Chương 35 - Núi cao có núi cao hơn.
Trầm ngâm một hồi, Thanh Viễn Chân Nhân liền chỉ Lưu Vân hỏi.
“Vậy tiên sinh thì sao?”
“Ta? Chỉ sợ là không quản nổi mấy đứa trẻ này thôi.”
Lưu Vân xua tay. Bản thân hắn còn chưa biết có bảo vệ nổi không, nói gì đến mấy đệ tử này.
Giang Bân và nữ đệ tử tên Lâm Tuyết nghe Lưu Vân gọi mình là trẻ con liền phản ứng. Bọn hắn không biết rõ Lưu tiên sinh trước mặt là ai, và có đạo hạnh bậc nào, vậy nên trong mắt bọn hắn Lưu Vân chỉ là kẻ hưởng ké khí thế của Bạch Nguyệt Quân mà thôi.
“Tiên sinh đừng xem thường bọn ta. Dù sao bọn ta cũng là thiên kiêu ở Côn Luân. Về tu vi thì bọn ta đứng trên hết.”
Thanh Viễn Chân Nhân chưa kịp lên tiếng khiển trách Giang Bân thì Lưu Vân đã ôn hoà nói trước.
“Ngươi có thể là thiên kiêu ở Côn Luân, nhưng ở nơi khác thì chưa chắc. Núi cao ắt có núi cao hơn. Đừng nghĩ bản thân có chút thần thông liền có thể khinh thường người khác. Nếu ngươi vẫn còn nghĩ như vậy, sau này sẽ khó mà giữ được mạng.”
Giang Bân còn định nói thêm thì Thanh Viễn Chân Nhân đã đưa mắt nhìn y làm cho y kiềm chế lại. Thanh Viễn Chân Nhân liền chấp tay với Lưu Vân.
“Những đệ tử này trẻ tuổi, kiêu ngạo. Mong tiên sinh đừng để trong lòng.”
Thanh Viễn Chân Nhân nghe được mấy lời mà Giang Bân nói liền lấy làm kinh sợ. Thực lực của Lưu Vân đến đâu, y còn chưa biết. Chỉ riêng chuyện Lưu Vân thôi diễn đạo pháp kích phát thiên trong tiên hội thôi đã làm mấy cao thủ tiên đạo khác phải kiêng dè hắn rồi. Vậy mà đệ tử trong tiên môn y lại lên mặt khoe khoang tu vi với Lưu Vân.
Lưu Vân chỉ mỉm cười ẩn ý, không đáp lại mà đứng dậy. Hắn thong thả bước đến cạnh Trầm Thừa Vũ làm y có chút bất ngờ.
“Ta không quản được hai đứa trẻ kia. Nhưng thiếu niên này thì được.”
“Hả?”
Giang Bân và Lâm Tuyết đồng thanh kêu. Còn Trầm Thừa Vũ thì lộ vẻ chấn kinh. Hắn không ngờ vị tiên sinh áp chế được Tam Trưởng Lão Hạo Nhiên Tử lại muốn giám sát mình. Trầm Thừa Vũ muốn xua tay từ chối thì đã bị Lâm Tuyết nắm lấy cổ áo.
“Tiên sinh muốn đi theo chỉ bảo cho Trầm sư huynh?”
“Không chỉ mình hắn. Còn có nha đầu Uyển Đình nhà ta nữa.”
Lưu Vân chỉ tay về phía Sở Uyển Đình. Gương mặt nàng vẫn lạnh nhạt như vậy, giống như đã biết trước việc này. Lưu Vân nhàn nhã nói tiếp.
“Uyển Đình tu hành đến nay cũng đã gần một năm, vẫn chưa có nhiều cơ hội kiểm tra thực lực. Nhân cơ hội này ta mang nha đầu này theo. Chắc là Thanh Viễn Chân Nhân không phản đối chứ?”
Thanh Viễn Chân Nhân nghe vậy, vuốt râu cười cười nói với Lưu Vân.
“Tiên sinh cứ tuỳ ý. Vậy thì ta sẽ để những đệ tử này lại cho tiên sinh lo liệu. Ta xin cáo từ.”
Dứt lời, Thanh Viễn Chân Nhân ngự phong đi mất. Ba người Trầm Thừa Vũ, Giang Bân, Lâm Tuyết nhìn theo bóng lưng của Chưởng Môn Chân Nhân mà không nói nên lời. Vậy là cả ba bị bỏ lại với Lưu Vân.
“Ta thấy Chưởng Môn của các ngươi đã quá mệt mỏi rồi.”
Lưu Vân châm chọc một câu. Sau đó hướng ra bờ sông câu cá, theo sau là Sở Uyển Đình và Linh Nhiễm. Giang Bân liền với gọi.
“Tiên sinh, ngài đi đâu vậy?”
Lưu Vân không trả lời, bước chân cũng nhanh hơn. Chẳng mấy chốc đã không thấy bóng người đâu. Sở Uyển Đình thì cầm tay Linh Nhiễm chậm rãi bước đi. Thấy vậy Lâm Tuyết liền đi đến bên cạnh, khẽ giọng hỏi.
