Chương 11 - Tranh Giành
Trần đại phu uyên bác, cũng không khỏi kinh ngạc khi chứng kiến sự việc trước mắt.
“Cả đời ta chỉ gặp người sở hữu Đỉnh cấp Thần Ấn duy nhất một lần. Đây là lần thứ hai!”
Lạc Thiên Kiệt nghe vậy, lòng tràn đầy tò mò, liền hỏi.
“Trần đại phu, Đỉnh cấp Thần Ấn quý hiếm đến vậy sao?”
Trần đại phu khẽ gật đầu, giọng trầm ấm giải thích.
“Trong dân chúng, việc xuất hiện Hạ cấp Thần Ấn đã là chuyện hiếm có, triệu người chưa chắc có được một. Trong các gia tộc tầm trung, Trung cấp Thần Ấn được xem như bậc tổ tông, là niềm tự hào của cả tộc. Thượng cấp Thần Ấn tại các đại gia tộc là người có khả năng vực dậy vị thế của cả tộc, dù họ đang trên bờ vực sụp đổ. Còn Đỉnh cấp Thần Ấn… chính là nhân vật có đủ năng lực thành lập một đại gia tộc chỉ với sức một người. Nam Thổ từ thuở khai thiên lập địa đến nay, cũng chỉ xuất hiện sáu vị Đỉnh cấp Thần Ấn, lần lượt mang họ Lâm, Huỳnh, Mạc, Trần, Lương và Thẩm. Nếu Thẩm Khôn này tự tách ra lập gia, có lẽ ngàn năm sau, Nam Thổ sẽ xuất hiện đại gia tộc thứ bảy.”
Lạc Thiên Kiệt nghe xong, lòng tràn đầy cảm khái, nhưng vẫn không ngừng tò mò, vô tình hỏi tiếp
“Vậy còn Biệt cấp Thần Ấn thì sao?”
Câu hỏi này vừa dứt, không khí đột nhiên trở nên căng thẳng. Trần đại phu trợn mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Thiên Kiệt.
Sư phụ hắn lại quát lớn.
“Tiểu tử ngốc, Biệt cấp là cái gì? Cấp độ Thần Ấn chỉ có từ Hạ cấp đến Đỉnh cấp thôi. Ngươi lại nghe chuyện giả tưởng của bọn kể chuyện rong ở đâu nữa rồi?”
“Dạ… con nghe từ lão ăn mày kể chuyện lúc thầy trò ta đi bán thuốc ở làng Miễu.”
Lạc Thiên Kiệt vụng về bao biện.
Trần đại phu nhìn Lạc Thiên Kiệt với ánh mắt đầy nghi ngờ, nhưng cuối cùng cũng không truy hỏi thêm, chỉ lặng lẽ quay sang quan sát những gì đang diễn ra trên tế đàn.
Trên tế đàn, Mục Thần Sứ đang đứng trước Thẩm Khôn, ánh mắt lạnh lùng quan sát từng chi tiết trên người hắn.
Thẩm Khôn lớn tuổi hơn những đứa trẻ khác, thân hình cao ráo, cơ bắp rắn chắc, làn da ngăm đen và ánh mắt hoang dã khiến lời nói rằng hắn được nhặt về từ bên ngoài đáng tin hơn một phần.
Mục Thần Sứ lần đầu tiên lên tiếng với một người khác ngoài Lưu Tấn Tài.
“Ngươi, rất tốt. Sau này nhận được lời kêu gọi của Đấng, hãy đến làm dưới trướng của ta.”
Nói xong, hắn điểm một luồng năng lượng kỳ lạ vào trán Thẩm Khôn, rồi quay về chỗ ngồi.
Thẩm Khôn chỉ khẽ gật đầu, không nói gì, bước về phía Thẩm gia. Mỗi hành động của hắn đều thu hút sự chú ý của mọi người.
Lâm Cương không kiềm được thắc mắc, liền hỏi Thẩm Hải.
