Chương 6
chương 6
Hồ Yết lập tức để lộ chân thân tám đuôi, vút một cái nhảy lên. Chu Kiệt tái mặt, hắn hiển nhiên đã nhìn thấy số đuôi sau lưng của Hồ Yết, hắn cũng đã tính đến việc con hồ ly này không tầm thường, nhưng không ngờ là vượt ngoài dự đoán đến mức này, hồ ly tám đuôi, là sức mạnh gần với yêu vương nhất, gần như đứng đầu chúng yêu.
Chu Kiệt cắn răng, một tay ném lá bùa ra, một tay rút ra một cây chày sắt lớn dắt bên hông.
“Không ngờ đời này ta lại gặp được hồ yêu tám đuôi, nhưng nhìn tư thế này của người hẳn là đã bị thương không nhẹ, nếu không cũng không cần bày tư thế hù dọa màu mè, lập tức thổi một cái giết người là được.”
Chu Kiệt căng mắt nhìn sang Trường Thanh, hét lên.
“Chạy đi, ta ở lại cản chân nó.”
Vừa dứt lời hắn lao lên, tay vung chày sắt đập xuống. Chày chưa tới nhưng khí đã lên, chày sắt này nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng thực chất nặng mấy trăm cân, chỉ dựa vào cân nặng này đập một cái đã đủ làm nứt đá đổ cây, huống gì là gia trì thêm linh khí.
Chu Kiệt cắn răng đập hết sức, một cú vung này hắn không dám giữ lại chút sức lực nào, dồn toàn bộ sức mạnh cùng linh khí trong người để đánh ra. Người bình thường nhìn thấy loại sức mạnh to lớn này hẳn sẽ tái cả mặt, nhưng hồ ly kia chỉ cười khẩy, phía sau tám cái đuôi phe phẩy, chỉ một khắc sau một quả cầu màu vàng kim tụ lại, đó là quả cầu áp súc thiên địa linh khí mà thành, xung quanh bắt đầu nổi lên gió lớn rít gào.
Chày sắt của Chu Kiệt đập xuống phía hồ ly, nhưng chỉ thấy nửa chừng ngưng lại, như thể bị một thế lực vô hình ngăn chặn lại, dù có làm thế nào cũng không thể hạ xuống. Chu Kiệt phùng mang trợn má, tăng thêm sức lực, hắn hét lên một tiếng, cảm giác toàn bộ cơ thể như muốn nứt toác ra. Căn nhà của Trường Thanh vốn đã đơn sơ lụp xụp, nay lại xuất hiện cảnh chiến đấu, chỉ trong chốc lát mọi thứ đã tan tành bay khắp nơi.
Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt, khiến Trường Thanh cũng không kịp lên tiếng ngăn cản, hắn sốt sắng vội hô lên.
“Hồ Yết, đừng bắt nạt người quá đáng.”
Hồ Yết lười biếng liếc mắt.
“Ngươi có vẻ quan tâm tên nhóc này.”
Hồ Yết chỉ mới xuất chiêu chứ chưa thật sự đánh, cho dù bây giờ xuất chiêu chỉ bằng một phần ngàn thực lực lúc đỉnh phong nhưng cũng đủ để giết Chu Kiệt vô số lần rồi. Gió xoáy xung quanh quả cầu kia ngày càng mạnh, tiếng gió rít gào, gió hình thành một loại đao phong sượt vô số lần quanh người Chu Kiệt, đánh vào người làm quần áo hắn rách tả tơi, bắt đầu xuất hiện viết máu. Chu Kiệt cắn răng, khóe miệng rỉ máu.
“Trường Thanh, ngươi chạy đi, nhớ chăm sóc cha mẹ ta.”
Trường Thanh nhíu chặt chân mày, nếu như Hồ Yết muốn giết thật thì cho dù hắn có chạy nhanh thế nào cũng không trốn thoát nổi. Vừa nhìn đã biết Hồ Yết căn bản không muốn giết Chu Kiệt, cũng không cần thiết giết, thật sự giống như là voi với kiến vậy, một con voi to lớn còn cần để ý đến con kiến nhỏ bé dưới chân mình chết hay sống sao? Hắn làm như vậy hẳn là có ý định khác.
“Hồ Yết, ngươi muốn gì?”
Hồ Yết nhếch miệng, khinh bỉ nhìn Chu Kiệt một cái.
“Hừ, nhóc con không biết tự lượng sức, ngươi cảm thấy dựa vào chút sức mạnh dưỡng khí kỳ ba mạch của ngươi có thể chống đỡ ta đến tận bây giờ sao.”
Nói rồi hắn nhìn qua Trường Thanh, thản nhiên nói.
“Ta muốn ngươi đi theo ta, ta biết ngươi chẳng có gì nuối tiếc trên thế gian này, nếu mạnh mẽ bắt ép ngươi thì ngươi chỉ cần một đao liền tự kết liễu gọn gàng, loại người như ngươi quá khó nắm giữ, không người thân để uy hiếp, cũng không có dục vọng để khơi dậy. Hiếm thấy có người vẫn làm ngươi để tâm đến, thật là đúng lúc.”
“Đi theo ngươi? Một tên phế vật như ta, cũng không có chí làm anh hùng cái gì đó, đi theo ngươi thì có ích gì chứ?”
