Chương 4
Chương 4
Trường Thanh lưng đeo giỏ tre, tay cầm gậy gỗ đào đi xuống núi. Đi từ lúc trời còn sáng đến khi trời sẩm tối mới thấy được phía xa có từng đốm ánh sáng hắt lên mờ mờ.
Loanh quanh trên núi mấy tháng trời cuối cùng cũng ra khỏi núi, hắn chậc lưỡi đi theo con đường mòn lần mò về phía cái chòi nhỏ bên ngoài thôn của mình.
…
“Ngươi chắc chắn đây là chỗ cho người ở sao?”
Một con hồ ly trắng lười biếng nằm trên vai Trường Thanh, hé mắt nhìn vào cái nhà nhỏ lụp xụp trước mắt.
“Biết sao được, dù sao cũng lâu lắm rồi không về, có lẽ bọn họ đều cho rằng ta đã tèo ở trên núi từ mấy tháng trước. Hơn nữa đương nhiên nơi này không thể so với cung điện nguy nga của Hồ tộc được rồi.”
Trường Thanh nhún vai bước chân vào. Vốn dĩ trước đây khi hắn còn ở, xung quanh cũng được quét dọn sạch sẽ, trong nhà thì chất đầy thảo dược thuốc thang. Bây giờ không biết sao lại trống huơ trống hoác, xung quanh toàn bụi bặm tơ nhện bám đầy, thật sự đúng là biến thành nhà hoang.
Trường thanh lấy chổi phủi phủi bụi bặm, trong nhà chỉ còn đúng một cái giường tre cùng cái bàn nhỏ, còn lại đồ đạc đã không cánh mà bay. Như vậy cũng tốt, số thuốc hắn để dành trong nhà nếu được người trong thôn lấy về tận dụng vậy là tốt nhất, để đó mấy tháng trời không ai bảo quản phơi nắng, để hư hao mới đúng là lãng phí.
“Đêm nay ngủ tạm vậy.”
Con hồ ly trắng kia nhảy từ trên vai Trường Thanh xuống nhảy lên giường nằm. Con hồ ly đó chính là Hồ Yết, mặc dù đã được chữa trị mấy tháng nhưng muốn duy trì biến thành hình người liên tục rất tốn sức, hắn liền dứt khoát biến trở lại thành hình dạng hồ ly.
Vả lại hiện giờ không biết đám người vây đánh hắn kia còn lảng vảng chỗ này hay không, biến thành hồ ly, giấu đi khí tức của mình sẽ an toàn hơn nhiều so với biến thành hình dạng người thường.
“Ngươi cứ định đi theo ta vậy sao, sao không trở về địa bàn hồ tộc của ngươi đi, núi nhỏ này sao có thể giữ chân nhân vật tai to mặt lớn như ngươi được.”
“Hừ, hiện giờ trong hồ tộc chắc chắn đang loạn cào cào, nếu đã muốn đánh thì nên đánh cho lão tổ tông ta chết hẳn, nếu đã để ta sống sót thì chắc chắn bọn chúng không có kết quả tốt đẹp gì. Ngươi cứ chờ đi, không sớm thì muốn hồ tộc cũng sẽ thả tin tức mới chiếu cáo thiên hạ, nói không chừng đến lúc đó ngay cả cái núi nhỏ này của ngươi cũng không còn yên bình.”
“Vậy cũng chẳng liên quan gì đến ta, từ nhỏ ta sống ở đây, không cha không mẹ, một thân một mình trưởng thành đến bây giờ cũng không có thứ gì làm ta lưu luyến.”
Hồ Yết cuộn tròn người lại, tìm một tư thế thoải mái nằm.
“Chẳng lẽ cả đời này ngươi cứ muốn chôn thân một chỗ hay sao. Chẳng lẽ ngươi không muốn bản thân mình có thể tu luyện thuật pháp, trở thành người có sức mạnh vô song, một tay che trời, tạo ra chiến tích hiển hách, vạn người ngưỡng mộ hay sao?”
Trường Thanh than nhẹ, đẩy thân hình hồ ly qua một bên, nằm xuống giường, kê tay lên trán nói.
“Đời này ta không biết bản thân vì sao lại sinh ra, cũng không biết mình sống vì cái gì.”
“Ta thấy y thuật của ngươi cũng khá được, sao không thử đi tìm xem điểm cuối cùng của y thuật là gì, liệu y thuật trên đời này có điểm cuối cùng không? Cả đời này của ta đều dùng để đi tìm kiếm giới hạn cao nhất của sức mạnh, ta muốn biết, cái gọi là Thần, là thứ sức mạnh thế nào, liệu như thế nào mới có thể chạm tay đến ngưỡng cửa của nó.”
Đôi mắt Trường Thanh hơi lóe lên, trong một khoảnh khắc hắn quả thật có xúc động muốn làm một người không an phận, muốn trở thành thiếu niên xông pha giang hồ đi tìm kiếm thứ cao siêu hư vô mịt mù kia.
Nhưng chỉ một khoảnh khắc đó thôi, có lẽ đó chính là cảm xúc thật sự của một thiếu niên 16 tuổi, hắn ép bản thân bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói.
