Chương 10 - Thẩm Khôn
Lạc Thiên Kiệt đứng lên, trong lòng dâng lên một luồng suy tư sâu kín. Hắn nhìn về phía tế đàn, nơi vị Thần Sứ bí ẩn đang đứng, ánh mắt lóe lên một tia thắc mắc.
“Hóa ra nơi đây cũng có Thần Sứ. Không biết bọn họ có biết đến đám Người Sa Thần Sứ không? Nếu quen biết, liệu giữa họ là địch hay bạn?
Một niềm hy vọng trở về nhà thoáng qua trong lòng hắn, nhưng ngay lập tức bị dập tắt bởi sự thận trọng. Hắn biết rõ, nơi đây không phải chỗ để bộc lộ tâm tư.
“Bất quá, tên Thần Sứ này quả thật khác xa đám Sa Thần Sứ. Hắn quá phô trương, Thần Sứ ở Bắc Đẩu Tinh thậm chí còn đi bộ, đi kiệu quan tầm trung khá bình thường.”
Lạc Thiên Kiệt chỉ dám nghĩ thầm trong lòng, nếu ai đó đọc được suy nghĩ của hắn, chắc chắn sẽ tố cáo hắn tội chết.
Trên khu vực tế đàn, vị Thần Sứ bí ẩn kia đang trao đổi với Lưu Tấn Tài điều gì đó, mà Lưu thành chủ thì gật đầu lia lịa, tỏ ra hết sức cung kính.
Sau đó, hắn quay đầu lại thông báo:
“Quả thật là hồng phúc, năm nay thành ta vinh dự đón chào Mục Thần Sứ, một trong Nhất Bách Linh Nhất Đại Tướng của Đấng Tối Cao. Khải Linh Chiếu sẽ bắt đầu ngay bây giờ, con cháu lục gia tộc xếp hàng ra phía trước, con dân bá tánh chịu khó đứng phía sau. Đây là quy củ, mong bá tánh gần xa thông cảm.”
Lời của Lưu Tấn Tài như mật ngọt, dù rõ ràng là phân biệt đối xử nhưng cũng không khiến người ta oán hận.
Lê Gia Nghi cũng tiến đến chỗ xếp hàng, vì chuyện vừa nãy với Mạc gia nên cô bé lại được nhiều người chú ý hơn. Không biết vô tình hay cố ý, chỗ Gia Nghi lại đứng ngay sau một đứa cháu trai họ Mạc, tên Mạc Phúc.
Đứa nhỏ này quần áo chỉnh tề, chải chuốt gọn gàng, tuy còn bé nhưng đã toát ra phong độ của con cháu danh gia đại tộc, duy chỉ có đôi mắt híp lại làm mất đi vẻ lịch thiệp tổng thể.
Mạc Phúc vênh mặt, nhìn Gia Nghi từ trên xuống dưới, ánh mắt không giấu sự khinh miệt.
"Chậc chậc, nhìn ngươi kìa, rách rưới bẩn thỉu như con chuột cống. Đã không có thân phụ mẫu dạy dỗ, lại còn mang cái dòng máu ô uế của loại phàm nhân rẻ rúng. Đúng là con hoang."
Hắn ta tiến sát lại gần Gia Nghi, ghé vào tai cô bé, thì thầm với giọng cười cợt.
"Con hoang ngươi có nuôi một con linh miêu lúc còn ở ké tộc ta đúng không?”
Cả người Gia Nghi run lên một cái khi nghe câu này.
Lúc Gia Nghi còn bé, cha nàng bận trăm công nghìn việc với vai trò trưởng nam Mạc gia, mẹ nàng thì luôn phải đi đối phó với những mối quan hệ khó nhằn do thân phận phàm nhân không được coi trọng tại nhà chồng.
Sự cô đơn trong một dinh thự xa hoa chỉ được xoa dịu khi có một con linh miêu không biết từ đâu tìm đến sân sau biệt thự của cô bé.
Con linh miêu chỉ to bằng hai nắm tay người trưởng thành, không hề cho thấy sự hoang dã, thay vào đó là nét điềm đạm sắc sảo hệt như một người đã trải qua bao bụi trần.