“Tất nhiên ta tự có cách nhìn của ta, ngươi chỉ cần biết đối với ta ngươi còn có ích là được, dù sao ta cũng không giết ngươi.”
Trường Thanh nhìn thẳng vào mắt hắn, Hồ Yết không tránh né cũng nhìn lại, hai người im lặng vài hơi. Ánh mắt Trường Thanh lại đảo qua Chu Kiệt đang bị thương khắp người, thở dài một tiếng.
“Được rồi, thả người.”
Hồ Yết đạt được mục đích lập tức thu lại thuật pháp, duy trì thuật pháp cao cấp lâu cũng không tốt với tình hình hiện tại của hắn, quá tốn sức. Hồ Yết vừa thu tay Chu Kiệt liền cảm thấy toàn thân như được cởi bỏ một lớp xiềng xích nặng trịch xuống, lập tức ngã nhào ra mặt đất. Hắn ho mấy tiếng rồi khó nhọc nhìn về phía Trường Thanh.
“Ngươi… Đừng tin mấy lời yêu quái nói, không biết chừng nửa đường hắn lại giết chết ngươi.”
Trường Thanh khoát tay, tiến lại đỡ Chu Kiệt lên, xem qua vết thương của hắn.
“Không sao, tự ta có tính toán.”
Mặc dù nhìn vết thương trên người Chu Kiệt rất đáng sợ, nhưng thực ra đều là vết thương ngoài da, chảy máu nhiều nhưng không ảnh hưởng đến căn cơ. Trường Thanh lấy nước rửa sạch vết máu, sau đó lại bôi thuốc cho hắn.
Không khí nơi này rất ngượng ngùng, hồ ly kia thì nằm lên đầu Trường Thanh, nhàn nhã nhìn Trường Thanh bôi thuốc cho Chu Kiệt, Trường Thanh thì không để ý đến nó chăm chú làm việc của mình, Chu Kiệt thì cảnh giác nhìn lên hồ yêu, mắt lộ sát khí.
May mà chỗ ở của Trường Thanh ở tương đối xa thôn dân nên trận chiến vừa rồi không gây nên sự chú ý. Nhưng nhà cũng không còn nữa rồi, chỉ còn lại đống đổ nát hoang tàn.
…
“Ngươi muốn ta đi đâu cùng ngươi.”
Trường Thanh dò hỏi, dù sao cũng đã đồng ý đi, nhưng chí ít cũng phải biết là đi đâu đã chứ.
“Ta cũng không biết.”
“Không biết?”
Trường Thanh cạn lời, bắt ta đi cùng cho bằng được bây giờ lại nói là không biết, đùa cái gì vậy. Chu Kiệt ngồi cạnh lạnh lùng.
“Hừ, đừng trách ta nói khó nghe, ngươi bắt Trường Thanh đi theo ngươi, nhưng đi đến đâu ngươi lại không biết, nếu không phải ngươi là hồ ly đực ta còn nghĩ ngươi đang có ý đồ gì với hắn, muốn hắn đi du sơn ngoạn thủy kết giao thành phu thê với ngươi đấy. À… cũng không phải không có khả năng, có một số tên có sở thích kỳ quái không chừng…”
Trường Thanh trợn trắng mắt, tên này đúng thật là ăn nói khó nghe, giống như lúc nào cũng chỉ sợ ăn đòn không đủ no vậy. Hồ Yết không phản ứng lại, bộ lông hồ ly trắng bị lửa chiếu thành những cái bóng lốm đốm đen, đôi mắt đỏ lạnh lùng nhìn đăm chiêu vào đống lửa đang chiếu sáng lập lòe. Không khí bỗng trở nên im lặng kỳ lạ, cổ họng Chu Kiệt nghẹn lại, chợt cảm thấy bản thân đúng là hơi tung bay, hắn hiểu rõ chênh lệch sức mạnh giữa hai người lớn đến mức nào. Nhưng tình cảnh bây giờ của hắn hết sức khó xử, không biết nên ở lại bảo vệ Trường Thanh hay trở về nhà với cha mẹ. Mà cũng không biết tên hồ ly này có đồng ý thả hắn đi hay không. Trường Thanh đánh tiếng.
“Được rồi, nếu không còn vấn đề gì thì thả hắn đi đi.”
Trường Thanh quay qua nhìn Hồ Yết, thấy hắn đăm chiêu không đáp lại, Trường Thanh liền ra hiệu cho Chu Kiệt mau lặng lẽ rời đi. Chu Kiệt có chút do dự, hắn với Trường Thanh đã chơi với nhau từ nhỏ, thật sự không muốn nhìn thấy bằng hữu này của mình rơi vào hố lửa. Hắn không sợ chết, nhưng hắn lại sợ cha mẹ của mình không có hắn thì phải làm sao. Cha không tỉnh lại, mấy năm nay việc nặng trong nhà đều do hắn xung phong cáng đáng, bây giờ mẹ hắn chỉ còn hắn là chỗ dựa duy nhất, nếu cả hắn cũng không xong thì mẹ hắn không thể gánh vác nổi việc vừa kiếm sống vừa chăm sóc một người bệnh mất đi tri giác được.
2
0
6 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
