Chương 9 - Võ Vân Anh
Mạc Thy Lan sải bước uyển chuyển, tiến về phía Lê Gia Nghi. Nàng vươn tay ngọc ngà, nắm lấy lọn tóc sau gáy Nghi, động tác tuy nhẹ nhàng nhưng lại khiến cô bé không thể nào tránh né. Ngón tay thon dài véo mạnh vào má Nghi, khiến khóe mắt cô bé ngấn lệ.
Giọng nói lạnh lùng, mang theo ý mỉa mai cất lên.
"Càng lớn càng giống phụ thân ngươi. Nếu trên mặt có thêm vài vết sẹo nữa thì càng giống đấy."
Dù đau đớn, ánh mắt Gia Nghi vẫn toát lên vẻ kiên cường, không hề khuất phục. Cô bé không cầu cứu bất kỳ ai, tự mình đối mặt với tình huống.
"Mạc gia chủ, ta thấy dung mạo ta giống ngài hơn là giống phụ thân."
Quả thật, nếu nhìn kỹ, có thể thấy ngũ quan của Lê Gia Nghi khi trưởng thành sẽ có nét tương đồng với Mạc Thy Lan.
Câu nói của Nghi khiến Mạc gia chủ càng thêm tức giận. Nàng giáng một cái tát mạnh vào mặt cô bé.
Chứng kiến cảnh tượng này, Lạc Thiên Kiệt và dược sư Hùng nóng mắt, định xông vào can thiệp. Nhưng Trần đại phu đã nhanh chóng ngăn cản. Ông nhìn hai người, lắc đầu.
"Hai vị xông vào lúc này chỉ e không giải quyết được gì, ngược lại còn mang họa vào thân, thậm chí ảnh hưởng đến quyền Khải Linh của con bé. Cứ bình tĩnh quan sát, nếu tình hình xấu đi, lão phu sẽ ra tay trợ giúp."
Tuy lòng như lửa đốt, nhưng Lạc Thiên Kiệt và dược sư Hùng cũng đành cố gắng kiềm chế.
"Đa tạ Trần đại phu." Lạc Thiên Kiệt nghiến răng, ánh mắt hiện lên tia phẫn nộ.
Dược sư Hùng thở dài, ánh mắt chất chứa nỗi buồn vô hạn. Ông kể lại câu chuyện cho Trần đại phu, cũng như là giải thích với Thiên Kiệt.
"Haizzz... Con gái lão, Lê Hà, trong một lần vào rừng thu hái thảo dược đã vô tình cứu Mạc Đại Long - trưởng nam Mạc gia. Hai người nam thanh nữ tú, nảy sinh tình cảm, sau đó sinh hạ Nghi nhi. Mạc gia ban đầu phản đối kịch liệt, nhưng vì Đại Long là trưởng nam, tương lai kế thừa gia tộc, nên cuối cùng cũng phải chấp nhận. Năm Nghi nhi lên năm tuổi, hai vợ chồng bị ám hại, chết một cách bí ẩn. Mạc gia đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Nghi, nói nó là sao chổi hại cha hại mẹ, rồi đuổi nó ra khỏi gia tộc, cấm mang họ Mạc. Khi lão nhận được tin dữ, vội vàng chạy đến thì Nghi nhi đã bị bỏ rơi ở cửa sau ba ngày trời, tiều tụy đáng thương."
Giọng nói của dược sư Hùng càng lúc càng phẫn uất, khó kìm nén cơn giận. Lạc Thiên Kiệt thấu hiểu nỗi lòng của sư phụ, tiến đến vỗ về an ủi.
"Mạc gia... bọn họ là loại người như vậy sao? Bề ngoài thì luôn tỏ ra là danh gia vọng tộc, luyện đan cứu thế." Trần đại phu nhìn về phía Mạc Thy Lan và đoàn người Mạc gia, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Mạc Thy Lan sau khi tát Gia Nghi, không nói thêm lời nào, quay trở lại chỗ ngồi.
Hai vị gia chủ còn lại cũng không hỏi han nhiều. Chuyện con riêng, gia tộc nào mà chẳng có. Cả ba vẫn cười nói vui vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Ba đại gia tộc còn lại lần lượt xuất hiện và tiến vào quảng trường, mỗi gia tộc đều mang một khí chất riêng biệt, tạo nên một bức tranh đa sắc màu.
Trần gia với khí thế trầm ổn, từng bước đi đều toát lên sự uy nghiêm và vững chãi.