Toàn thân nó màu đen huyền như màn đêm, nên được Gia Nghi gọi là Tiểu Dạ. Tiểu Dạ rất thông minh, dường như nó hiểu mọi chuyện mà cô bé kể.
Thỉnh thoảng nó lại tha đến một vài loại cây thảo dược lạ, nhưng loại nào cũng khiến cô bé cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm cả người khi ngửi mùi hoặc nhai thử.
Bị những đứa trẻ khác trong Mạc gia cô lập, Tiểu Dạ là sinh vật duy nhất chịu nghe Gia Nghi nói.
Nàng nuôi Tiểu Dạ rất bí mật, không tiết lộ với cả nha hoàn thân cận, nhưng không biết bằng cách nào mà tên nhóc này lại có được thông tin này.
Mạc Phúc bật cười khoái trá khi thấy Gia Nghi run rẩy, khóe mắt rơm rớm. Hắn ta tiếp tục.
"Con mèo đó khôn thật, gia đinh không cách nào bắt được. Ta phải gọi ca ca của ta dùng lực lượng Thần Ấn mới tóm được nó. Ta đã nói với nó rằng ngươi bán nó cho ta để ngươi được nhập bọn với đám thiếu gia, tiểu thư Mạc gia bọn ta. Ngươi biết gì không? Nó hiểu hết đó! Ngươi phải nhìn cái bản mặt gào lên trong bất lực của con mèo đó trước khi bị ca ca ta nướng lên trông cũng thảm bại giống ngươi lúc này. Hắc hắc hắc.”
Vừa cười hắn vừa nhìn về phía đoàn người Mạc gia. Trong khi Mạc Thy Lan vẫn điềm nhiên nhắm mắt tỏ vẻ không quan tâm chuyện xảy ra, thì đứng bên cạnh nàng là một lão già có khuôn mặt giống Mạc Phúc đến bốn phần, đang gật gù tán dương cách tiểu tử nhà mình đánh sập tâm lý của kẻ thù.
Thậm chí Gia Nghi trong mắt bọn hắn còn không xứng đáng là kẻ thù, mà chỉ là một kẻ ăn xin đáng thương, thích hợp làm đá kê chân cho con đường vấn đỉnh của bọn hắn.
“Nếu biết gặp con hoang ngươi ở đây, thì có lẽ ta nên mang cho ngươi một miếng thịt của nó…Au…Đứa nào? Đứa nào ám sát bổn thiếu gia?”
Trong khi đang tiếp tục khủng bố tinh thần của Gia Nghi, thì Mạc Phúc bị người nào đó ném một vật thể lạ vào sau gáy.
Tìm xung quanh thì Mạc Phúc bắt gặp ánh mắt của Lạc Thiên Kiệt đang trừng trừng không kiêng nể gì hắn.
Hắn cảm thấy phẫn nộ lạ kỳ khi bắt gặp ánh mắt đó. Đó không phải là thái độ mà một phàm nhân rách rưới nên có với con cháu đại gia tộc như hắn.
Từ lúc sơ sinh hắn đã quen được nuông chiều o bế từ những nha hoàn, gia đinh trong tộc. Lúc ra đường cũng được người dân khom người chào hỏi, chưa từng có ai dám thất lễ với hắn như vậy.
“Ngươi…chán sống?”
Vừa hét, Mạc Phúc vừa chỉ tay về phía Lạc Thiên Kiệt với biểu cảm hận thù cực hạn không phù với một đứa nhóc mười tuổi như hắn.
Lạc Thiên Kiệt từ nhỏ cũng chẳng ngán ai, trong đám trẻ làng thì hắn luôn là thủ lĩnh, ở làng Thanh Long thì chỉ phải ngang tay với Trương Linh Nhi.
Nên nhìn thấy một tên nhóc khác đang kiêu căng trêu ghẹo muội muội của hắn, Lạc Thiên Kiệt cũng không dễ dàng để yên.
Hắn lè lưỡi, làm mặt quỷ khiêu khích tên nhóc Mạc Phúc thêm tức điên.
Mạc Phúc định lao ra sống mái với Lạc Thiên Kiệt, thì phía trên có tiếng nói của Lưu Tấn Tài nghiêm giọng chất vấn.
