ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 58
Ba mối nguy hại của Thục Sơn(2)

Thương Tử Lương nhíu mày nghĩ: “Âm thầm hành động? Nhưng ta muốn cảnh cáo hắn, loại chuyện này sao có thể âm thầm được?”

Tùy tùng A nói: “Không thì chúng ta dùng kế khiến hắn ăn chút mệt, sau đó để lại thư cảnh cáo hắn... Nếu còn đến gần Tử Tình sư muội thì sau này sẽ tiếp tục chịu đau khổ... Nhưng chúng ta không để lộ thân phận được, như vậy cho dù sư tôn hắn muốn ra mặt giúp hắn cũng không tìm đến trên đầu chúng ta được, đúng không?”

Tuỳ tùng B đứng lên vớt thịt vụn dưới đáy nồi.

Thương Tử Lương cười ha ha: “Được, vậy ngươi nói xem chúng ta nên để hắn chịu thiệt như thế nào?”

Tùy tùng A cười nói: “Cái này ta đã nghĩ rồi, lão đại, ngươi còn nhớ Bạch Trạch không?”

Thương Tử Lương nhìn ánh mắt giảo hoạt của tùy tùng A, giật mình, rồi sau đó lộ ra nụ cười đã hiểu: “Ngươi được lắm, cũng thông minh đấy.”

Hai người chỉ dăm ba câu đã quyết định ra kế sách, lúc này Thương Tử Lương mới chuyển ưu sầu sang vui vẻ, cảm thấy mình có khẩu vị lại rồi, cầm đũa lên chuẩn bị ăn gì đó.

Sau đó lại nhìn thấy trong nồi rỗng tuếch.

“Hả? Rau đâu?” Hắn đặt câu hỏi.

“Đúng vậy, rau đâu rồi?” Tùy tùng A cũng không để ý.

“Không biết.” Vẻ mặt tùy tùng B cũng mờ mịt ngơ ngác lắc đầu: “Cảm giác còn chưa ăn đã hết rồi.”

...

Sở Lương quay lại căn phòng nhỏ của mình, ngồi xuống đả toạ vận công tu luyện một lúc. Mặc dù bây giờ đã búp bê đầu to rồi nhưng nếu có thời gian rảnh thì sẽ tu luyện vì tu luyện là chuyện không thể lười biếng được.

Khoảng hai canh giờ sau, hắn lại móc ra Câu Hồn Lệnh ra xem, bên trong cũng không có tin tức gì mới.

Dường như khi tên kia im lặng thì trong không gian hồn vực cũng rất yên tĩnh.

Nghĩ lại, những tu giả Ma đạo này bình thường đều đi lại trong bóng tối, đều là loại người lạnh lùng tàn nhẫn độc ác, chỉ nghĩ đến chuyện lớn sống chết, sao có thể nhàn nhã thoải mái nói chuyện trên trời dưới bể được.

Nhìn bàn đá bên ngoài, trên đó có thêm một phong thư, chắc là được đưa tới lúc hắn đang vận công.

Hắn giơ tay cầm lá thư lên, mở ra thì thấy trên đó viết hai hàng chữ nhỏ.

“Sở sư huynh, canh ba giờ Dậu, ta chờ ngươi ở Bảo Tháp Phong... Từ Tử Tình.”

“Hả?” Sở Lương nhìn phong thư này, cảm thấy nghi ngờ.

Đây là thư Từ Tử Tình viết?

“Nếu phong thư này thật sự là do Từ sư muội viết, thì nàng...” Sở Lương suy nghĩ nói: “Chữ cũng quá xấu rồi.”

Thật ra 36 phong của Thục Sơn thì chỉ có ngọn núi được truyền thừa, nếu tính cả những ngọn núi hoang vắng vô chủ kia thì phải có hơn trăm ngọn núi trong biển mây dài liên miên.

Bảo Tháp Phong, chính là một ngọn núi hoang vắng không người như thế.

Mặc dù bây giờ không người, nhưng đỉnh núi này lại là ngọn núi nổi tiếng nhất ở Thục Sơn. Vì nhớ lại năm đó, nơi này có thần khí Trấn Yêu Tháp đứng đầu trong bảng xếp hạng Vạn Bảo Lục của nhân gian!

Qua 500 năm, nơi đây đã thành một ngọn núi xanh tươi, rừng cây xanh ngắt, dòng chảy của thác nước như bay lên, tạo nên một khung cảnh như thế ngoại đào nguyên chốn bồng lai tiên cảnh.

Bây giờ mặc dù không còn đệ tử Thục Sơn đã từng nhìn thấy còn trên đời, nhưng cũng có thể thấy cảnh tượng năm đó từ trong bức họa.

Một tòa tháp khổng lồ bằng đồng đứng sừng sững giữa đất trời, gió lạnh rít gào giận dữ, sóng khí trên không, mọi thứ đều bị tòa tháp khổng lồ kia trấn áp.

Tựa như vết tích của thần.

Tòa tháp khổng lồ bằng đồng kia đã mang lại mấy ngàn năm huy hoàng cho Thục Sơn, nhưng bây giờ, mặc dù nơi đây vẫn hoa thơm chim hót, nhưng Thục Sơn đã không còn như dĩ vãng nữa rồi.

Sở Lương nhìn phong cảnh xung quanh, trong lòng không khỏi có chút xúc động sinh ra cảm khái.

Về phần Từ Tử Tình hắn cũng không quá để ý. Mặc dù không biết tại sao lại hẹn ở đây, nhưng người ta hẹn nên xuất phát từ sự lịch sự đương nhiên hắn sẽ đến.

Nhưng lá thư kia tạo cho hắn một cảm giác rất kỳ quặc, chưa chắc đã là Từ Tử Tình tự viết, nói không chừng lại là trò đùa của người khác.

Nhưng không sao, vừa hay đến xem là ai làm.

Sở Lương cũng không phải người bất cẩn, vì bản thân hắn đã an toàn nên hắn không quá lo lắng. Dù sao hắn cũng không có kẻ thù trong sơn môn, hơn nữa…

Đây là Thục Sơn, sư tôn của hắn là Đế Nữ Phượng.

Sư tôn này có lẽ không có tác dụng nào ngoại trừ việc giúp người khác cảm thấy an toàn, nhưng với hắn thì như vậy là đủ rồi.

Trên dưới khắp Thục Sơn đều biết, đồ đệ của Đế Nữ Phượng không bắt nạt người khác đã tốt lắm rồi, chứ làm gì có ai dám chọc đến hắn?

Nghĩ như vậy, Sở Lương vừa đáp xuống đất đã bắt đầu đánh giá xung quanh.

Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng bước chân dồn dập trong rừng cây phía trước. Nhưng lại không giống như là người lắm, hình như là một loại dã thú.

“Hả?” Sở Lương hơi đề phòng.

Ngay sau đó, hắn thấy có một bóng trắng như thần mã lao ra khỏi rừng!

Bóng dáng này cao bảy thước, cả người trắng bạc, đầu giống như rồng, sừng như hươu, bờm trên đầu và cổ là lông bờm trắng tinh, đuôi dài như hổ báo, bốn vó như tuấn mã, vảy trắng khắp người phản chiếu dưới ánh nắng mặt trời.

“Ô la la-----”

0

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.