“Thẩm Hải, có phải ngươi có vận khí chó má tìm được tên nhóc này, rồi nhận vơ về làm người của Thẩm gia không?”
Huỳnh Lân cũng hùa theo.
“Đúng vậy! Thẩm gia làm sao lại sinh ra được một Đỉnh cấp như vậy? Ngươi nói xem nhặt được hắn ở đâu?”
Lương Lệ lạnh giọng góp lời.
“Chuyện này không đơn giản. Nếu ngươi không chứng minh được hắn có máu mủ với Thẩm gia, thì bọn ta không để yên cho ngươi quyền cưỡng ép dân lành đâu.”
Các gia chủ lão làng đều nhận ra rằng nếu để Thẩm gia bồi dưỡng Thẩm Khôn trưởng thành, thì tương lai của họ sẽ bị đe dọa nghiêm trọng. Đỉnh cấp Thần Ấn chưa từng xuất hiện lần thứ hai trong một đại gia tộc, và họ không dám tưởng tượng cảnh bị chèn ép sau này.
Thẩm Hải đành phải nghiêm túc trả lời.
“Chư vị, bổn gia chủ hiểu rằng trường hợp của Thẩm Khôn khiến chư vị rất kích động. Như vậy đi, sau Khải Linh Chiếu hôm nay, ta sẽ về gia tộc đích thân viết thư mời chư vị đến dự lễ nhận tổ quy tông của tiểu Khôn. Tại đó, ta sẽ có câu trả lời thích đáng cho chư vị.”
Lâm Cương khẽ cười, giọng đầy ám thị.
“Được rồi, ta cho ngươi một năm để chuẩn bị. Nhớ chuẩn bị thủ đoạn lừa gạt cho cẩn thận, đừng để bọn ta phát hiện ra.”
Sau khi chuyện này tạm yên, Lưu Tấn Tài tiếp tục công việc chủ trì.
“Bá tánh ổn định, sau đây là phần của mọi người. Năm nay có ba mươi ba đứa trẻ được các gia đình gần xa đưa đến đăng ký Khải Linh. Theo thứ tự đăng ký, ta sẽ lần lượt đọc tên, mỗi lần tiến lên năm đứa, sẽ được Khải Linh cùng lúc.”
Số lượng ba mươi ba đứa trẻ không đại diện chỉ có ba mươi ba đứa trẻ đủ tuổi Khải Linh, mà mỗi lần đăng ký phải tốn một khoản phí lớn, vượt xa năng lực chi trả của đại đa số dân chúng.
Mà chưa chắc khi Khải Linh sẽ đạt được Thần Ấn, khả năng rất cao sẽ ra về tay trắng, nên chỉ có con em gia đình có điều kiện mới đủ khả năng để đăng ký.
“Đầu tiên, Phùng Khoan, Lý Liên, Lý Đạt, Tô Mẫn, Ngô Cầy, tiến lên.”
Ánh sáng cùng lúc rọi lên người cả năm đứa trẻ, chỉ được vài giây sau liền tắt ngỏm.
“Thần Ấn bất linh, tất cả lui xuống!”
Đây mới chính là cảnh tượng thường thấy khi Khải Linh Chiếu diễn ra.
“Tiếp theo.”
Khải Linh Chiếu diễn ra nhanh chóng, nhưng kết quả không mấy khả quan. Phần lớn những đứa trẻ đều không đạt được Thần Ấn, chỉ có hai đứa trẻ may mắn mở được Hạ cấp Thần Ấn, khiến chúng và gia đình vui sướng phát khóc.
Cuối cùng, Lưu Tấn Tài đọc tên ba đứa trẻ còn lại.
“Lê Gia Nghi, Đỗ Thạch, Lã Minh, tiến lên!”
Nghe đến tên Lê Gia Nghi, đám người Mạc gia liền chuẩn bị sẵn tâm thế để cười nhạo đứa con hoang này. Họ chắc chắn rằng cô bé sẽ chỉ là phàm nhân như mẫu thân của nó.