“Bên dưới có gì mà ồn ào thế? Mạc gia không biết quản con cháu à?”
Hắn liếc mắt sang Mạc gia, ý muốn nói bọn hắn tự lo giải quyết êm đẹp, đừng để mất mặt trước Thần Sứ.
Lúc này lão già có vẻ là máu mủ thân cận của Mạc Phúc đứng ra cúi người nhận lỗi.
“Lưu thành chủ, thứ lỗi tại hạ quản giáo không nghiêm. Bọn trẻ đôi khi nghịch ngợm một chút mới có lợi cho tâm tính sau này. Hi vọng Lưu thành chủ bỏ qua.”
“Được rồi, được rồi, đừng để xảy ra chuyện gì làm trễ nãi giờ giấc của Mục Thần Sứ đại nhân nữa.” Lưu Tấn tài phất tay áo, rồi đi chỗ khác không chú ý chuyện này nữa.
Mạc Phúc bị để ý, hắn biết bây giờ không thể làm gì tên nhóc ăn xin ốm yếu kia được. Đợi xong lễ hắn sẽ cho tên nhãi đó nhận đủ cả vốn lẫn lời.
Lạc Thiên Kiệt thì lại cứ tiếp tục khiêu khích Mạc Phúc bằng đủ mọi cách không lời, từ biểu cảm đến cử tay.
Mạc Phúc này bây giờ chỉ biết nhắm mắt, tay nắm chặt đến rớm máu, cố gắng tạm thời bỏ quên Lạc Thiên Kiệt ra khỏi đầu, không để hắn khiêu khích nữa.
"Để đảm bảo tính công bằng, các hài tử của các gia tộc sẽ lần lượt tiến lên tế đàn theo thứ tự đã được bốc thăm. Đầu tiên là Lâm gia, tiếp đến là Huỳnh gia, Mạc gia, Trần gia, Lương gia và cuối cùng là Thẩm gia."
Lưu Tấn Tài, thành chủ Lục Lạc Thành, cất giọng sang sảng, mắt nhìn vào tờ danh sách thứ tự đã được ấn định.
"Đầu tiên, Lâm Tuấn Tú, mười hai tuổi, mời bước lên tế đàn."
Những đứa trẻ đã quá mười tuổi vẫn được các đại gia tộc giữ lại, chờ đến ngày hôm nay mới tiến hành Khải Linh. Không phải vì Nạp Linh Châu, mà là để chờ đợi Đại Ân Điển. Năm nay, đại khí vận giáng thế, bước chân vào con đường tu hành ắt thuận buồm xuôi gió.
Các đại gia tộc, ít nhiều, đều có phương pháp để kiểm tra sơ bộ năng lực sở hữu Thần Ấn của một đứa trẻ, thậm chí còn có thủ đoạn có thể xác định cấp độ và loại lực lượng Thần Ấn mà đứa trẻ đó sở hữu.
Vì vậy, những hài tử tham gia Khải Linh Chiếu năm nay đều là những thiên tài được gia tộc tập trung bồi dưỡng, trong đó có cả Mạc Phúc.
Lâm Tuấn Tú, dung mạo tuấn tú, dù còn nhỏ tuổi nhưng đã toát lên vẻ đẹp của một nam nhân trưởng thành. Ngũ quan hài hòa, phong thái điềm đạm, lúc nào cũng nở nụ cười thân thiện, cho thấy hắn bé được giáo dưỡng rất tốt.
Khí chất của hắn hoàn toàn trái ngược với Lâm Cương - gia chủ Lâm gia - dù họ là phụ tử.
Lâm Tuấn Tú bước đến tế đàn, cung kính hành lễ với Mục Thần Sứ, Lưu Tấn Tài và các gia chủ.
"Lâm hiền điệt, ta nói ngươi mười phần giống mẫu thân ngươi đến chín phần rưỡi. Thật may mắn." Huỳnh Lân gia chủ cười trêu chọc.
"Huỳnh huynh nói vậy không đúng! Bổn tọa thời niên thiếu cũng giống tiểu Tú mười phần. Chỉ là sau này, khi tu luyện Thần Ấn chữ Thống, mới phát tướng. Tất nhiên, ta vẫn phong độ ngời ngời." Lâm Cương cũng không chịu thua.
