Chương 5
Chương 5
Gia đình Chu Kiệt có ba người, ngoài Dì Lựu là mẹ hắn còn có cha hắn. Trước đây cha hắn cũng thường xuyên lên núi hái thuốc để bán đi kiếm chút tiền sống qua ngày, nhưng không ngờ năm năm trước, trong một lần lên núi hái thuốc, cha hắn không may bị yêu quái tấn công.
Vốn dĩ lên núi gặp phải yêu quái là bình thường, người đi hái thuốc đều sẽ mua phòng thân chút phù chú hay pháp khí cơ bản gì đấy, hơn nữa trong phạm vi có thể tìm thấy thuốc trên núi đa số đều chỉ gặp những yêu quái không mạnh lắm, thậm chí là một số yêu quái vô hại, nhưng không ngờ lần đó cha hắn lại gặp phải một yêu quái vô cùng ghê gớm.
Sau lần đó cha hắn đã mê man không tỉnh suốt năm năm trời, chạy chữa bao nhiêu thầy thuốc cũng không có dấu hiệu chuyển biến. Vì việc này từ nhỏ Chu Kiệt đã quyết tâm muốn học tập y thuật, muốn tìm ra thứ cho thể giúp cho cha mình tỉnh lại.
…
Trường Thanh ngồi trên ghế, dân làng bu lại xung quanh hắn hỏi thăm đủ thứ.
“Ngươi đã đi đâu suốt thời gian qua thế, bọn ta còn tưởng ngươi đã… ngươi đã… dù sao mất tích lâu như vậy ở trên núi cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.”
“Ha ha, làm mọi người lo lắng rồi, chỉ là ta đi lạc vào quá sâu, gặp được một ít chuyện cần giải quyết nên đã đi hơi lâu mà thôi.”
Chu Kiệt khoanh tay đứng bên cạnh.
“Ngươi thì có chuyện gì chứ, cũng đâu có họ hàng thân thích gì mà đi thăm nom chăm sóc.. ái ui da.”
Dì Lựu bên cạnh nhéo tay Chu Kiệt, làm hắn đau đớn kêu lên một tiếng.
“Trở về là tốt rồi, đừng nghe nó nói bậy nha Trường Thanh.”
Trường Thanh cười khan một tiếng, cũng không để bụng Chu Kiệt làm gì, tên này đầu óc đơn giản, nghĩ gì nói đó, hắn biết tên này cũng không có ý muốn chọc ngoáy gì đó.
“Không sao, dù sao cũng trở về rồi.”
Trường Thanh uống một ngụm trà, lúc này mới nói đến chuyện chính.
“Ta phát hiện ra trên đỉnh núi chỗ sâu có một huyễn trận, lý do lần này ta đi lạc lâu như vậy là vì ban đầu lạc vào huyễn trận này loay hoay rất lâu cũng không thể thoát ra, chỉ đành kiếm chỗ ở lại tạm thời, cũng may..”
Trường Thanh đưa tay bế con hồ ly trắng bên cạnh lên mỉm cười.
“Cũng may là có con hồ ly trắng này dẫn đường, mặc dù trông không thông minh lắm nhưng trùng hợp là nó lại biết đường ra khỏi huyễn trận, ta bắp gặp nó lúc nó đang bị thương nặng, vô tình cứu được nó một mạng nên nó liền dẫn ta xuống núi.”
Mọi người nghe vậy cảm thấy ngạc nhiên, tò mò quan sát hồ ly trắng một đuôi này.
“Con hồ ly này chỉ có một đuôi, là hồ ly bình thường, vậy mà có thể biết đường đi ra khỏi trận pháp, ghê gớm.”
“Có khi nào nó gặp kì ngộ gì đó, sắp mở ra linh trí nên mới thông minh như vậy?”
“Cũng có thể ha…”
Mọi người cảm thấy thích thú muốn đưa tay vuốt ve hồ ly nhỏ, hồ ly lập tức cảnh giác nhảy lên đầu Trường Thanh, dùng móng vuốt bới tung đầu tóc hắn lên thể hiện sự tức giận. Trường Thanh cười khổ đổi chủ đề.
“Vậy trong thời gian qua trong thôn có ai đã đi lạc trên núi không?”
“Cũng may không có, chỗ trận pháp ngươi nói hẳn là ở sâu trong núi, bình thường chúng ta không vào sâu như vậy, ở bên ngoài cũng có thể hái được rất nhiều thảo dược rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy, chỗ sâu thường có nguy hiểm, lại dễ lạc lắm, bình thường cần thuốc quý chúng ta chỉ cần đến chỗ ngươi mua lại là được…”
Nói xong người này chợt ngượng ngùng không nói tiếp, những người xung quanh cũng nhận ra vấn đề, đều dần dần im lặng.
Trường Thanh thoải mái khoát tay.
“Đừng ngại, vốn dĩ ta rời đi lâu như vậy trong lòng cũng lo lắng không biết số thảo dược ở nhà phải làm sao, may mà có mọi người tận dụng lấy đi, nếu không thuốc dù có quý, để hư rồi chẳng phải cũng đều lãng phí hay sao. Nói như vậy Trường Thanh còn phải cảm ơn mọi người nữa là.”