“Tỷ tỷ, tiên sinh vậy là đang làm gì vậy?”
Sở Uyển Đình trầm mặc một hồi. Nhớ lại lúc đầu mình mới về đây tiên sinh cũng hành xử như vậy. Sẽ cố gắng tránh nàng hết sức có thể.
“Tiên sinh đang muốn tìm chỗ yên tĩnh.”
Sở Uyển Đình lạnh nhạt đáp lại. Lâm Tuyết thấy vậy, trong lòng nổi lên một cảm giác khó chịu. Ngay lúc này Linh Nhiễm liền lên tiếng.
“Tỷ đừng trách Uyển Đình tỷ tỷ. Hiện tại tỷ ấy không có cảm giác gì với những thức xung quanh đâu. Vậy nên mới vô cảm như vậy đấy.”
Giang Bân và Trầm Thừa Vũ nghe vậy liền đi đến nhìn. Quả thật gương mặt không có tý cảm xúc nào. Mái tóc thì bạc trắng. Giang Bân liền hỏi, giọng có chút tò mò.
“Tại sao muội ấy lại thành ra thế này?”
“Chuyện này phải có phụ thân và mẫu thân cho phép muội mới được nói.”
Ba người nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ thắc mắc. Nếu tiểu nha đầu này đã sống ở đây thì phụ thân và mẫu thân trong lời nói chỉ có thể là Lưu tiên sinh và Bạch tiên tử mà thôi. Giang Bân có chút không tin liền hỏi lại.
“Phụ thân của muội chính là Lưu tiên sinh phải không?”
Linh Nhiễm liền gật đầu vui vẻ. Lâm Tuyết lại hỏi.
“Vậy Bạch tiên tử chính là…”
“Là mẫu thân của muội ấy, cũng là sư phụ của ta.”
Sở Uyển Đình nhẹ nhàng tiếp lời. Nàng chớp mắt, nghiêng đầu nhìn ba người đang há hốc.
“Ba vị có gì không hiểu sao?”
Thấy ba người lắc đầu, Sở Uyển Đình cầm tay Linh Nhiễm tiếp tục đi ra bờ sông. Hồi lâu sau, cả ba mới tỉnh táo lại, liền đi tìm Lưu Vân.
Lúc này, Lưu Vân đang ngồi xếp bên bờ sông, dây câu thả, sách trên đùi. Sở Uyển Đình và Linh Nhiễm thì ngồi cách đó không xa, cũng đang thả câu. Nhưng khác là Sở Uyển Đình đang nhắm mắt nhập định. Ở mức này, nàng cũng chỉ có thể tăng cường khả năng dung nạp linh khí, chứ chưa đến mức của Lưu Vân, thôi diễn đạo pháp hay ngộ đạo gì.
Ba người đệ tử Côn Luân liền đi đến bên cạnh Lưu Vân. Giang Bân nhỏ giọng nói.
“Tiên sinh. Ta muốn hỏi đệ tử của Bạch tiên tử tại sao lại thành ra như vậy?”
Lưu Vân quay đầu nhìn ba người. Dù sao thì những đứa trẻ này cũng chưa từng tiếp xúc với nhân gian quá nhiều. Vì vậy kể cho một hắn nghe một chút cũng không sao. Xem như là chứng kiến một cái gọi là nhân sinh. Lưu Vân xếp quyển sách lại, hỏi Lâm Tuyết.
“Lâm Tuyết. Ngươi lên núi tu hành năm bao nhiêu tuổi?”
Lâm Tuyết đếm nhẩm một lúc, rồi trả lời.
“Ta lên núi vào năm mười tuổi. Đến nay cũng đã được năm năm rồi.”
“Vậy tức là ngươi lớn hơn Uyển Đình một tuổi. Khi đi người nhà ngươi như thế nào?”
“Cha mẹ ta rất vui mừng vì ta được nhận làm đệ tử Côn Luân. Thi thoảng ta vẫn có thể xuống núi thăm gia đình.”
Lâm Tuyết vui vẻ trả lời. Lưu Vân lại nhìn sang Giang Bân. Y cũng gật đầu. Rồi hắn lại nhìn sang Trầm Thừa Vũ. Y chỉ cúi mặt không đáp lại. Lưu Vân liền kể lại đại khái chuyện của Sở Uyển Đình. Từ chuyện trong tiệc tẩy trần, đến chuyện dùng Đoạn Trần Sơ cắt đứt trần duyên.
“Vậy nên tu vi của hai người các ngươi có thể cao hơn Uyển Đình một bậc. Nhưng đạo tâm của các ngươi chưa chắc đã khiên định bằng một nửa của nha đầu nhà ta đâu.”
Ba người đệ tử Côn Luân nhìn sang Sở Uyển Đình. Nội tâm của ba người rất khác nhau. Nhưng cả ba đều có cùng một suy nghĩ. Không ngờ một người của hoàng thất lại có thể dứt khoát rũ bỏ mọi thứ như vậy.