Mạc Phúc đứng giữa đám người, ánh mắt hằn học nhìn chằm chằm Lạc Thiên Kiệt. Lòng hắn trào dâng cơn phẫn uất, tưởng tượng ra muôn vàn cách hành hạ tên nhóc kia.
"Ta vốn định dùng con hoang kia làm bàn đạp, tỏa sáng rực rỡ trong Khải Linh Chiếu. Nào ngờ, vạn người chú ý Lâm Tuấn Tú, Mục Thần Sứ coi trọng Thẩm Khôn, còn ta lại biến thành trò hề! Tất cả là tại tên khốn này!" Mạc Phúc nghiến răng chửi thầm.
Lạc Thiên Kiệt bắt gặp ánh mắt thù địch của Mạc Phúc, liền mỉm cười đáp trả. Hắn nhại lại dáng vẻ lúng túng của Mạc Phúc khi bị ném vật lạ vào gáy, trông cực kỳ cợt nhã.
Mặt Mạc Phúc đỏ bừng, suýt chút nữa lao đến đánh Lạc Thiên Kiệt, nhưng bị lão già kéo lại.
"Phúc nhi, sao ngươi lại mất bình tĩnh như vậy? Tâm kế vốn là sở trường của ngươi mà."
Câu nói này khiến Mạc Phúc trấn tĩnh lại. Hắn không hiểu sao mình lại dễ dàng nổi nóng với tên nhóc tầm thường kia đến vậy.
Khi Mạc Phúc đang cố gắng điều chỉnh tâm trạng, đám người thốt ra từng tiếng kêu ngạc nhiên, bàn tán những lời không mấy thiện cảm. Linh cảm có chuyện chẳng lành, hắn vội nhìn về phía tế đàn.
Ánh sáng lấp lánh đang thay đổi màu sắc trên người Lê Gia Nghi. Tim Mạc Phúc như ngừng đập. Hắn không thể chấp nhận đứa con hoang ti tiện kia có cơ hội bước vào con đường tu luyện.
Đến khi ánh sáng dừng lại, người Mạc gia mới thở phào nhẹ nhõm.
"Lê Gia Nghi, Hạ cấp Thần Ấn, thưởng một viên Nạp Linh Châu."
Mạc Phúc khẽ nhếch mép, cười khẩy.
"Hừ, chỉ là Phàm cấp Thần Ấn. Tưởng có gì ghê gớm lắm."
Nhưng trong lòng hắn vẫn còn chút khó chịu. "Tại sao không phải là vô dụng như mẹ nó?"
Khải Linh thành công, Gia Nghi như trút bỏ gánh nặng ngàn cân, vội vàng chạy ào về phía ông ngoại và Thiên Kiệt ca ca. Nước mắt giàn giụa, lăn dài trên gò má ửng hồng. Bao nhiêu tủi thân, bao nhiêu uất ức dồn nén bấy lâu nay, cuối cùng cũng vỡ òa. Cô bé khóc nức nở, vừa khóc vừa nói.
"Ông ngoại, Thiên Kiệt ca ca, con... con làm được rồi! Con không phải là gánh nặng của ông ngoại nữa, con cũng không phải là đồ bỏ đi như người Mạc gia nói."
Từ khi bị Mạc Thy Lan ức hiếp, hay khi bị Mạc Phúc giễu cợt, Gia Nghi luôn cắn răng kìm nén nước mắt. Nhưng giờ đây, khi biết mình đã có thể tu hành, cô bé không thể nào kiềm chế được cảm xúc.
Cô bé cảm thấy mình cuối cùng cũng có thể trở thành tiên nhân như lời Thiên Kiệt ca ca vẫn thường kể.
Ba người ôm chầm lấy nhau, tạo thành một vòng tay ấm áp giữa quảng trường rộng lớn. Lê Hùng vuốt ve mái tóc rối bù của cháu gái, ánh mắt ngập tràn yêu thương và tự hào. Lão dược sư cảm thấy những tháng ngày vất vả, những lời đàm tiếu ác ý, cuối cùng cũng được đền đáp.
