ có họa tiết hoa thủy tiên vàng màu trắng ngà, lắc lắc đầu.

Chiếc túi này chỉ to bằng lòng bàn tay, chỉ riêng bức họa đã đầy túi rồi, bình thường chỉ để những thứ mà nàng thích nhất.

Hướng Vân không nhịn được, hoang mang hỏi: “Tiêu Thiên Tuế giữ bức họa này lại làm gì thế?”

Tô Tiêu Nhân nheo nheo mắt, dịu dàng nói: “Ta muốn định hôn ước với hắn.”

Giọng nói của nàng không lớn, nhưng ở trong điện Vân An yên tĩnh làm cho phân nửa cung nhân trong điện đều chú ý đến.

Hướng Vân nghe thế, hoàn toàn bị sốc, nàng ta nhéo đầu ngón tay mình một cái mới có thể bình tĩnh lại, chỉ sợ nàng không biết định hôn ước có ý nghĩa gì.

Nàng ta vội vàng lên tiếng: “Tiểu Thiên Tuế, lời này không thể nói ra ngoài.”

Người khác thì cũng thôi đi, đằng này lại là Ôn Tướng quân, chuyện này đến Điện hạ cũng không thể làm chủ được, thì sao có thể dựa vào một câu nói của Tiểu Thiên Thuế mà thành cơ chứ.

Ngược lại có thể trở thành đề tài cho người ta bàn tán.

Tô Tiêu Nhân không giải thích gì thêm, còn Hướng Vân tạm thời cũng quên đi chuyện bức họa, vội vàng ra phía ngoài điện cảnh cáo cung nhân, lời nói vừa rồi tuyệt đối không được để truyền ra bên ngoài.

Đúng lúc đó, người hầu bên lên điểm tâm của ngày hôm nay, Tô Tiêu Nhân ngoan ngoãn ngồi xuống, nàng uống bát cháo ngô nạc trước.

Nàng thích ăn đồ ngọt, có thể nói, những đầu bếp làm đồ ngọt giỏi nhất trong thiên hạ này gần như đều làm việc trong phòng bếp của điện Vân An.

Những đầu bếp này không chỉ tài nghệ giỏi, mà chủng loại cũng càng nhiều, có thể dựa theo thời tiết, mùa hội mà mỗi ngày làm một loại điểm tâm khác nhau.

Gần đây, bánh hoa đào rất được Tô Tiêu Nhân yêu thích, mới sáng sớm, đầu bếp liền nấu một lồng bánh tươi để nguội, đợi lát nữa khi nàng ngắm hoa sẽ ăn.

Kỳ lạ ở chỗ, hôm nay, Tiểu Thiên Tuế không nhìn cây hoa đào đó một lần, mà nàng cho gọi người để những chiếc bánh hoa đào đó vào trong một chiếc hộp nhỏ, cầm ra bên ngoài.

Lúc này vẫn chưa đến giờ Thìn (khoảng 7-9 giờ sáng), mặt trời mới vừa ló dạng, tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, trong làn gió vẫn mang theo chút hơi lạnh.

Hướng Vân chỉ kịp khoác lên chiếc áo khoác gió, vội vàng đi theo sau.

Tôi Tiêu Nhân dù sao cũng lớn lên ở trong cung, dù không ghi chép lại, nàng cũng sớm đã quen với môi trường và đường đi trong cung.

Hướng Vân nhìn hướng đi giống như đường xuất cung, nàng ta giật mình, cũng may cuối cùng chỉ đi qua hai cánh cửa phía nam, rồi dừng lại ở một chiếc đình bát giác.

Nơi này là vòng vây ngoài cung thành, chỉ cần tiếp tục đi qua một cánh cửa nữa là sẽ ra khỏi cung, trước đây, Hướng Vân cũng chỉ mới lướt qua vài lần, chưa từng dừng chân đánh giá.

Lần này nhìn kỹ mới phát hiện hai cây hoa đào phát triển mạnh mẽ bên cạnh đình bát giác, bông hoa đào màu hồng nhạt trùng trùng điệp điệp, dường như kết thành một áng mây màu hồng tầng tầng lớp lớp.