Trong lòng Trầm Thừa Vũ bỗng dâng lên một nỗi đồng cảm. Bản thân hắn cũng không có một quá khứ yên bình, vậy nên mới lên Côn Luân xin được tu hành. Trong khi đang trầm ngâm, Trầm Thừa Vũ bỗng nhận ra ánh mắt của Sở Uyển Đình nhìn mình. Hắn liền quay mặt đi nơi khác.
Lúc này dây câu của cả hai người Lưu Vân và Sở Uyển Đình khẽ rung động, cùng lúc kéo lên hai con cá chép lớn. Lưu Vân liền đưa cả đám về nhà.
Sau khi thả cá vào trong chum nước, Lưu Vân ngồi vào bàn đá, nói với ba người Giang Bân, Trầm Thừa Vũ, Lâm Tuyết.
“Ta có thể hỏi lý do tại sao ba người các ngươi lại bị lẻ ra không?
Nhưng không ai trả lời. Hai người Giang Bân và Lâm Tuyết thì ngẩng cao đầu, trong khi đó Trầm Thừa Vũ thì cúi mặt nhìn xuống chân. Nhìn cảnh này Lưu Vân cũng đã tự hiểu lý do rồi. Hắn liền gọi Trầm Thừa Vũ đến gần. Trầm Thừa Vũ có chút rụt rè không dám đến, nhưng bị Lưu Vân dùng nội lực kéo qua, giống như cách không ngự vật vậy.
“Ngươi đã tu luyện đến mức nào rồi? Học xong Âm Dương Ngũ Hành Độn Thuật, hay là đã hoàn thành Tẩy Tuỷ Hoán Cốt?”
“Bẩm tiên sinh, ta vẫn chưa hoàn thành Tẩy Tuỷ Hoán Cốt.”
Lưu Vân chầm chậm hỏi tiếp.
“Vậy ngươi đã tu hành được bao lâu rồi?”
“Bẩm tiên sinh, ta gia nhập Côn Luân đến nay đã được bảy năm rồi.”
“Nói chuyện với ta không cần cung kính đến như vậy.”
Lưu Vân nghe xong thì khẽ gật đầu, sau đó nói thêm một câu. Trong một thoáng, Lưu Vân dùng thần thức dò xét Trầm Thừa Vũ. Kinh kỳ bát mạch, kinh huyệt, đan điền đều không có gì bất thường.
“Quái lạ. Thật là quái lạ.”
Lưu Vân khẽ lắc đầu, đưa tay vào trong tay áo lấy ra mấy quyển sách. Hắn đọc lướt qua từng quyển, từng quyển. Nhưng cuối cùng chẳng thể biết vấn đề của Trầm Thừa Vũ là gì.
“Uyển Đình, mất bao lâu ngươi mới hoàn thành Tẩy Tuỷ Hoán Cốt?”
“Hình như là giữa tháng trước. Tính ra khoảng hơn năm tháng."
Lưu Vân lại quay sang hỏi hai kẻ thiên kiêu.
“Ta mất mười tháng.”
“Ta mất một năm.”
Giang Bân và Lâm Tuyết lần lượt trả lời. Lưu Vân vẫn chưa rõ ràng một người có tư chất bình thường sẽ mất bao lâu. Vì Sở Uyển Đình là Thái Dương Tinh hạ phàm, tư chất đã hơn người thường mấy lần. Hai kẻ kia lại là thiên kiêu. Còn bản thân Lưu Vân hắn cũng là một loại tốc độ nghịch thiên.
“Nếu ngươi không thể hoàn thành Tẩy Tuỷ Hoán Cốt trong vòng mười ngày tới, thì tốt nhất ngươi nên ở lại đây. Như thế sẽ an toàn hơn.”
Lưu Vân nhìn Trầm Thừa Vũ, điềm đạm nói. Hắn cũng không muốn ép một kẻ tu hành chưa tới phải đi lịch luyện ở nơi khắc nghiệt như núi Bất Chu. Mà hắn đi lần này cũng không phải là để trông trẻ.
“Tiên sinh, cho con hỏi. Tại sao ban đầu người từ chối Thanh Viễn Chân Nhân, nhưng sao đó lại nhận lời vậy?”
Sở Uyển Đình thắc mắc từ nãy đến giờ mới lên tiếng hỏi. Lưu Vân nhắm mắt thở một hơi, đáp.
“Là vì ta muốn tìm một vài thứ ở núi Bất Chu. Ban đầu ta chỉ định chờ ngày trăng tròn rồi tự mình vào trong núi tìm thôi. Không ngờ Thanh Viễn Chân Nhân lại đưa ba người các ngươi đến. Xem như ta là tiện tay giám sát thôi.”
Thứ hắn cần tìm chính là Ngọc Dịch Quỳnh Tương mà hắn đoán là có thể tìm thấy ở núi Bất Chu. Ngọc Dịch Quỳnh Tương này dùng để luyện hoá nhục thể nặn từ sen để nó trở thành xác thịt thật sự. Dù vậy đây cũng chỉ là suy đoán của Lưu Vân, không có gì chắc chắn hắn sẽ tìm được Ngọc Dịch Quỳnh Tương ở núi Bất Chu cả, hắn cũng không chắc là nó có tồn tại hay không.
3
0
1 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
