Chương 36 - Là vì ngươi hay là vì kẻ khác?
Tối hôm đó, Trầm Thừa Vũ ngồi dưới gốc đào ôm chân. Mắt hắn nhìn chằm chằm vào mũi chân của bản thân. Nội tâm của Trầm Thừa Vũ lúc này rất hỗn độn. Tự hỏi bản thân có thật sự phù hợp với tiên môn hay không? Hay là trở về quê nhà để làm một phàm nhân, sống qua ngày?
Nhưng liệu người ở quê nhà có chào đón một kẻ bất tài, vô dụng như hắn hay không? Hắn đã mất cha mẹ. Vậy nên khi Hạo Nhiên Tử muốn thu nhận hắn vào Côn Luân, hắn liền đồng ý không chút do dự. Nhưng bây giờ cả chuyện tu hành cũng không xong thì hắn biết phải đi đâu, thuộc về đâu đây?
Trong sân lúc này chỉ có vài đèn lồng chiếu ánh sáng le lói xuống nền đất. Một bóng người thanh mảnh đổ xuống mặt đất từ từ đi. Giọng nói lạnh nhạt vang lên giữa trời đêm yên tĩnh.
"Giờ này rồi mà huynh còn ngồi ở đây?”
Trầm Thừa Vũ nghe tiếng gọi, giật thót quay đầu nhìn. Gương mặt vô cảm hiện ra làm cho Trầm Thừa Vũ suýt chút nữa là hét lên. Nhưng khi nhận ra đó là Sở Uyển Đình thì hắn liền lấy lại bình tĩnh mà lùi ra xa.
“Muội… Muội… Sao muội lại ra ngoài đây vào giờ này?”
“Đây là nhà của ta. Ta muốn đi đâu mà chẳng được.”
Trầm Thừa Vũ bị câu trả lời của Sở Uyển Đình làm lúng túng. Hắn đảo mắt nhìn quanh, sau đó nhanh chân muốn đi vào trong nhà.
“Ta đi ngủ đây.”
“Đợi đã.”
Một chân của Trầm Thừa Vũ đã đặt lên bậc thềm nhà. Nhưng vì thanh âm của Sở Uyển Đình mà dừng lại. Giọng của hắn rung rung, hỏi.
“Có chuyện gì sao?”
“Ta muốn nói chuyện với huynh một lúc.”
Không biết là Trầm Thừa Vũ không dám từ chối, hay hắn thật sự muốn trò chuyện mà cả hai đã cùng ngồi lại dưới gốc đào. Sở Uyển Đình khẽ đưa tay vuốt tóc mái bạc trắng bị gió thổi bay. Giọng nàng có chút lạnh nhạt.
“Tại sao huynh lại chọn tu tiên?”
Nghe câu hỏi này, Trầm Thừa Vũ vô thức nắm lấy vạt áo. Đồng tử có chút co lại. Nhưng rồi hắn bình tĩnh đáp.
“Bởi vì ta không còn con đường nào khác để đi cả. Tu tiên là lựa chọn duy nhất mà ta có thể chọn.”
“Vậy nếu không tu tiên, huynh có chết không?”
“Hả?”
Trầm Thừa Vũ lộ ra vẻ mặt bất ngờ, quay sang nhìn Sở Uyển Đình. Gương mặt nàng vẫn vô cảm như vậy, ánh mắt nhìn về màn đêm sâu thẳm.
“Tiên sinh đã kể với mấy người các huynh rồi. Nhưng vẫn chưa kể hết. Nếu ta không tu tiên, ta sẽ tự thiêu đốt bản thân mà chết. Tiên sinh và sư phụ có nói đây không phải là cách duy nhất, nhưng ta vẫn chọn nó.”
“Tại sao cơ chứ? Còn gì phải tự cắt đứt cảm xúc của bản thân chỉ để tu tiên?”
Sở Uyển Đình quay đầu nhìn Trầm Thừa Vũ. Đôi mắt mở hờ, nhưng dường như có thể nhìn thấu tâm can của người đối diện. Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt của Trầm Thừa Vũ. Đôi mắt ẩn chứa sự tự ti, bất lực đến tột cùng.
“Đó là con đường ta muốn. Ở đây, sư phụ và tiên sinh đều quan tâm đến ta. Cho dù ta có là một công chúa, hay chỉ là một thiếu nữ bình thường. Vẫn tốt hơn nơi hoàng cung kia.”
Trầm Thừa Vũ nắm chặt nắm đấm. Hắn đứng dậy nói với Sở Uyển Đình. Sư bứt bối trong lòng hắn vốn đã luôn căng như quả bóng bị câu nói của nàng chạm vào mà bùng nổ.
“Cô thì biết gì chứ? Cô sinh ra đã là công chúa, sống trong nhung lụa! Cô còn có cha mẹ. Còn ta. Ngay cả một người thân cũng không có! Ta vô dụng, bất tài. Làm gì cũng không xong. Cô nói thử xem ta còn có thể chọn gì chứ?”
