Chương 59
Con non Bạch Trạch(1)
Vật này có tiếng kêu như hươu, chạy thẳng từ trong rừng ra với tốc độ vô cùng nhanh, tựa như một tia chớp bạc vậy!
Sở Lương dừng một lúc mới thấy rõ đây là cái gì, ngạc nhiên hỏi: “Bạch Trạch?”
Đúng vậy.
Vật này chính là một con thần thú Bạch Trạch non trấn áp của phái Thục Sơn.
Không để cho hắn có thời gian kịp phản ứng, tia chớp màu bạc mạnh mẽ đâm thẳng về phía hắn! Hắn căn bản không thể tránh kịp!
Ầm!
...
“A!”
Trên một cái cây cổ thụ ở ngọn núi phía xa, có ba bóng người phủ đầy lá và cỏ lén lút hoan hô.
Ba người này là Thương Tử Lương và hai tên tùy tùng A B.
Thấy Sở Lương va chạm với thần thú Bạch Trạch, Thương Tử Lương nở nụ cười đắc ý: “Ha ha, cho dù Đế Nữ Phượng có lợi hại đến đâu thì nàng dám gây chuyện với Bạch Trạch sao?”
“Lão đại vẫn nên cẩn thận một chút.” Tùy tùng A cuộn người lại, thấp giọng nói: “Nếu để cho Bạch Trạch phát hiện ra dấu vết hoạt động của chúng ta thì sẽ rất nguy hiểm.”
“Đương nhiên là ta biết rồi.” Thương Tử Lương không kiên nhẫn nói.
Sỡ dĩ bọn họ nghĩ đến việc đưa Sở Lương đến đây là vì trước đó không lâu bọn họ đã nếm qua một lần thua thiệt lớn.
Mỗi một tòa tiên môn khổng lồ đều có thần thú trấn sơn của riêng mình, những thần thú này đều diễn sinh từ đại đạo của thế gian, trung thành, cường đại, tuổi thọ dài. Một khi ký ước định, thường có thể bảo vệ một tòa tiên môn hàng ngàn hàng vạn năm.
Thần thú trấn sơn của phái Thục Sơn chính là Bạch Trạch.
Đương nhiên không phải con trước mắt này, Bạch Trạch trưởng thành hiểu tiếng người, biết âm dương, thông hiểu quỷ thần, có thể nắm giữ Thiên Nguyên, là tồn tại gần Thần nhất.
Mà Bạch Trạch Thượng Cổ kia chỉ bảo vệ Thục Sơn, năm đó có nhiệm vụ cai quản Trấn Yêu Tháp của Thục Sơn. Nhưng sau khi Trấn Yêu Tháp bị mất, dường như nó tự cảm thấy áy náy, nên đã tiềm tu nhiều năm không thấy xuất hiện.
Mà con trước mắt này, chỉ là con của nó, một con Bạch Trạch non còn chưa đến 600 tuổi mà thôi.
Đúng vậy, đối với tuổi thọ của thần thú mà nói thì trăm năm có lẽ tương đương với một tuổi của con người, cho nên con Bạch Trạch này quả thực chỉ là một đứa nhỏ.
Thục Sơn có một tòa Trấn Thủ Phong, chính là nơi ở dành cho thần thú của sơn môn sinh hoạt, cấm đệ tử quấy nhiễu, bình thường nó sẽ không rời khỏi nơi đó.
Nhưng vài ngày trước, khi nhàm chán ba người Thương Tử Lương đi vào trong Bảo Tháp Phong chơi đùa, vừa rơi xuống đất đã bị con Bạch Trạch non này tấn công điên cuồng.
Đừng nói đến việc bọn họ không dám đánh lại động vật siêu cấp bảo vệ Thục Sơn... Trên thực tế, thần thú Bạch Trạch vừa sinh ra đã có thực lực gần Ngũ Cảnh, bon họ căn bản không có khả năng chống cự.
Đó là một đoạn hồi ức thế thảm đau đớn.
Ba người bọn họ bị Bạch Trạch non giẫm đạp một hồi, sau đó nó dùng sừng hất từng người bay ra ngoài... Sau khi quay lại Vân Diêu Phong, suốt bốn năm ngày liên tiếp bọn hắn chỉ có thể nằm ngủ sấp.
Sau khi hỏi cha mình là Thương Thư Văn hắn mới biết, gần đây mỗi tháng Bạch Trạch non đều sẽ chạy đến Bảo Tháp Phong vài ngày, hơn nữa khi nó ở trên núi, không cho phép bất cứ ai được đến gần Bảo Tháp Phong, nếu không nó sẽ tấn công rất mạnh.
Thương Tử Lương cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
Hôm nay, nhìn thấy có người sắp trải qua sự xui xẻo giống mình ngày hôm đó, ba người không khỏi mừng rỡ, hân hoan tung tăng như chim sẻ.
Nhưng…
Vẻ mặt vui mừng trên mặt bọn hắn chỉ dừng được một chút, sau đó từ từ cứng đờ, rồi... Chuyển sang kinh ngạc không thể tin nổi.
Giống như đã nhìn thấy một cảnh tượng khó tin nào đó.
Trong mắt Thương Tử Lương đầy sự hoang mang, lầm bẩm: “Hình như có chỗ nào không đúng thì phải?”
Tùy tùng A nghẹn họng nhìn trân trối: “Ta không hiểu.”
Tùy tùng B không nói gì, ánh mắt cũng đầy sự hoang mang.
Ba khuôn mặt đều ngớ ra.
...
“Bạch Trạch...”
Khi bị con Bạch Trạch non này đụng ngã trong chớp mắt, trong lòng Sở Lương cảm thấy có gì đó không ổn.
Mặc dù đây là lần đầu hắn nhìn thấy con thần thú này, nhưng từ nhỏ mỗi một đệ tử của Thục Sơn đều được dạy rằng, thần thú Bạch Trạch là bằng hữu Thục Sơn trân quý nhất, tuyệt đối không được làm tổn thương nó.
Cho dù bị nó đánh cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn.
Hơn nữa tốc độ và sức mạnh của thần thú này vượt xa bản thân hắn, nên hắn cũng không thể đánh trả để giành đường sống được…
Nhưng sau khi Sở Lương ngã xuống đất, hơn nữa hai mắt còn nhắm lại, thì sự đau đớn như dự đoán lại không xảy ra. Ngược lại, trên mặt lại cảm thấy một cảm giác dính dính nóng nóng.
Xoạt, xoạt…
Sở Lương lại mở mắt ra, liền nhìn thấy cái lưỡi dài hồng nhuận của con Bạch Trạch vô cùng đẹp kia, đang... liếm ở trên mặt mình?
Hơn nữa khi đối mặt ở khoảng cách gần như này, trong mắt nó còn hiện lên niềm vui tung tăng như chim sẻ không thể che giấu được, cũng như cảm giác thân thiết mãnh liệt.
Giống như là nhận biết hắn vậy.
“Ồ?” Sở Lương hơi khó hiểu.
0
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