Lương gia lại mang vẻ uy nghiêm lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như dao, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Thẩm gia thì toát lên sự tinh ranh, khó lường, từng cử chỉ đều ẩn chứa sự tính toán sâu xa.
Mỗi gia tộc đều như một ngọn núi sừng sững, tạo nên thế chân vạc vững chắc cho Lục Lạc Thành.
Bỗng nhiên, không khí quảng trường trở nên náo nhiệt hơn khi một nhân vật mang theo vẻ bệ vệ, hào nhoáng xuất hiện. Lưu Tấn Tài, thành chủ Lục Lạc Thành, thân hình phúc hậu với chiếc bụng phệ và khuôn miệng chúm chím đầy đắc ý. Vừa tiến vào quảng trường, hắn đã được các gia chủ đứng dậy chào đón nồng nhiệt.
Lục Lạc Thành, thành thị trung tâm của Nam Thổ man hoang, nơi phồn hoa đô hội, tụ hội tinh hoa của vùng đất này. Lưu Tấn Tài, vị thành chủ quyền lực, không chỉ nắm giữ quyền hành trong khu vực, mà còn có quan hệ mật thiết với đế đô. Hắn là kẻ thông minh, biết tiến biết lùi, lại khéo léo trong đối nhân xử thế, nên rất được lòng sáu đại gia tộc.
Sau khi trao đổi vài câu xã giao với các gia chủ, Lưu Tấn Tài tiến về phía tế đàn, giọng nói vang vọng khắp quảng trường:
“Một năm hồng phúc tề thiên đã trôi qua dưới sự phù hộ của Đấng Tối Cao. Không lời nào có thể diễn tả sự xúc động của ta khi được quản lý Lục Lạc Thành dưới ánh sáng của ngài. Muôn dân bá tánh an cư lạc nghiệp, nhi đồng khắp nơi đều hướng về tiên đạo. Thực sự một kỷ nguyên vĩnh hằng của Đấng Tối Cao đã đến! Hôm nay, bổn Thành chủ xin được chủ trì Khải Linh Chiếu. Mong rằng bá tánh gần xa sẽ ủng hộ!”
Tiếng hò reo, vỗ tay vang dội từ phía dân chúng như sóng dậy. Trần đại phu đứng bên cạnh Lạc Thiên Kiệt, khẽ lẩm bẩm đánh giá vị thành chủ.
“Hắn thật biết cách lấy lòng người khác. Ngay cả dân đen hèn mọn cũng không ngoại lệ. Đó là cách mà một phàm phu tục tử như Lưu Tấn Tài leo lên được vị trí như ngày hôm nay.”
Lưu Tấn Tài tiếp tục bài diễn văn của mình.
“Hôm nay là một ngày trọng đại, không chỉ với Nam Thổ chúng ta, mà còn với cả thế giới. Cứ ba trăm năm, Đấng Tối Cao lại ban xuống ơn huệ lớn lao cho những kẻ tu hành và những kẻ sắp bước vào con đường tu luyện. Đó chính là Đại Ân Điển! Hôm nay, bất cứ đứa trẻ nào có duyên với Thần Ấn, dù chỉ là Hạ cấp Thần Ấn, cũng sẽ được ban tặng một viên Nạp Linh Châu, giúp chúng bước vào Khai Ngộ Cảnh.”
Lời vừa dứt, dân chúng bên dưới như vỡ òa. Tiếng hò reo, tiếng cười nói vang vọng khắp quảng trường. Đám trẻ đăng ký Khải Linh càng thêm phấn khích, ôm chầm lấy nhau trong niềm vui sướng khôn xiết. Chỉ có những người thuộc các đại gia tộc là vẫn giữ được bình tĩnh. Có lẽ họ đã biết tin tức từ trước, hơn nữa, Nạp Linh Châu cũng không phải vật phẩm quá quý giá đối với họ.
Lưu Tấn Tài lại cất giọng.
“Tham dự Khải Linh Chiếu hôm nay, còn có đại diện của hai đại gia tộc đến từ Đông Mộc đại lục - Dương Diễn đạo hữu và Phan Lưu Linh đạo hữu.”
Âm thanh gầm rú bỗng vang lên từ trên cao. Hai đoàn người xuất hiện trên không trung, một bên cưỡi hắc sư tử oai phong, một bên cưỡi bạch hổ dũng mãnh, lướt trên mây về phía quảng trường.