Người hầu đặt chiếc hộp vào chính giữa mặt bàn, đang định mở hộp ra thì Tô Tiêu Nhân lắc đầu, nàng ôm chiếc hộp vào lòng, ánh mắt hướng về con đường cách đó không xa.

Hướng Vân vốn tưởng nàng đến đây để ngắm hoa, lúc này mới hiểu ra, nàng đến là để đợi người.

Nhưng vào giờ này, người sẽ đi qua đây lẽ nào là các đại thần đang hạ triều?

“Tô Tiêu Nhân, quả thực là ngươi?”

Mấy người bước đến từ phía sau, người đi đầu là một nữ tử mặc một chiếc áo dài gấm màu xanh nhạt, thân hình mỏng manh, dung mạo cực kỳ thuần khiết, nhưng ngữ khí lại rất không khách khí.

Hướng Vân cùng đám cung nhân hành lễ: “Nô tì bái kiến Tam Công chúa.”

Mặc dù, Lộc An đế và Trần Hoàng hậu là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, nhưng sau khi đăng cơ, để cân bằng triều thần và Thái hậu, đành phải nạp con gái gia đình đứng đầu thế gia, Sở gia làm Quý phi, lại nạp cháu gái nhà Thái hậu làm phi.

Người này chính là con gái độc nhất của Triệu phi, Tam Công chúa Linh Gia, Tô Uyển Tịch.

Tô Tiêu Nhân do Hoàng hậu sinh ra, gặp Tô Uyển Tích chỉ cần gật đầu: “Tam tỷ tỷ.”

Tô Uyển Tích liếc mắt nhìn hơn chục cung nhân vây quanh người nàng, lại nhìn về phía mình, cùng là công chúa, nhưng lại chỉ có hai ba cung nữ nhỏ, cực kỳ đố kỵ.

Nàng ta ngồi xuống bên cạnh, liếc nhìn Hướng Vân, rồi nói: “Sao ngươi cũng ôm một chiếc hộp thế kia?”

Vừa nói vừa lấy chiếc hộp thức ăn ba tầng từ trong tay cung nữ, chiếc hộp này to hơn hẳn so với của Tô Tiêu Nhân, nàng ta khoe khoang: “Mẫu phi ta bảo ta đưa cho Triệu gia thúc thúc, biểu ca của ta hồi cung rồi, còn đem đặc sản Giang Nam về cho ta, đợi hai hôm nữa, ta sẽ xuất cung tìm hắn chơi.”

Nghe thấy xuất cung đi chơi, Tô Tiêu Nhân lộ vẻ hâm mộ.

Trần Hoàng hậu chỉ có một vị ca ca, mười năm trước đã qua đời, vì thế nàng không có biểu ca gì hết, cũng không thể đi đến nhà người thân chơi.

Tô Uyển Tịch đắc ý nói: “Ngươi thì sao? Ngươi đưa đồ ăn cho ai vậy?”

Tô Tiêu Nhân nghĩ rằng dù gì nàng ta cũng nói trước, liền thật thà nói: “Ôn Tướng quân.”

Nghe xong, không chỉ Tô Uyển Tích sửng sốt, mà Hướng Vân và đám cung nhân cũng giật nảy mình.

Kinh thành chỉ có một Ôn Tướng quân.

Tô Uyển Tích thất kinh nói: “Ngươi quen biết Ôn Sơ Thủy?”

Tô Tiêu Nhân đưa ngón tay khẩy khẩy hoa văn trang trí trên chiếc hộp, não bộ từ từ chuyển động.

Hôm qua ở chỗ phụ hoàng, nàng nhìn thấy Ôn Tướng quân, Ôn Tướng quân cũng nhìn thấy nàng… Thế cũng được xem là có quen biết rồi đúng không?

Thế là nàng gật đầu, nói một cách chắc chắn: “Đúng vậy.”

Tô Uyển Tịch trừng to đôi mắt, lập tức cảm thấy vị biểu ca đó của mình cũng không có gì đáng để đắc ý cả.

Con nhỏ ngốc này, vậy mà lại có quen biết với Ôn Sơ Thủy!

“Vì vậy người và hắn đã hẹn nhau, rằng nay ngươi sẽ đưa đồ ăn cho hắn?”

Tô Tiêu Nhân lắc đầu: “Hắn không biết ta đến.”