Trong sáu gia tộc, Lâm gia và Huỳnh gia có nhiều cuộc thông hôn nhất, nên mối quan hệ giữa hai gia tộc luôn gần gũi hơn so với bốn gia tộc còn lại.
Các gia chủ khác cũng lần lượt khen ngợi Lâm Tuấn Tú.
Mục Thần Sứ vẫn im lặng, ngồi bất động trên ghế. Hắn vung tay áo, bầu không khí trở nên ấm áp hơn. Từ tế đàn, những đường ánh sáng màu tím kỳ lạ bay lên.
Dù đã từng chứng kiến cảnh tượng này, Lạc Thiên Kiệt vẫn không khỏi cảm thấy thần thánh trước sức mạnh từ tế đàn. Nó không áp bức, mà chỉ đơn giản là thỏa mãn cảm giác ấm áp, cảm giác được chở che.
"Tế đàn này cũng giống như lúc Sa Thần Sứ làm phép, mặc dù ta không hiểu những ký tự trên đó, nhưng nó rất khác với tế đàn ở làng Thanh Long." Lạc Thiên Kiệt tự nhủ.
Một luồng sáng chiếu xuống Lâm Tuấn Tú. Sau nhiều lần thay đổi màu sắc, cuối cùng, nó dừng lại ở màu vàng.
Tiếng ồ ngạc nhiên vang lên khắp quảng trường.
"Lâm Tuấn Tú, Thượng cấp Thần Ấn, thưởng ba viên Nạp Linh Châu." Giọng Lưu Tấn Tài nghiêm trang vang lên.
"Tạ thành chủ!" Lâm Tuấn Tú cười tự nhiên, có vẻ như hắn đã biết trước kết quả.
Trong ngàn năm qua, Lâm gia chỉ có số ít người đạt được Thượng cấp Thần Ấn, và Lâm Tuấn Tú là một trong số đó.
"Đúng là hổ phụ sinh hổ tử. Lâm gia chủ Thượng cấp Thần Ấn lại sinh ra một đứa trẻ Thượng cấp Thần Ấn. Có vẻ như Lâm gia sẽ vẫn ở đỉnh cao trong ngàn năm nữa."
Mạc Thy Lan là người đầu tiên chúc mừng Lâm Cương. Nàng mới tiếp quản gia tộc, cần lấy lòng các gia chủ khác. Đặc biệt là Lâm gia đang ở thời kỳ hưng thịnh.
Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy uất ức. Ca ca của nàng - Mạc Đại Long - cũng là Thượng cấp Thần Ấn. Không hiểu vì sao, hắn lại say mê một kẻ phàm phu, sinh ra một đứa con sao chổi, khiến hắn mất mạng và kéo Mạc gia xuống dốc.
Các gia chủ khác cũng lần lượt chúc mừng.
Trong thế hệ của họ, chỉ có Lâm Cương và Mạc Đại Long là Thượng cấp Thần Ấn. Từ khi Mạc Đại Long qua đời, Lâm gia trở thành gia tộc mạnh nhất.
Nếu không có ai ngang bằng Lâm Tuấn Tú, thì giống như Mạc Thy Lan đã nói - Lâm gia sẽ tiếp tục thống trị trong hơn ngàn năm.
Năm nay, Lâm gia chỉ có một mình Lâm Tuấn Tú tham gia Khải Linh, nhưng chỉ một mình hắn cũng đủ gây ấn tượng mạnh mẽ.
Chứng kiến phản ứng của mọi người trước Thượng cấp Thần Ấn, Lạc Thiên Kiệt mới thấy được tầm quan trọng của cấp độ này. Huynh đệ tốt của hắn, Ngô Minh Mẫn, cũng đạt Thượng cấp Thần Ấn, nhưng không gây ấn tượng mạnh như vậy, khiến Lạc Thiên Kiệt hiểu lầm về tầm vóc của Thần Ấn.
Tiếp theo là Huỳnh gia. Huỳnh gia đưa đến hai tiểu thư, cả hai đều xinh xắn, đáng yêu.