“Muốn đứng trên đỉnh cao thứ phải đánh đổi cũng không tầm thường, ta cũng không biết bản thân có thể lấy cái gì ra để đánh đổi.”
Hồ Yết im lặng, hắn cũng không muốn nhiều lời, muốn thay đổi suy nghĩ của một người không phải chuyện dễ dàng, huống hồ Trường Thanh cũng không phải người quan trọng đến mức Hồ Yết phải phí sức dùng miệng lưỡi thuyết phục.
…
Sáng hôm sau.
Sáng nay Trường Thanh dự định sẽ đi vào thôn thông báo với mọi người việc trên núi có trận pháp, tránh cho có người đi lên núi lạc đường. Hắn nhìn sang con hồ ly đang lười biếng nằm ngủ nói.
“Hồ Yết, ngươi có thể biến hình thành hồ ly bình thường được không? Ngươi để tám cái đuôi phe phẩy như vậy vừa gặp đã biết là yêu vật không tầm thường, ta cũng không muốn kiếm thêm rắc rối.”
Hồ Yết không thèm trả lời, chỉ thấy xung quanh người hắn có ánh sáng vàng lóe lên một chút, lập tức tám đuôi hợp lại thành một chiếc đuôi to trắng muốt, trông rất mềm mại.
Hồ Thanh sửa soạn lại một chút, hồ ly lập tức nhảy lên vai hắn.
“Ngươi tự xuống đi bộ đi.”
“Hừ, lão tổ tông ta sống lâu hơn nhóc con ngươi mấy ngàn năm, chỉ luận về tuổi tác ngươi cũng phải gọi ta bằng ông nội lập đền thờ cúng rồi, tôn kính chút đi.”
Trường Thanh nhếch miệng.
“Đừng tưởng ta không biết vì sao ngươi đi theo ta, nếu không phải có đôi mắt này có lẽ ngươi đã giết ta từ lâu rồi.”
Hồ Yết liếc mắt.
“Phiền phức.”
Hắn nhảy xuống, dùng chân vuốt vuốt lại lông đầu, kiêu ngạo ưỡn ngực nhảy ra ngoài.
Trường Thanh cảm thấy buồn người đi theo sau. Chẳng mấy chốc cả hai đã đi vào cổng thôn, trong thôn người dân đều đang tất bật buôn bán làm lụng, nhìn vào rất có cảm giác cuộc sống yên bình.
Đợi đến khi Trường Thanh đi vào trước một quầy hàng bánh bao, mỉm cười chào hỏi với bà chủ, lúc này mới có người phát hiện ra sự xuất hiện của hắn.
“Ơ, ngươi, Trường Thanh.”
Dì Lựu mở to mắt kinh ngạc thốt lên, đứng hình mất mấy giây mới phản ứng lại.
“Trường Thanh, ngươi chưa chết? Ngươi còn sống, trời ơi, Chu Kiệt, mau ra đây, Trường Thanh trở về rồi.”
Dì Lựu nói xong bỏ hết đồ đạc trong tay xuống, chạy lại nắm lấy vai Trường Thanh xoay vòng vòng, nhìn trái ngó phải. Sau khi dì Lựu la lên, mọi người xung quanh cũng chú ý đến, bắt đầu nhao nhao tụ họp lại.
“Trường Thanh, là Trường Thanh.”
“A Thanh, con còn sống sao?”
“Trời ơi gần nửa năm mất tích mà vẫn còn sống ư?”
“Thời gian qua ngươi đã đi đâu vậy?”
… …
Trường Thanh chưa kịp trả lời thì bị một thứ gì đó mạnh mẽ lao vào người, ầm một cái ngã nhào ra đất. Cảm giác như thể bị một con trâu điên húc vào sau đó đè ngã ra đất. Giọng nói sang sảng vang lên.
“Ha ha ha, ta biết ngay ngươi chưa chết, sao có thể chết dễ dàng như vậy được chứ, Trường Thanh nhà ngươi mạng dai còn hơn đỉa cơ mà.”
Trường Thanh hự một cái, cảm giác bản thân sắp bị nội thương đến nơi, hai tay vùng vẫy đập liên tục vào tên trâu điên đang đè bên trên.
“C..Cút..xuống…”
Tên kia vừa cười ha hả vừa đứng dậy, hắn phủi phủi bụi đất trên quần áo, tiện tay kéo Trường Thanh dậy.
“Thật không hiểu nổi sao tên yếu nhớt như ngươi lại có thể một thân một mình sống sót trên núi cả nửa năm được nữa, đúng là thần kì.”
“Hừ, vậy rốt cuộc là ngươi muốn thấy ta sống hay là chết đây?”
Trường Thanh khịt mũi, liếc nhìn Chu Kiệt, tên này dáng người cao to vạm vỡ, bắp thịt cuồn cuộn. Ở trong thôn chỉ có hắn là người tầm tuổi thường qua lại với Trường Thanh, những đứa trẻ khác khi thấy hắn không cha không mẹ, lại chẳng mấy mặn mà việc giao du với người lạ nên thường chọn cách lảng tránh khi vô tình đụng mặt hắn. Chỉ có tên ngốc này là thường tìm đến hắn, nói muốn học tập y thuật để cứu người.
2
0
6 ngày trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