Trái ngược với vẻ xúc động của Trầm Thừa Vũ, Sở Uyển Đình ngồi yên cầm cành cây vẽ trên mặt đất. Nàng lãnh đạm đáp.
“Huynh tưởng chỉ có huynh mới cảm thấy khổ sở sao? Đừng nghĩ huynh mang hết đau khổ của thiên hạ trên người. Huynh nói ta còn cha mẹ. Vậy cha mẹ không xem ta là con gái, thì còn cha mẹ có ý nghĩa gì cơ chứ.”
Câu nói này làm cho Trầm Thừa Vũ không thể phản bác. Hơi thở đang gấp gáp của hắn dần chậm lại, rồi hắn ngồi lại vị trí cũ, bắt đầu suy ngẫm.
Lưu Vân đứng từ cửa sổ thư phòng, cùng với Giang Bân và Lâm Tuyết đều đã nghe được hết những lời từ trong lòng Trầm Thừa Vũ vừa nói. Lưu Vân khẽ liếc nhìn hai người đứng bên cạnh đang lộ vẻ bối rối. Hai người bọn hắn chưa từng nghĩ Trầm Thừa Vũ lại có thể có phản ứng mạnh mẽ như vậy. Lâm Tuyết liền hỏi Lưu Vân.
“Tiên sinh, ngài là người bảo Sở muội muội nói chuyện với Trầm sư huynh sao?”
Lưu Vân lắc đầu, đi đến án thư ngồi vào ghế.
“Không phải ta. Là nha đầu Uyển Đình thấy tò mò với thiếu niên ấy nên tự đi hỏi thôi. Nhìn nó thì vô cảm như vậy, chứ nó phiền phức lắm. Không khéo ngày mai sẽ đến hỏi hai người các ngươi đấy.”
Lưu Vân khẽ mỉm cười. Nhưng rồi hắn dùng giọng trầm ổn nói tiếp.
“Vấn đề của thiếu niên này không phải này ở tư chất. Mà là ở đạo tâm của hắn. Tâm không vẫn, đạo cũng không vững được. Cứ để Uyển Đình vả vào cái tâm lý yếu đuối đó của hắn, để hắn tự tìm ra một mục đích cho bản thân. Đến khi ấy đạo tự khắc thành.”
Giang Bân và Lâm Tuyết nhìn nhau, ánh mắt dường như đã sáng tỏ điều gì. Giang Bân liền đi đến trước án thư, cung kính hỏi.
“Tiên sinh nói như vậy. Tức là Trầm sư đệ sẽ có thể trở thành một thiên kiêu sao?”
“Thiên kiêu. Thiên kiêu. Trong lòng các ngươi, thiên kiêu là cái gì?”
Lưu Vân đang viết chữ, nghe Giang Bân hỏi liền ngẩng mặt hỏi lại. Đám đệ tử tiên môn chưa từng trải này động chút là nói đến thiên kiêu. Cũng không rõ thiên kiêu mà bọn hắn nói có giá trị gì.
Giang Bân và Lâm Tuyết nghe câu hỏi của Lưu Vân có hơi sửng người. Trong lòng hai người cũng đang tự hỏi câu tương tự Lưu Vân đặt bút lông xuống, nói tiếp.
“Thiên kiêu là cách gọi những kẻ có thiên phú, tư chất hơn người, là thiên tài trong một tiên môn phải không?”
Cả hai liền gật đầu.
“Vậy có gì chắc chắn thiên kiêu các ngươi sẽ chứng đạo thành tiên không? Các ngươi có thể tu luyện nhanh hơn kẻ khác. Tu vi có thể cao hơn nhiều lần. Nhưng đạo tâm có thể thua những người có tu vi thấp hơn. Đạo tâm không vững sẽ dễ lạc khỏi đại đạo mà bản thân đang theo đuổi. Vậy các ngươi tu hành nhanh hơn có ý nghĩ gì?”
Hai kẻ đệ tử Côn Luân lúc này đã gần như không thể phản bác. Nhưng Giang Bân vẫn tiếp tục nói.
“Nếu không có tu vi cao thì làm sao sinh tồn được trong giới tu hành này?”
Lưu Vân hơi nhướng mày. Hắn nheo mắt nhìn Giang Bân, lạnh nhạt hỏi một câu.
“Ngươi tu hành là muốn đắc đạo thành tiên hay là đi giết người?”
Câu hỏi của Lưu Vân như búa tạ, giáng mạnh vào lòng tự tôn của hai kẻ trước mặt. Trước gì bọn hắn vẫn chưa từng nghĩ đến mục đích tu hành của bản thân. Giống như Trầm Thừa Vũ ở ngoài kia vậy. Chỉ khác là bọn hắn có tu vi cao hơn mà thôi. Lưu Vân thở dài, bước ra khỏi phòng còn gọi hai người đi theo.