Lạc Thiên Kiệt nhìn Gia Nghi, ánh mắt dịu dàng như nước. Dù những người ở làng Thanh Long đều yêu quý hắn, nhưng hắn chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Giờ đây, khi có Gia Nghi và ông ngoại, hắn mới thực sự hiểu được thế nào là mái ấm gia đình.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy trái tim mình như được lấp đầy, cảm thấy mình cuối cùng cũng thuộc về một nơi nào đó. Hắn thầm nhủ, nhất định phải bảo vệ những người thân yêu này, dù phải trả bất kỳ giá nào.
Trên tế đàn cao ngất, Mục Thần Sứ sau khi hoàn tất nghi thức Khải Linh cho đám trẻ cuối cùng, liền nhanh chóng giao phó mọi việc còn lại cho Lưu Tấn Tài. Hắn liếc nhìn Thẩm Khôn một cái, rồi thản nhiên lên kiệu bay đi, để lại đám đông với muôn vàn suy đoán.
"Cung tiễn Mục Thần Sứ!"
Lưu Tấn Tài cất giọng sang sảng, cúi người cung kính tiễn biệt Thần Sứ, đám đông phía dưới cũng đồng loạt hô vang, thanh âm vang vọng khắp quảng trường. Đến khi tiếng tiên nhạc dần tan biến vào không trung, mọi người mới dám ngẩng đầu lên.
Lưu Tấn Tài bước lên phía trước, tuyên bố.
"Theo thông lệ, nghi thức Khải Linh Chiếu đến đây là kết thúc. Tuy nhiên, năm nay là Đại Ân Điển, ngoài việc những người Khải Linh thành công được ban thưởng Nạp Linh Châu, tiếp theo sẽ là màn chọn lựa ngoại tộc đệ tử của lục đại gia tộc. Cuối cùng, sẽ là tiết mục giao lưu lực lượng Thần Ấn giữa lục tộc, để khép lại buổi lễ trọng đại này."
Bên dưới khán đài, Dược Sư Hùng quay sang hỏi Trần đại phu.
"Trần đại phu, theo ý ngươi, Nghi nhi nên gia nhập gia tộc nào là thích hợp nhất?"
Trần đại phu vuốt chòm râu, từ tốn phân tích.
"Mạc gia thì chắc chắn phải loại bỏ đầu tiên. Lâm gia đang ở vị thế dẫn đầu, sẽ không vì một hài tử Phàm cấp Thần Ấn mà gây hiềm khích với các gia chủ khác. Huỳnh gia luôn đi theo Lâm gia, cũng không đáng tin cậy. Thẩm gia tuy có Thẩm Khôn với Đỉnh cấp Thần Ấn, nhưng cũng vì thế mà nguy hiểm trùng trùng. Trong hai nhà Lương gia và Trần gia còn lại, ta khuyến khích cháu gái ngươi gia nhập Trần gia."
Dược Sư Hùng nhíu mày hỏi.
"Trần gia sao? Ngươi cũng mang họ Trần, chẳng lẽ...?"
Trần đại phu không hề giấu giếm, khẳng định chắc nịch.
"Không sai, ta chính là xuất thân từ Trần gia. Dù đã rời khỏi gia tộc từ lâu, nhưng giữa ta và người trong tộc không hề có hiềm khích. Nếu Nghi nhi gia nhập Trần gia, ta cũng có thể giúp đỡ phần nào."
Nghe vậy, Dược Sư Hùng đột ngột quỳ xuống, giọng nói run run.
"Trần đại phu, Nghi nhi từ nhỏ đã phải chịu nhiều khổ cực, nếu được ngươi chiếu cố, có thể an nhàn sống hết quãng đời còn lại, lão già này nguyện làm trâu ngựa, cung cấp dược liệu miễn phí cho ngươi."
