Chương 22 - Chương 20: Bóng Tối Trong XS – Kế Hoạch Được Hé Lộ
( Tại trụ sở chính của XS – Phòng họp chiến lược)
Bên trong tòa tháp trung tâm của XS, ẩn mình sau những bức tường kiên cố, là một phòng họp rộng lớn nhưng tối tăm. Ánh sáng duy nhất lọt vào căn phòng đến từ những màn hình hologram khổng lồ, lấp lánh và mờ ảo. Thứ ánh sáng yếu ớt đó phủ lên mọi vật một lớp sương mù huyền bí, khiến cho không gian càng trở nên u ám và tĩnh mịch. Những màn hình ấy, chiếm gần như toàn bộ diện tích tường, hiển thị hình ảnh phức tạp và chi tiết của nhóm Linda.
Ở trung tâm căn phòng, một người đàn ông với dáng vẻ uy nghiêm đứng sừng sững như một ngọn núi. Ánh mắt ông sắc bén và tập trung cao độ, dường như có thể xuyên thấu mọi bí ẩn, nhìn thấu mọi âm mưu. Đó là Xander, kẻ nắm giữ quyền lực cao nhất trong tổ chức XS, người có thể đưa ra những quyết định thay đổi cục diện. Ông khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn làm bằng vật liệu tối tân, tạo ra âm thanh vang vọng, sắc lạnh và dứt khoát trong căn phòng im lặng đến nghẹt thở. Tiếng gõ nhịp
"Ngươi đã thất bại."
Zarus siết chặt nắm đấm, cố giữ giọng bình tĩnh. "Thưa ngài, Linda 260 không còn là một đối tượng dễ bắt giữ. Cô ta đã kiểm soát được cả hai viên ngọc. Chúng ta cần thay đổi chiến lược."
"Thay đổi?" Xander bật ra một tiếng cười khẩy, cái thứ âm thanh lạnh lẽo như lưỡi dao. Mỗi bước chân tiến về phía Zarus của hắn là một nhát búa giáng xuống bầu không khí vốn đã căng thẳng, khiến nó đặc quánh lại, nghẹt thở. "Ngươi có biết ngươi vừa nói gì không, Zarus? Một kẻ chỉ có nhiệm vụ đơn giản là đem con bé về đây,nguyên vẹn nhất có thể, giờ lại nói với ta rằng cần 'thay đổi chiến lược'?"
Zarus vẫn giữ im lặng, không một lời đáp. Sự im lặng của hắn bao trùm lấy không gian, kéo dài và nặng nề. Hắn không hề nhúc nhích, không một biểu hiện nào trên khuôn mặt lộ ra, hoàn toàn tĩnh lặng và bất động.
Xander bước tới, dừng chân ngay trước mặt Zarus. Ánh mắt hắn ghim chặt vào Zarus, như một mũi khoan sắc bén. Đôi mắt Xander nhìn xoáy sâu vào tâm trí Zarus, xuyên thấu qua lớp vỏ ngoài, như cố gắng nghiền nát mọi rào cản và phòng thủ bên trong tâm trí hắn.
"Linda không phải là con người bình thường. Ngươi nghĩ vì sao chúng ta cần đến 260? Vì sao ta ra lệnh truy bắt nó bằng mọi giá?"
Bàn tay hắn chậm rãi nâng lên, ngón tay lướt nhẹ trên không trung. Lập tức, hình ảnh trên màn hình trước mặt hắn có sự biến đổi rõ rệt, chuyển sang một khung cảnh khác.
Không gian số hóa hiện lên một tập tài liệu đã sờn cũ, chứng tỏ nó đã tồn tại qua một thời gian dài. Điểm thu hút sự chú ý ngay lập tức là hình ảnh được đính kèm bên trong tập tài liệu này—hình ảnh hai cô gái trẻ. Điều đáng nói là, hai cô gái ấy có vẻ ngoài giống hệt nhau đến kinh ngạc, như thể được sao chép từ cùng một khuôn mẫu.
Một trong số hai người, không ai khác, chính là Linda. Khuôn mặt, dáng vóc, tất cả đều không thể nhầm lẫn.
Người còn lại... hắn nhíu mày nhìn kỹ hơn. Người con gái còn lại kia chính là "bản sao" của Linda, một sự mô phỏng hoàn hảo đến đáng sợ.
"Thí nghiệm 280 – 'Bản Sao của 260'." Xander trầm giọng. "Chúng ta đã từng thử tái tạo Linda, nhưng nó thất bại. Không có ai có thể thay thế được bản thể gốc."
"Chúng ta sẽ không truy bắt Linda nữa. Chúng ta sẽ khiến cô ta tự quay về."
Đột ngột, một giọng nói khác xé toạc sự im lặng trong phòng.
"Có thể giao cho ta nhiệm vụ này không, thưa ngài?"
Từ bóng tối, một bóng người cao gầy chậm rãi hiện ra. Áo khoác dài che khuất thân hình, nhưng không thể giấu đi ánh mắt sắc như dao găm, xuyên thấu mọi thứ.
Renzo. Đầu não thiên tài, nhà khoa học trưởng của XS.
Hắn cười nhẹ, giọng điệu đầy ẩn ý. "Ta có một cách... khiến 260 phải tự tìm đến XS mà không cần ai đuổi theo."
Xander nhìn Renzo một lúc, rồi gật đầu. "Ngươi có một tuần."
Renzo nhếch mép. "Một tuần là quá đủ."
Lưng hắn ngoảnh đi, bóng hắn khuất dần sau cánh cửa. Nhưng trước khi tiếng "cạch" khô khốc kịp vang lên, giọng hắn vọng lại, sắc lạnh như lưỡi dao.
"Hãy để xem, Linda 260... khi mọi thứ ngươi tin tưởng đều sụp đổ, liệu ngươi có còn lựa chọn nào khác không?"
Trong bóng tối đặc quánh của phòng họp, một bóng hình áo đen im lìm đứng đó, đôi mắt sắc như dao cau ghim chặt vào trung tâm.
Cô ta đứng, một bức tượng tạc bằng bóng tối.
Gương mặt mang đường nét quen thuộc của Linda, nhưng ánh nhìn lại là vực sâu thăm thẳm, lạnh lẽo đến thấu xương, một sự chiếm hữu tàn nhẫn ngự trị.
Trên màn hình, hình ảnh Linda sáng rực, ngọn lửa từ viên ngọc Lửa quấn quanh, cố gắng che lấp vẻ mệt mỏi hằn sâu trong đôi mắt xanh biếc.
Trong bóng tối, bàn tay siết chặt, những ngón tay trắng bệch cắm sâu vào lòng bàn tay, như thể muốn nghiền nát thứ gì đó. Rồi một nụ cười mơ hồ hiện lên trên môi cô.
“Đừng mơ...”
Thay vì một giọng nói, đó là một hơi thở - một tiếng thì thầm mỏng manh gần như tan biến vào không khí, nhưng dư âm của nó, thật kỳ lạ, lại bám riết lấy tâm trí như một lời nguyền.
“Cô ấy sẽ là của tôi.”
Bóng tối nuốt chửng cô từng chút một, đến khi không còn dấu vết. Một sự biến mất lặng lẽ đến đáng sợ, như thể sự tồn tại của cô chỉ là một ảo ảnh thoáng qua.
1
0
4 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