"Huỳnh Hân, Trung cấp Thần Ấn, thưởng hai viên Nạp Linh Châu."
"Huỳnh Ngân, Trung cấp Thần Ấn, thưởng hai viên Nạp Linh Châu."
Lưu Tấn Tài công bố kết quả Khải Linh của hai tiểu thư Huỳnh gia. Đây rõ ràng là một kết quả tốt, nhưng hào quang Lâm Tuấn Tú lưu lại khiến người ta không mấy xem trọng.
"Lượt tiếp theo, Mạc gia. Mạc Phúc, mười một tuổi, mời tiến lên."
Mạc Phúc bước lên tế đàn, hơi ngượng ngùng trước ánh mắt của mọi người vì sự cố trước đó, nhưng vẫn cố gắng hành lễ chu đáo.
Ánh sáng chiếu xuống Mạc Phúc và dừng lại ở màu bạc.
"Mạc Phúc, Trung cấp Thần Ấn, thưởng hai viên Nạp Linh Châu."
Mạc Thy Lan trầm ngâm suy tư: "Mấy năm nay chỉ có vài Trung cấp Thần Ấn, Mạc Phúc xem như là nổi trội nhất. Năng lực và tâm cơ đều tốt. Hy vọng hắn cố gắng tu luyện để trở thành người thừa kế gia tộc."
Tiếp theo, Trần gia có Trần Khang và Trần Kim Loan, Lương gia có Lương Thế Nguyên, tất cả đều đạt Trung cấp Thần Ấn.
"Thẩm gia, Thẩm Khôn, mười lăm tuổi, mời bước lên tế đàn."
"Thẩm Hải, ngươi cũng thật lạ. Giữ một đứa trẻ đến mười lăm tuổi mới cho Khải Linh." Lâm Cương hỏi Thẩm Hải.
"Hà hà, Lâm gia chủ hiểu lầm. Thẩm Khôn bị lưu lạc bên ngoài, mới được đón về nhận tổ quy tông."
Thẩm Hải đưa ra lý do không thuyết phục.
"Thật sao? Một thiên tài trở về gia tộc mà chúng ta không hề nhận được lời mời nào. Ngươi xem chúng ta ra gì?"
Huỳnh Lân hỏi vặn. Có vẻ như Thẩm Hải không được lòng các gia chủ.
"Huỳnh gia chủ nói quá lời. Khi Thẩm Khôn về thì sắp đến Khải Linh Chiếu, chúng ta quá bận rộn nên chưa kịp tổ chức lễ nhận tổ tông. Mong chư vị thông cảm."
Mặc dù biết Thẩm Hải nói dối, nhưng không ai muốn tranh cãi.
Mục Thần Sứ vung tay áo, luồng sáng tràn vào cơ thể Thẩm Khôn.
Ánh sáng liên tục thay đổi, một áp lực kỳ lạ bắt đầu xuất hiện.
Các gia chủ nhận ra rằng Thẩm Khôn không chỉ là Trung cấp Thần Ấn. Liệu một Thượng cấp Thần Ấn nữa sẽ xuất hiện để cân bằng với Lâm gia?
Thẩm Hải cười mỉa mai, hài lòng khi thấy mọi người bất ngờ.
Cuối cùng, ánh sáng dừng lại.
Dân chúng dưới quảng trường hỗn loạn.
Các gia chủ đứng bật dậy.
Hai vị khách đến từ Đông Mộc cũng không thể ngồi yên.
Võ Vân Anh lần đầu tiên thể hiện sự hứng thú.
Ngay cả Mục Thần Sứ cũng phải ngẩng mặt lên nhìn vào người thiếu niên này, dù cho Thượng cấp Thần Ấn trước đó cũng không khiến hắn để tâm.
Màu sắc của ánh sáng trên cơ thể Thẩm Khôn là màu tím.
“Thẩm…Thẩm Khôn, Đỉnh cấp Thần Ấn, thưởng…à không phần thưởng của ngươi sẽ được quyết định riêng bởi Mục Thần Sứ đại nhân.”
Lưu Tấn Tài sau khi thất thần vài giây, đã lấp bấp công bố kết quả Khải Linh của Thẩm Khôn.
7
0
1 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