Tô Uyển Tịch lại nhướng mày lên hỏi: “Vậy ta cảm thấy ngươi nên thôi đi, từ trước đến nay Ôn Sơ Thủy không nhận đồ của nữ nhân. Trước đây, túi thơm, ngọc bội mà Sở Tiệp gửi cho hắn, toàn bộ đều bị từ chối thẳng thừng.”

Nàng ta ngập ngừng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nõn nà của Tô Tiêu Nhân, đánh giá một lượt rồi nói: “Lát nữa ngươi sẽ không khóc chứ.”

Tô Tiêu Nhân nghĩ mãi không ra Sở Tiệp là ai, nhưng nếu đã mang họ Sở, có lẽ không phải là người tốt, liền nghĩ có lẽ Ôn Sơ Thủy cũng biết điều này nên mới từ chối.

Khóe môi nàng khẽ cong lên, lạc quan nói: “Ôn Tướng quân làm tốt lắm.”

Tô Uyển Tịch cũng không biết nàng đang vui vẻ vì điều gì, quả nhiên là một nhỏ ngốc, thoáng nhìn thấy phía trước mọi người lần lượt bước đến, liền đứng dậy nhìn.

“Thúc thúc!”

Tô Tiêu Nhân học theo nàng ta, cũng đứng dậy nhìn về phía đó.

“Sao hôm nay đình bát giác lại náo nhiệt thế nhỉ?” Hứa Thịnh Trúc không nhịn được hỏi.

Hắn ta mới làm quan trong triều không lâu, mặc dù còn thiếu kinh nghiệm, nhưng tài năng, tiềm lực đều không thể coi thường, lại thêm tính tình ôn hòa, mọi người đều không tiếc lời khen ngợi.

Thân là đích tử của Thừa tướng, hạ triều lại đi cùng với Ôn Sơ Thủy, ngọn nguồn câu chuyện bên trong thế nào, thật khó để người ta không nghĩ nhiều.

Những năm gần đây, thế lực của Sở gia phát triển rất lớn, xem ra phủ Thừa tướng đã lựa chọn cùng phe với Ôn Tướng quân.

Ôn Sơ Thủy lên triều dường như là để giải quyết một số việc, ngày thường chỉ cần có thể cáo ốm, hắn tuyệt đối không lên triều, cho dù mặc trên người bộ triều phục màu đỏ thẳng tắp, cả người hắn cũng lộ ra vẻ tùy ý, lười biếng.

Đôi mắt phượng liếc nhìn về phía bên cạnh một cái, liền nhìn thấy một bóng dáng lanh lợi, đáng yêu.

Trên người Tô Tiêu Nhân mặc chiếc áo gấm mềm màu đỏ nhạt, và chiếc váy thêu hoa bánh hợp, theo chuyển động của bước chân nàng, chiếc váy đưa đi đưa lại, giống như một cánh hoa mềm mại.

Nàng vừa giơ tay lên, cánh tay áo trượt xuống, làm lộ ra chiếc cổ tay nhỏ nhắn trắng nõn giống như tuyết trắng rơi giữa ánh sáng mặt trời.

Không giống với Tô Uyển Tịch, từ nhỏ Tô Tiêu Nhân đã được Trần Hoàng hậu nuôi dưỡng trong thâm cung, Trần gia lại không có ai ở kinh thành, vì vậy cũng không cần xuất cung gặp ai, trước lễ cập kê, gần như không có ai từng nhìn thấy vị Tiểu Thiên Tuế này.

Cho dù là lễ cập kê, thì cũng chỉ mời một vài vị khách quan trọng, hôm đó, Tam Hoàng tử của Nam Lương cũng vô tình đi nhầm vào, chỉ một cái nhìn thoáng qua, liền đem lòng nhung nhớ.

Nếu chỉ nói về dung mạo, thì Tô Tiêu Nhân quả thực là sắc nước hương trời, xinh đẹp động lòng người.

Lúc đi ngang qua, Hứa Thịnh Trúc bất giác hít thở nhẹ nhàng hơn, chỉ sợ sẽ kinh động đến vị mỹ nhân không biết từ đâu tới này.