Trần đại phu vội đỡ ông già đứng dậy, giọng nói ấm áp
"Ta và ngươi tuy mới gặp mà như đã quen từ lâu, cháu gái của ngươi cũng như cháu gái của ta. Ta giúp đỡ một chút thì có gì đáng kể? Sao hôm nay ngươi lại ủy mị khách sáo như vậy?"
Dược Sư Hùng ấp úng, không nói nên lời. Lạc Thiên Kiệt vội nói đỡ cho sư phụ mình:
"Trần đại phu đừng trêu sư phụ ta nữa. Cứ hễ chuyện gì liên quan đến Nghi nhi, sư phụ ta đều rất dễ xúc động. Ông ấy chỉ còn có mỗi đứa cháu gái này thôi."
Trần đại phu cười ha hả.
"Ha ha ha, nói gì thì nói, quyết định cuối cùng vẫn thuộc về các gia chủ kia. Chúng ta cứ chờ xem có ai chọn cô bé hay không."
Lúc này, Lâm gia đã chọn được một đứa trẻ tên Lưu Chí Vỹ. Thẩm gia cũng thu nhận một đứa tên Lục Hạo. Trong số ba đứa trẻ phàm nhân mở được Thần Ấn, chỉ còn Lê Gia Nghi vẫn chưa được gia tộc nào đoái hoài.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Lê Gia Nghi. Ai cũng biết mối quan hệ phức tạp giữa cô bé và Mạc gia, nên quyết định thu nhận cô bé không hề dễ dàng.
"Bọn ta sẽ nhận đứa nhỏ này."
Một giọng nói già nua vang lên, khiến cả quảng trường kinh ngạc. Người vừa lên tiếng lại chính là người của Mạc gia.
"Nội tổ phụ, sao chúng ta lại nhận đứa con hoang này về? Không phải lúc trước chúng ta đã tốn công đuổi nó ra khỏi nhà rồi sao?" Mạc Phúc ngạc nhiên hỏi.
"Lúc trước nó chỉ là phàm nhân, còn bây giờ nó đã có căn cơ tu hành. Con muốn nó an nhàn sống ở gia tộc khác hay sao?" Nội tổ phụ từ tốn giải thích.
"Thì ra là vậy! Đón nó về thì chúng ta có thể từ từ hành hạ nó!" Mạc Phúc nhếch mép cười, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn.
Bất ngờ, Trần gia cũng có người đại diện lên tiếng giành lấy.
"Trần gia ta cũng coi trọng đứa nhỏ này, mong Mạc gia chủ nhường cho."
Mạc Thy Lan nhíu mày, nhìn về phía Trần Tí.
"Trần gia chủ, ta thấy Trần gia cũng không đến nỗi thiếu thốn một Phàm cấp Thần Ấn đến mức phải tranh giành với chúng ta chứ?"
Trần Tí không hề nao núng.
"Mạc gia chủ thông cảm cho. Ta và ngươi đều mới tiếp quản gia tộc, rất cần bổ sung nhân tài."
Mạc Thy Lan cười khẩy.
"Nhân tài? Một Phàm cấp Thần Ấn thì có thể gọi là nhân tài sao? Nếu không có Nạp Linh Châu, có lẽ nó còn không có khả năng đạt tới Khai Ngộ Cảnh. Nếu Trần gia chủ cần, ta có thể tặng ngươi một ngoại tộc đệ tử khác đã đạt Khai Ngộ Cảnh nhiều năm trước."
Trần Tí lắc đầu.
"Có vẻ như Mạc gia chủ nhất quyết phải giành lấy đứa nhỏ này?"
"Không sai!"
"Dù cho phải giao đấu với ta?"
“Ngươi….” Mạc Thy Lan nghẹn lời, không biết đáp lại thế nào.
Đúng lúc hai gia chủ đang đấu khẩu tranh giành, một thanh âm trong trẻo, đầy ý vị ra lệnh cất lên.
"Đứa nhỏ này, ta sẽ nhận!"
Người vừa lên tiếng không ai khác chính là Hình bộ Thượng Thư, Cửu Trùng Địa Ngục - Võ Vân Anh.
8
0
1 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
