Chương 23 - Chương 23: Cạm Bẫy Hoàn Hảo
Bóng tối ôm trọn căn phòng, chỉ còn quầng sáng nhợt nhạt từ màn hình điều khiển hắt lên khuôn mặt Renzo, làm nổi bật vẻ lạnh lùng tột độ. Hắn đứng đó, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt sắc bén như dao cạo dán chặt vào màn hình. Trên đó, Linda, Xavier và Akkio đang dần tiến vào cái bẫy mà hắn đã dày công giăng sẵn.
“Tất cả đều theo đúng kế hoạch…” Giọng hắn trầm thấp, mang theo một tia hứng thú.
Một tin nhắn bí ẩn xuất hiện trên thiết bị liên lạc của nhóm:
“Hãy đến đây nếu muốn biết sự thật về bản sao của mình, Linda.”
Không chỉ đơn thuần là một lời khiêu khích. Mà là một cái bẫy, được giăng ra một cách hoàn hảo.
Ánh mắt Linda dán chặt vào dòng chữ, sự trầm tư nhuốm màu lên từng đường nét trên gương mặt. Bên cạnh cô, Xavier và Akkio đứng im như tượng, vẻ cảnh giác căng ra như dây đàn.
“Có thể đây là một cái bẫy,” Xavier lên tiếng.
“Dĩ nhiên là một cái bẫy rồi,” Akkio nhún vai, “Nhưng chẳng phải chúng ta đang muốn tìm hiểu về bản sao của Linda sao?”
Linda im lặng vài giây, rồi gật đầu: “Dù sao đi nữa… chúng ta cũng phải đi.”
Và thế là, họ tiến về phía tàn tích cũ—nơi mà viên ngọc Lửa từng được cất giấu.
Ngay khi đặt chân vào phế tích đổ nát, một cảm giác rờn rợn lan tỏa khắp đoàn người. Bầu không khí nặng trịch, như thể đang đè nén họ xuống. Những bức tường đá chằng chịt vết nứt, khoác lên mình lớp áo rêu phong ẩm ướt, câm lặng kể lại câu chuyện tàn lụi. Nhưng giữa sự hoang tàn ấy, vẫn le lói dấu hiệu của sự sống—một manh mối nhỏ nhoi, ám chỉ rằng nơi đây không hoàn toàn bị lãng quên. Có lẽ, gần đây thôi, đã có ai đó hiện diện nơi này.
Akkio vô tình nhặt lên một mảnh vải rách, mắt cậu nheo lại.
“…Loại vải này chỉ có trong phòng thí nghiệm của XS,” cậu thì thầm.
Ký ức ùa về, tấn công tâm trí Xavier như những mảnh thủy tinh vỡ. Renzo. Cái tên ấy vang vọng, kéo theo sau nó là hình ảnh gã đàn ông tàn bạo, kẻ đạo diễn những thí nghiệm kinh hoàng nhất trên sinh vật sống.
Cô siết chặt nắm tay. “Tên khốn này…”
Renzo nán lại trong bóng tối, kiên nhẫn như một con báo rình mồi. Từ vị trí khuất tầm nhìn, hắn nghiền ngẫm mọi cử động của Linda. Cô ta không phải loại người dễ mắc bẫy, hắn biết rõ điều đó. Nhưng Renzo cũng nắm trong tay những điểm yếu chí mạng của cô—sự tò mò, lòng trắc ẩn,cảm xúc dễ bị chi phối và niềm tin vào những người đồng đội.Hắn chờ đợi, từng sợi dây vô hình siết chặt, dụ Linda vào cái bẫy đã giăng sẵn.
Càng dấn sâu vào bên trong, cả nhóm càng cảm nhận rõ rệt sự thay đổi của không gian. Những ảo giác quái dị bắt đầu nảy sinh, len lỏi vào tâm trí họ. Sự thực và hư ảo dần trở nên khó phân biệt.
Linda, người vốn luôn giữ được vẻ điềm tĩnh, bỗng khựng lại. Ánh mắt cô dán chặt vào một góc tối khuất sau những lớp bụi mờ. Ở đó, một bóng người đang đứng lặng lẽ—một cô gái có mái tóc đen dài và vóc dáng thanh mảnh, giống hệt như hình ảnh phản chiếu của chính cô trong gương. Thậm chí đến cả cách đứng, dáng vẻ cũng không hề khác biệt.
“Bản sao của mình…'' Linda thì thầm, giọng nói run rẩy, gần như không thể nghe thấy.
Cô bước từng bước chậm rãi, thận trọng tiến lại gần cái bóng ma quái đó, cố gắng trấn an bản thân rằng tất cả chỉ là ảo ảnh. Nhưng một phần trong cô vẫn khao khát được chạm vào, được xác nhận sự tồn tại kỳ lạ này. Ngay khi đầu ngón tay cô vừa chạm vào không khí nơi hình ảnh đó ngự trị, nó tan biến hoàn toàn, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Tất cả chỉ còn lại bóng tối sâu thẳm và một luồng hơi lạnh buốt giá lan tỏa khắp không gian, khiến Linda rùng mình.