Lại nghĩ, không biết ai có phúc khí đến thế, có thể lọt vào mắt xanh của tiên tử.

Hắn ta đang mải nghĩ, liền thấy mỹ nhân đó nhấc váy, bước xuống hai ba bậc đá bên ngoài đình bát giác, rồi đi về phía hắn!

Hứa Thịnh Trúc: “!”

Trên người Tô Tiêu Nhân tỏa ra hương thơm ngọt ngào, nàng ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, gương mặt hướng về Ôn Sơ Thủy.

“Ôn Tướng quân, cái này tặng cho ngươi.” Giọng nói của tiểu mỹ nhân mềm mại, trong khoảnh khắc càng thêm phần rung động, thật là làm cho người khác cảm thấy yêu thích.

Mấy người cung nhân đuổi lên phía trước, đưa ra chiếc hộp gỗ chạm khắc sơn mài màu đỏ. Chiếc hộp không quá to, nhưng khi nàng nhấc lên lại có cảm giác khá nặng, chiếc eo nhỏ như hơi cong xuống.

Ôn Sơ Thủy nhìn nàng một lượt, tự nhiên nhận ra đó là tiểu cô nương ở trong điện Thanh Đức ngày hôm qua, cũng có thể đoán ra thân phận, đến tám phần là vị Tiểu Thiên Tuế mà Nam Lương đang muốn cầu thân.

Mặc dù Tam Hoàng tử Nam Lương không phải Thái tử, nhưng lại rất được yêu quý, lần này muốn hòa thân với Bắc Tấn cũng là đã xuống mình, hứa sẽ trả về cho Bắc Tấn hai tòa thành đã chiếm được nhiều năm về trước.

Ánh mắt Ôn Sơ Thủy lướt qua khuôn mặt đơn thuần của Tô Tiêu Nhân, thờ ơ nói: “Tiểu Thiên Tuế, không có công lao không dám nhận lộc.”

Những người đi qua tò mò lại xem, lại chạm phải ánh mắt của Ôn Sơ Thủy liền lập tức tránh đi.

Tô Tiêu Nhân nghe không hiểu lắm, lại tiếp tục giải thích: “Là bánh hoa đào, ăn ngon lắm.”

Người nam nhân trước mặt vẫn không đưa tay nhận, đôi tay cầm hộp thức ăn của nàng càng lúc càng mỏi, cổ tay mảnh mai bắt đầu run rẩy.

Ôn Sơ Thủy thẳng thừng nói: “Không thích ăn, ngươi mang về đi.”

Nói xong liền trực tiếp bước đi.

Tô Tiêu Nhân ngẩn ngơ đứng tại chỗ, sau khi nhận được ánh mắt đánh giá của rất nhiều người, mới cảm nhận được có chút xấu hổ.

Gương mặt trắng nõn dần dần ửng đỏ, rồi đến đôi tai, đôi mắt đều đỏ ửng.

Trong tầm mắt, bóng dáng cao lớn dần dần khuất xa, đôi tay nàng mềm nhũn, mắt nhìn chiếc hộp trong tay nàng rơi xuống đất.

Vào thời khắc quan trọng, một cánh tay to nam tính đỡ lấy chiếc hộp.

Hướng Vân đang muốn bước lên trước liền dừng bước, nàng ta cúi đầu nhìn.

“Tiểu Thiên Tuế?” Hứa Thịnh Trúc lên tiếng, lời nói cực kỳ ôn hòa, trong mắt cũng ẩn chứa ý cười nhẹ nhàng.

Đôi tay Tô Tiêu Nhân gần như không cần dùng sức, gương mặt ngơ ngác nhìn người trước mặt, gật đầu nói: “Ta là Tiểu Thiên Tuế.”

Đợi người hầu đến đón lấy hộp thức ăn, Hứa Thịnh Trúc mới thu tay về, sau đó tuân theo quy tắc lùi lại hai bước, tạo khoảng cách với nàng rồi nói: “Vi thần đã mạo phạm rồi.”

Nói xong, liền giơ tay tạm biệt, nhanh chóng đuổi theo Ôn Sơ Thủy đã cách xa một đoạn.

Ôn Sơ Thủy liếc nhìn hắn ta một cái, không nói gì liền nhìn về phía trước.

1

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.