Chương 60
Con non Bạch Trạch(2)
Sự gần gũi của Bạch Trạch non không thể là giả, nhưng từ trước đến nay hắn chưa từng thấy nó mà? Hơn nữa cho dù tình cờ nhìn thấy,thì hắn cũng đâu có tài đức gì để được thần thú xem trọng chứ?
Sở Lương suy nghĩ một chút, nghĩ đến khả năng lớn nhất.
Chẳng lẽ là vì…
Dáng vẻ anh tuấn của hắn?
“Ô la la-----” Bạch Trạch non lại phát ra tiếng kêu sung sướng.
Hình như nó đang nói chuyện với hắn?
Nhưng Sở Lương không hiểu tiếng thú, nên trong lúc nhất thời cũng không thể hiểu ý của Bạch Trạch non được, để đáp lại nó, hắn cũng chỉ có thể đưa tay sờ cổ nó.
“Ô la la-----” Bạch Trạch non vui sướng chạy hai vòng quanh người Sở Lương, sau đó cúi đầu lại gần hắn, phần thân trên nằm sấp xuống.
“Hả?” Sở Lương hơi cau mày.
Chẳng lẽ nó định để hắn cưỡi lên nó?
Thần thú rất ít khi để người cưỡi, nếu có mà nói thì điều đó có thể đại biểu cho sự tán thưởng.
Gặp được cơ hội hiếm có này, hơn nữa nó còn nhiệt tình như thế, Sở Lương cũng không nỡ từ chối, liền thử đứng dậy từ từ đi đến.
Động tác của hắn rất chậm, chình là vì sợ mình hiểu sai ý, lỡ đâu Bạch Trạch non đột nhiên trở mặt... Như vậy thì hắn còn có thể lập tức lùi lại giải thích.
Hắn cứ đi từ từ, không đi lên.
May mà hình như hắn đã hiểu đúng rồi.
Mãi đến khi ngồi ổn trên lưng Bạch Trạch non, nó mới vui sướng “Ô la la” một tiếng, đứng thẳng lên, tiếp theo đột nhiên giang rộng bốn vó.
Chạy như điên!
A-----
Đột nhiên nhanh chư chớp, tốc độ này còn nhanh hơn Sở Lương dốc toàn lực ngự kiếm gấp mấy lần, trong nháy mắt đã lao thẳng vào trong rừng rậm rạp phía trước.
Cây cối xung quanh như bay ngược về sau, Sở Lương khó có thể nhìn rõ cảnh bên đường bằng mắt thường được, chỉ cảm thấy đột nhiên nhảy lên, trước mắt xuất hiện một thác nước màu bạc!
Đây là thác nước lớn trên Bảo Tháp Phong!
Trong truyền thuyết, năm đó sau khi Trấn Yêu Tháp rời đi, đã để lại đây một cái hố sâu rất lớn, sau này trở thành một hồ nước, mà thác nước này đổ thẳng đứng xuống hồ, tiếng ầm ầm như sấm.
Thấy đã sắp đến hồ rồi, nhưng tốc độ của Bạch Trạch non vẫn không giảm chút nào, đột nhiên nhảy một cái, đâm thẳng vào thác nước phía trước.
“A!” Sơ Lương không thể không hét một tiếng.
Ầm-----
Bên tai vang lên một tiếng trầm đục, Bạch Trạch non chở hắn đâm thẳng vào trong thác nước, nhưng khi xuyên qua thác nước, bên trong lại không phải vách núi, mà là một sơn động trống rỗng.
Hóa ra ở đây có một cái động thiên khác!
Thủy Liêm Động?
Xuyên qua rừng cây lớn, chui vào Thủy Liêm Động, còn chưa xong... Hình như nó còn muốn đi đến cuối đường?
Phía trước hang động này đen sì như hố sâu không thấy đáy, Bạch Trạch non phi nước đại cả đoạn đường, tiếp tục chở Sở Lương chạy như điên về phía trước, trong nháy mắt không biết đã chạy được mấy dặm đường rồi, cuối cùng trước mặt cũng xuất hiện một cái chỗ bị đứt gãy, nó lại thả người nhảy một cái nữa!
Lúc này Sở Lương mới nhìn thấy nơi cuối cùng của Thủy Liêm Động.
Đó là một cái hang động, trong hang động có…
Một nữ tử?
Ùng ục, ùng ục.
Dầu đỏ trong chiếc nồi đồng nhỏ đang sôi sùng sục, nóng hôi hổi, mùi hương tràn ngập cả hang động.
Một nữ tử với mái tóc dài và buộc nhẹ bưng một cái bát lớn đang ngồi bên nồi, trong miệng đang ăn mỳ. Cũng đúng lúc này, một tia chớp màu bạc từ bên ngoài bay vút đến, nữ tử lập tức ngước đôi mắt to lên nhìn.
Cả kinh.
Khi Sở Lương đi vào, hắn nhìn thấy tình cảnh như vậy.
Đây là một hang đá không tính là lớn, mặc dù ẩn nấp trong thác nước nhưng lại hơi khô mát. Trên bức tường đá có rất nhiều ngọc thạch phát sáng, cộng thêm rất nhiều lỗ thông gió nên rất trong và sáng sủa.
Trong hang động không có gì trang trí, chỉ đặt một cái bàn ở bên cạnh, trên bàn có một nồi lẩu bằng đồng và chén rượu nhỏ, có chút dễ chịu. Bên cạnh bàn là một chiếc giường trắng bằng đá, trên giường có phủ đệm êm.
Dung mạo nữ tử xinh đẹp, một chân để dưới đất, một chân khoanh trên giường, tay trái vòng qua đầu gối ôm vào ngực, bưng bát, tay phải cầm đũa gắp một đũa mỳ lớn. Lúc Sở Lương tiến vào nàng bởi vì kinh ngạc nên động tác dừng lại một chút, những sợi mỳ kia vẫn treo ở đó.
Giống như ở ngoài thác nước.
Tóc nàng đơn giản buộc ở sau lưng, có vài sợi tóc bay loạn bên tai, nhìn nghiêng hoàn mỹ như được phác họa bằng mực nước. Mặt mày trong trẻo vừa phải, da thịt như được bao phủ một tầng ánh sáng ôn hòa. Có thể là vì ăn quá cay, hai má nàng còn đỏ ửng.
Nhìn cái chân dài đang đung đưa kia, có lẽ vóc người nàng cũng rất cao. Nhưng xương cốt cân đối nên khi mặc bộ quần áo màu trắng nhẹ nhàng giản dị, không nhìn thấy chút mỡ thừa nào. Dáng người mảnh khảnh yểu điệu phận phồng như sông núi dài liên miên.
Một nữ tử xinh đẹp đến xuất trần như vậy, cho dù tư thế ngồi của nàng bây giờ không được đĩnh đạc, trong miệng còn ngậm mỳ, ánh mắt có chút ngây ngốc... Nàng vẫn khiến cho người kinh diễm.
0
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