Linda khựng lại, một bước lùi vô thức. Bất an, như một con rắn lạnh lẽo, trườn lên trong tim cô.
Trong lòng bàn tay Linda, Viên ngọc Lửa bỗng nhiên bừng sáng, phát ra một luồng năng lượng khác thường. Luồng năng lượng ấy, kỳ lạ và khó hiểu, lan tỏa ra xung quanh, tựa như một lời cảnh báo khẩn thiết. Dường như, viên ngọc đang cố gắng báo hiệu cho Linda về một mối nguy hiểm tiềm ẩn, một hiểm họa vô hình mà cô chưa thể nhìn thấy hay cảm nhận được.
Akkio và Xavier, nhận thấy sự thay đổi đột ngột, liền khựng lại. Bước chân của cả hai đồng loạt dừng lại, ánh mắt họ đồng thời hướng về phía Linda và Viên ngọc Lửa. Ánh mắt cả hai người đều chứa đựng sự cảnh giác cao độ, cho thấy họ ý thức được rằng có điều gì đó không ổn đang xảy ra.
“Có gì đó không ổn,” Xavier nói, giọng cô căng thẳng. “Chúng ta không nên tiếp tục.”
“Làm gì có chuyện quay đầu lúc này?” Akkio phản bác. “Chúng ta đã đi xa thế này rồi, chẳng lẽ bỏ cuộc giữa chừng?”
Xavier cau mày: “Cậu không thấy mọi thứ quá dễ dàng sao? Như thể ai đó đang dẫn dắt chúng ta vào đúng nơi họ muốn?”
Linda im lặng, nhưng tĩnh lặng bên ngoài không thể che lấp xao động bên trong. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên, một sự hiện diện vô hình, như thể có ai đó, hoặc cái gì đó, đang nín thở ngay sau lưng cô.
Bất chợt, một giọng nói vang lên trong đầu cô:
"Đừng quay lưng với ta... Chúng ta là một mà."
Mắt Linda mở lớn, trừng trừng vào bóng tối. Một cơn ớn lạnh đột ngột trườn từ gáy xuống, vẽ nên một đường băng giá dọc sống lưng cô.
Màn đêm đặc quánh bỗng bị xé toạc bởi ánh sáng xanh lam chói lòa. Một màn hình hologram hiện lên, và ngay lập tức, gương mặt Renzo lấp đầy tầm nhìn. Nụ cười hắn gượng gạo, một nụ cười lạnh lẽo như băng giá, đôi mắt thì rực lên thứ khoái cảm tàn nhẫn.
"Tôi đã chờ cô, Linda. Cô có thấy thú vị không? "
Viên ngọc lạnh lẽo nằm gọn trong lòng bàn tay Linda, nhưng khi ngón tay cô siết chặt, một nguồn năng lượng ấm áp bỗng trào dâng, lan tỏa từ sâu thẳm bên trong, như một ngọn lửa âm ỉ bừng tỉnh.
“Mục đích thật sự của ông là gì, Renzo?”
Renzo nghiêng đầu, cười nhạt.
"Tôi không có mục đích nào cả. Tôi chỉ muốn xem... Linda 260... khi mọi thứ ngươi tin tưởng đều sụp đổ, liệu ngươi có còn lựa chọn nào khác không?"
Màn đêm sầm sập buông xuống không gian, không phải màn đêm tự nhiên, mà là một thứ tà ác, trào ra từ viên đá đen trên tay Renzo. Sương đen, đặc quánh và đáng sợ, lan nhanh như bệnh dịch.
Linda chợt thấy lồng ngực mình thắt lại. Đầu óc cô chao đảo, một cơn sóng khó chịu ập đến, nhấn chìm cô trong thứ cảm giác ngột ngạt đến nghẹt thở. Hơi thở trở nên gấp gáp, rời rạc, như một con chim non bị mắc kẹt.
Akkio và Xavier lạc mất nhau, màn sương nuốt chửng họ.
Từ phía sau Linda, bóng tối rục rịch. Một hình hài mờ ảo tách ra khỏi làn sương, tiến đến gần cô mà không gây ra tiếng động.
Rồi, bất thình lình, hai cánh tay rắn chắc siết chặt lấy Linda từ phía sau, tước đoạt hơi thở của cô.
Một giọng nói ngọt ngào, nhưng ẩn chứa sự đe dọa ghê rợn: "Đừng hòng , Renzo, cô ấy sẽ là của tôi."
Mắt Linda mở to kinh ngạc. Trước khi kịp xoay sở, bóng tối bao trùm lấy ý thức, và cô chìm vào vòng tay của kẻ mạo danh.
Một nụ cười tàn nhẫn nở trên môi bóng đen. Trong đôi mắt cô, ngọn lửa chiếm hữu cháy rực, không gì có thể dập tắt.
1
0
6 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