Một nam nhân trẻ tuổi, phong thái như thư sinh, nhẹ nhàng bước xuống từ lưng bạch hổ, chắp tay thi lễ:
“Tại hạ Dương Diễn, Dương gia, xin bái kiến Lưu thành chủ và các vị gia chủ lục đại gia tộc.”
Kế đến là một nữ tử nhỏ nhắn, linh hoạt, toát lên vẻ đáng yêu khiến người ta muốn che chở. Nàng khẽ cúi đầu, giọng nói trong trẻo:
“Tiểu nữ Phan Lưu Linh, Phan gia, xin bái kiến Lưu thành chủ và các vị gia chủ lục đại gia tộc.”
Các gia chủ đều đứng dậy đáp lễ những vị khách quý đến từ xa. Lưu Tấn Tài mỉm cười, giọng nói đầy sự kính trọng.
“Hoan nghênh hai vị đạo hữu từ Đông Mộc đại lục. Mong rằng các vị bỏ qua nếu bổn thành chủ có sai sót trong quá trình tiếp đón.”
Dương Diễn khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhưng không kém phần lịch thiệp:
“Lưu thành chủ khách sáo rồi. Chúng ta rất mong được chứng kiến Khải Linh Chiếu lần này.”
Phan Lưu Linh cười tươi, giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân:
“Tiểu nữ cũng rất vui khi đến đây, thành chủ đừng bận tâm.”
Hai vị khách quý từ Đông Mộc đại lục vừa an vị tại hai chiếc ghế phía bên phải, Lưu Tấn Tài lại tiếp tục lên tiếng, giọng điệu thêm phần bí ẩn, hào hứng:
“Nhân vật sẽ xuất hiện tiếp theo đây là một bất ngờ lớn! Vị khách quý này là một nhân vật cực kỳ quyền cao chức trọng đến từ Đế đô, trong chuyến du ngoạn đã tình cờ ghé qua Lục Lạc Thành. Thật vinh hạnh cho chúng ta khi người này đã đồng ý nán lại để tham dự Khải Linh Chiếu ngày hôm nay. Người mà ta muốn nhắc đến nổi danh với cái tên ‘Cửu Trùng Địa Ngục’, là nỗi ám ảnh của tội nhân Đế đô, là chiếc roi da khiến ba đời đế vương cũng phải e dè.”
Lưu Tấn Tài dừng lại một chút, ánh mắt tinh quái lướt qua đám đông, như muốn tận hưởng sự tò mò của mọi người.
Lâm Cương xoa cằm, lẩm bẩm.
“‘Cửu Trùng Địa Ngục’? Phải chăng là người đó? Ta chỉ nghe danh chứ chưa từng gặp mặt.”
Rồi ông quay sang Huỳnh Lân, hỏi.
“Huỳnh gia chủ, ý ngài thế nào?”
Huỳnh Lân phe phẩy quạt, gật đầu.
“Ta cũng từng nghe đồn người này thủ đoạn tàn độc, tra tấn chưa từng thất bại. Có lời đồn rằng, nhiều tù nhân sau khi được trả về đã tự sát vì không chịu nổi nỗi ám ảnh từ hình phạt của người này.”
Trần Tí – Trần gia chủ – lúc này mới lên tiếng, giọng điệu hơi ngượng ngùng.
“Thật hổ thẹn, nhưng tại hạ chưa từng nghe đến danh tiếng của người này. Xin các vị kể rõ hơn cho tại hạ được biết.”
Lương Lệ – Lương gia chủ – vốn lạnh lùng, ít nói lại lên tiếng giải thích.
“Trần gia chủ, ngươi mới tiếp quản gia tộc chưa lâu, chưa từng đến Đế đô nên không biết cũng phải. Người này là một trong Lục Bộ, có quyền lực lớn, tâm cơ sâu sắc, và hơn hết là tu vi cực kỳ cao thâm.”
Mạc Thy Lan, cũng là tân tộc trưởng giống như Trần Tí, nên im lặng lắng nghe.
Còn Thẩm Hải – Thẩm gia chủ – thì cười nhếch mép, ánh mắt lưu chuyển, như đang ấp ủ âm mưu.
Lưu Tấn Tài quan sát phản ứng của mọi người, rồi lên tiếng:
“Chắc hẳn có người đã đoán ra được thân phận của vị khách quý này. Vậy ta không làm mất thời gian nữa, xin mạn phép giới thiệu, Hình Bộ Thượng Thư – Võ Vân Anh!”
Dứt lời, một bóng hình yểu điệu thoắt ẩn thoắt hiện trên lầu cát phía sau tế đàn. Mạc Thy Lan vốn được gọi là đại mỹ nhân, nhưng khi so với người này, nhan sắc của nàng cũng trở nên nhạt nhòa.