Khi hắn vừa đi vào trong sân, Sở Uyển Đình đã ngoái đầu nhìn. Lưu Vân trải cái bồ đoàn ra một chỗ trống rồi ngồi xếp, sau đó ra hiệu cho cả bốn người ngồi đến trước mặt. Cả đám liền làm theo, mỗi người lấy một cái bồ đoàn, tìm một chỗ yên vị.
Lưu Vân quét mắt nhìn đám thiếu niên trước mặt. Nội tâm hắn có chút tự giễu khi cũng có ngày hắn phải ngồi giảng đạo cho người khác. Lưu Vân khẽ liếc Trầm Thừa Vũ, mỉm cười ẩn ý.
“Ta không biết ở Côn Luân ba người các ngươi được dạy ra sao. Nhưng ta cũng là chỗ quen biết với Thanh Viễn Chân Nhân. Ông ấy cũng đã giao ba người các ngươi cho ta. Vậy thì ta cũng có trách nhiệm dạy bảo các ngươi một chút."
Lưu Vân khẽ nâng tay, lập tức một tá đèn lồng từ trong tay áo bay ra tự treo lên dây ngang sân, thắp sáng cả sân vốn chìm trong màn đêm tĩnh mịch. Thanh âm trầm ổn, chính trực của Lưu Vân vang lên. Hắn không nói gì quá cao siêu, chỉ lại kể một vài câu chuyện truyền miệng trong nhân gian. Sau đó lại hỏi từng người hiểu như thế nào về câu chuyện đấy.
Bản thân Lưu Vân hiểu, đạo nói ra thành lời không phải là đạo. Vậy nên mới kể chuyện để những thiếu niên này có thể tự ngộ ra. Hắn cũng cho dạy bảo ai bao giờ, vậy nên cách này là hợp lý nhất.
Năm người, một người kể, bốn người nghe. Thi thoảng lại có người lên tiếng hỏi. Cứ như vậy cho đến khi trời sáng. Khi bóng người của Lưu Vân đã hiện rõ trên mặt đất, hắn hít một hơi, nói.
“Hôm nay đến đây thôi. Các ngươi đi nghỉ đi.”
Sở Uyển Đình là người rời đi đầu tiên. Nàng cũng như Lưu Vân, đều cư xử không khách sáo với nhau. Vậy nên nàng nhìn hắn gật đầu một cái rồi đi vào nhà. Giang Bân và Lâm Tuyết thì cung kính chấp tay hành lễ với Lưu Vân sau đó mới rời đi. Hai người lập tức tìm một chỗ yên tĩnh, chiêm nghiệm những đạo lý mà Lưu Vân giảng giải.
Riêng Trầm Thừa Vũ thì vẫn còn ngồi lại. Hắn muốn hỏi Lưu Vân nhưng lại rụt rè không dám lên tiếng. Lưu Vân lúc này đang nhắm mắt liền hỏi.
“Trầm tiểu đạo hữu. Ngươi muốn hỏi gì?”
Trầm Thừa Vũ có chút giật mình. Nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, khẽ giọng hỏi.
“Tiên sinh, liệu ta có thể tiếp tục tu hành không?”
Lúc này, Lưu Vân mở hờ đôi mắt nhìn về phía Trầm Thừa Vũ. Trầm Thừa Vũ liền nhận ra ánh mắt ấy, cái ánh mắt như nhìn thấu tâm can của Sở Uyển Đình đêm hôm qua. Lưu Vân hỏi lại bằng giọng nhàn nhạt.
“Tại sao ngươi lại tu tiên? Là vì ngươi hay là vì kẻ khác? Là để sinh tồn hay là muốn đắc đạo trường sinh? Chỉ có ngươi mới rõ bản thân có khả năng hay không. Cũng chỉ có ngươi mới biết ngươi đang muốn gì.”
Nói xong Lưu Vân lấy từ trong tay áo ra một quyển sách. Quyển sách này có chút cũ nát, giống như đã trải qua nhiều phong sương. Bìa sách có viết mấy chữ, nhưng đã không còn nhìn rõ nữa. Lưu Vân đưa quyển sách cho Trầm Thừa Vũ, nhẹ nhàng nói.
“Lúc rảnh có thể lấy ra đọc. Sau khi đọc xong thì muốn giữ thì giữ. Muốn trả thì trả.”
Xong, Lưu Vân đứng lại phất tay áo. Mấy tấm bồ đoàn lập tức trở về dưới hiên nhà. Sau đó hắn đi thẳng vào nhà, không nói thêm lời nào nữa.
Trầm Thừa Vũ vẫn còn ngồi tại đó. Đôi mắt của hắn dán chặt vào quyển sách mà Lưu Vân đưa cho. Trong lòng hắn cũng đã có câu trả lời cho câu hỏi của mình. Gương mặt của Trầm Thừa Vũ lộ vẻ hân hoan. Hắn đứng dậy, hướng vào nhà cúi đầu hành lễ. Dường như lại có thêm một đoạn nhân duyên nữa đã được viết ra.
2
0
5 ngày trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