Mọi người đều cười gượng, sau đó có người nhanh ý chạy trở về lấy chút đồ ăn trong nhà ra đưa cho Trường Thanh, người khác thấy vậy cũng học theo, chẳng mấy chốc trên bàn toàn là đồ đạc mà thôn dân gom lại tặng cho hắn.
“Trường Thanh ngươi cầm lấy, nếu không chúng ta cũng thấy ngại ngùng, vả lại trong nhà ngươi bây giờ không còn đồ đạc gì, cầm lấy đống đồ này đi, chắc chắn là có ích.”
Trường Thanh cũng không khách sáo, gật đầu cảm ơn mọi người, còn cẩn thận dặn dò.
“Được rồi, cảm ơn mọi người rất nhiều, à, nếu như trong thôn có người cần đến thuốc quý, cứ báo cho ta, ta sẽ tự mình lên núi hái về cho mọi người, đừng tự mình đi sâu vào núi, nếu bị lạc rồi sẽ rất phiền phức, ta cũng không bảo đảm được liệu có thể tìm người bị lạc ra hay không."
“Được, được.”
Sau đó đám người hàn huyên vài câu rồi bắt đầu tản ra, tiếp tục sinh hoạt như hàng ngày.
Chu Kiệt cười hề hề tiến lại gần, thích thú nhìn con hồ ly trắng kia.
“Ha ha, con hồ ly này đẹp thật, tiếc là chưa hóa yêu, nếu nó mà hóa yêu ta sẽ nghĩ ngay ngươi đi lạc nhiều ngày như vậy là do hồ yêu biến thành người quyến rũ ngươi đó.”
Hồ Yết và Trường Thanh đều trợn mắt. Hồ Yết truyền âm cho Trường Thanh.
“Hắn nói thêm một câu nữa ta liền giết hắn.”
Trường Thanh vội vàng đứng dậy xua tay.
“Tên ngốc này bớt nói nhảm lại chút, cẩn thận chọc phải thứ không nên chọc, mau giúp ta mang đống đồ này về nhà đi.”
Trường Thanh đúng thật là sợ tên này chọc giận tổ tông kia, làm cho hắn nổi lên sát tâm giết người, đến lúc đó hắn đảm bảo là không có đủ sức lực ngăn cản.
Chu Kiệt sảng khoái gật đầu, cúi người một cái khiêng cả cái bàn lên vai, trông vô cùng nhẹ nhàng. Trường Thanh trợn mắt nhìn, nói tên này tứ chi phát triển cũng không sai.
…
Chu Kiệt đặt chiếc bàn chất đầy đồ đạc xuống giữa nhà, mắt ngó nghiêng xung quanh.
Trường Thanh tranh thủ cất số đồ ăn cùng đồ dùng của thôn dân cho vào bên trong, Chu Kiệt nhìn thấy con hồ ly trắng lúc nãy nhảy từ trên đầu Trường Thanh xuống giường, lười biếng nằm cuộn mình lại.
“Nhìn cái gì, nhìn nữa sẽ móc mắt ngươi treo lên làm đồ chơi.”
“A.”
Chu Kiệt giật mình hô lên một tiếng, vừa nãy hắn nghe thấy một giọng nói đe doạ nhưng lại không phải giọng của Trường Thanh.
“Ai đang nói.”
Chu Kiệt cảnh giác nhìn xung quanh, cũng không thấy người nào khác, liền đảo mắt nhìn về phía hồ ly.
Trường Thanh bước từ gian sau ra, ánh mắt phức tạp nhìn qua nhìn lại hai người. Mặc dù hắn không quan tâm Hồ Yết là người hay yêu, nhưng cũng không đồng nghĩa là ai cũng như vậy, đặc biệt là Chu Kiệt. Trước đây cha hắn đã bị yêu quái hại, đến bây giờ còn chưa tỉnh dậy, đương nhiên hắn có một mối thù đặc biệt với yêu quái. Bây giờ Hồ Yết không thèm giấu giếm thân phận, rõ ràng là không vừa mắt Chu Kiệt, hắn đứng ở giữa cũng cảm thấy hơi khó xử.
“Hừ, tên nhóc nhà ngươi, nếu không nể tình tên kia ta đã giết người từ nãy rồi, còn dám đứng đó mắt tròn mắt dẹt nhìn ta.”
Chu Kiệt lập tức nhảy dựng lên, cảnh giác nhảy cách xa ba mét. Ánh mắt hắn trở nên hung dữ.
“Yêu quái ở đâu ra, dám đến đây tác oai tác quái, khôn hồn thì cút đi, Trường Thanh cứu ngươi một mạng, ngươi cũng đã trả nợ dắt hắn xuống núi, nể tình Trường Thanh ta không giết ngươi ngay bây giờ, bây giờ ngươi lập tức chạy lên núi còn kịp, lần sau gặp ta cũng sẽ không đơn giản thả đi như hôm nay.”
“Đúng là sống lâu chuyện gì cũng có thể thấy, tổ tông ta sống mấy ngàn năm cũng chưa từng bị một tên dưỡng khí sơ kỳ ba mạch như ngươi đe dọa, nếu ngươi đã không muốn sống vậy tự mình đi chết nhanh nhanh đi.”
Chu Kiệt đỏ mắt không nhiều lời nữa, xoạt một cái rút ra một lá bùa, miệng lẩm nhẩm chú pháp, lá bùa lập tức sáng lên ánh sáng đỏ rực.
3
0
6 ngày trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