Nàng bước xuống, mỗi bước đi đều toát lên vẻ quyến rũ, quyền quý. Dáng người cao ráo, không thua kém bất kỳ nam nhân nào, đường cong hoàn mỹ như được tạo tác bởi nghệ nhân tài ba nhất.
Bộ y phục đen tuyền ôm sát cơ thể, bên ngoài khoác lớp áo choàng mỏng như sương khói, vừa kín đáo, vừa khoe khéo những đường nét gợi cảm, tạo nên vẻ đẹp vừa quyến rũ, vừa bí ẩn.
Ánh mắt của nàng sắc lạnh tựa hàn băng, như khiến nhiệt độ xung quanh giảm xuống chóng mặt. Cả nam lẫn nữ đều không thể rời mắt khỏi dung nhan tuyệt thế của nàng.
Đây chính là Võ Vân Anh, Hình Bộ Thượng Thư suốt ba đời triều đại nhà Kim, người được mệnh danh là "Cửu Trùng Địa Ngục".
Chứng kiến Võ Vân Anh, Gia Nghi không khỏi thốt lên một tiếng kinh ngạc, tựa hồ như gặp lại cố nhân.
"A, tỷ tỷ thần tiên..."
Thanh âm non nớt của nàng chìm giữa biển người đang sững sờ trước khí chất "Cửu Trùng Địa Ngục" của Võ Vân Anh, chỉ có Lạc Thiên Kiệt là chú ý đến chi tiết này.
"Thần tiên tỷ tỷ mà Nghi nhắc tới chính là nàng ta sao? Tại sao một vị quan lớn như vậy lại để tâm đến một phàm nhân như Nghi? Hy vọng nàng không có ác ý..."
Vô vàn nghi vấn xoay chuyển trong tâm trí Lạc Thiên Kiệt.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của hắn, Võ Vân Anh khẽ liếc nhìn nhóm Lạc Thiên Kiệt, gật đầu nhẹ, rồi tao nhã an tọa vào chiếc ghế bên phải, một trong ba vị trí tôn quý nhất.
Nàng không hề mở lời hàn huyên, ngược lại, các gia chủ, kể cả hai vị khách đến từ Đông Mộc, đều lần lượt tiến đến bái kiến vị Thượng thư đại nhân này.
Nhưng tính cả Võ Vân Anh và Lưu Tấn Tài, mới chỉ có mười người, vẫn còn một vị trí trống. Chiếc ghế chính giữa, chạm trổ long phượng vàng ròng, điểm xuyết đá quý hiếm lạ, đệm da yêu thú cấp cao, tựa hồ chỉ dành cho bậc chí tôn.
Lưu Tấn Tài ngước nhìn bầu trời, lẩm bẩm.
"Thời gian cũng vừa vặn."
Một đạo linh quang thanh khiết từ không trung giáng xuống. Tiếng nhạc tiên lung linh vang vọng, khiến lòng người trào dâng cảm giác thần thánh, bất khả xâm phạm.
Một đoàn kiệu mười người khiêng, nhẹ nhàng lướt xuống từ tầng mây. Sau kiệu là hàng đồng nữ tu áo trắng, che kín mặt, rải hoa thơm suốt đường đi.
Khi đoàn người đến gần, muôn loài đều quỳ mọp, ngay cả Võ Vân Anh cũng không dám thất lễ.
Từ trong kiệu, một thân hình uy nghi bước ra, khoác trên mình bộ tử bào thêu kim tuyến, lấp lánh như thần huy. Khuôn mặt được che kín bởi mũ rộng vành tinh xảo.
Hai nữ tu tiến lên dìu người nọ xuống quảng trường.
Lưu Tấn Tài còn đang quỳ rạp, lớn tiếng hô.
"Toàn thể quan viên, gia tộc, bách tính Lục Lạc Thành cung nghênh Thần Sứ giá lâm! Cung chúc Thần Sứ sớm ngày viên mãn, phò tá Đấng Tối Cao đại nghiệp vĩnh hằng!"
Thanh âm vang dội trong không gian tĩnh mịch, mọi người đều nín thở, đến trẻ con cũng không dám khóc.
"Miễn lễ."
Giọng nói cao vút, không phân biệt nam nữ, phát ra từ người vừa đáp xuống.
Chỉ khi người đó an tọa, mọi người mới dám đứng dậy.
7
0
1 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
